Yoonhyun Nhất Cố Hoa Lạc


Đang yên đang lành tự nhiên sẽ không làm chuyện mờ ám.

Từ Châu Hiền cẩn thận suy nghĩ, Tương Vương phủ vì cái gì lại muốn nhập một lượng lớn lương khô như vậy, còn cố tình mua từ ngoài kinh thành, đây chính là muốn tránh tai mắt.

"Cạch!", đặt lại bút lông lên giá gỗ, Từ Châu Hiền chậm rì rì mài thêm mực, tiết tấu thong thả.

Nàng mơ hồ đoán ra được rồi.

Lâm Hinh Phúc đột nhiên muốn trữ lương mà không cho ai biết, lý do chỉ có một.

Là để nuôi quân.

Đời trước nàng ta chỉ dám nuôi quân ở Sương Chiết thành ngay biên quan.

Để tránh Lâm đế nghi ngờ, nàng ta hầu như rất ít khi điều động đến binh mã của mình.

Hiện tại rất có khả năng nàng ta đã dời một phần lực lượng của mình vào kinh, lương khô cần đến chính là để nuôi số quân đó.

Từ Châu Hiền nhún đầu bút lông vào mực, mực đen thấm ướt óng ả, lần nữa chỉnh tề hạ bút trên giấy.

Lâm Hinh Phúc vì cái gì lại chuyển quân vào kinh? Khoan đã, gần nhất Từ Khải thường xuất môn qua lại với nàng ta, còn có lão phu nhân sắp không qua khỏi, Lưu phủ bên kia sắc mặt không hề tốt với Từ gia sau chuyện yến hội...!
Tất cả rời rạc được Từ Châu Hiền chắp nối lại, nàng dường như đoán ra rõ ràng rồi.

Ngàn vạn không ngờ Lâm Hinh Phúc lại muốn đi nước cờ hung hiểm như vậy.

Còn có Từ Khải, xem ra hắn cũng không muốn nhìn sắc mặt Lưu gia nữa.

Lão phu nhân chết lại trở thành cơ hội tranh thủ bày mưu, làm gì có nhân tình gì.

Nếu bà ta biết nhi tử bà ta lợi dụng tang lễ của bà ta để mưu toan chuyện khác, sẽ thế nào đây...!
Dòng chữ thanh tú cuối cùng viết xong, Châu Hiền hạ bút.

Trong phòng vẫn như trước yên ắng, Bạch Thúy cùng Bạch Hạ đứng hầu nàng, A Bộ như trước quỳ một gối xin chỉ thị.

Không ai dám kinh nhiễu đến nàng.

Từ Châu Hiền nhìn A Bộ, thản nhiên tán thưởng: "Ngươi làm rất tốt, lui xuống đi.

Tiếp tục nhìn chằm chằm phủ Tương Vương, bất quá đừng gây động tĩnh, bọn họ không dễ chọc".

A Bộ lập tức lĩnh lệnh, đứng dậy chớp mắt liền phi thân biến mất.

Bạch Hạ thấy vậy liền tiến lên nói: "Tiểu thư, người nên dùng điểm tâm, đều đã qua giờ tỵ rồi".

Từ Châu Hiền gật đầu, nàng lẳng lặng nhìn trang kinh thư vừa chép xong.

Nét mực chưa khô, chữ viết thanh tú trật tự, nào có như tâm tư ngổn ngang của nàng khi viết.


Có thể nói, lớp mặt nạ nàng đeo lên hoàn mỹ đến không vết rách, dù tâm tư có biến động, nhưng tuyệt không để lộ ra ngoài nửa điểm.

...!
Sáng hôm sau, mưa phùn lất phất.

Tiết trời vào xuân khó tránh ẩm ướt.

Từ phủ xảy ra chuyện lớn.

Cụ thể Từ Khải sau khi lâm triều, trên đường trở về, lại trông thấy nha hoàn thiếp thân của lão phu nhân tiến vào tiền trang Lưu gia.

Từ Khải sinh nghi, lập tức cho bắt nha hoàn kia tra hỏi.

Bất quá nàng ta trông thấy Từ Khải liền cắn lưỡi tự sát.

Hắn cũng không dễ dàng cho qua như vậy, hỏa tốc hồi phủ, đến Tĩnh viên lão phu nhân điều tra.

Tra xong mới biết, nha hoàn kia vốn là kẻ trông coi chay thiện cho lão phu nhân.

Trong phòng nàng ta cất giữ một gói thủy ngân lớn, còn có nhiều ngân phiếu có kí hiệu từ Lưu gia.

Mà người trong Từ gia này mang họ Lưu, cũng chỉ có chính phòng.

Đáp án là gì, khỏi nói cũng biết.

Từ Khải cũng vạn phần kinh hãi, hắn cứ nghĩ lão phu nhân sinh bệnh do tuổi tác, ngàn vạn không ngờ là có kẻ giở trò.

Còn dùng thủy ngân đầu độc hãm hại.

Thật sự thủ đoạn quá độc ác.

Lão phu nhân vừa nghe xong mọi chuyện, giận đến nôn ra máu đen.

Tình trạng vốn nguy kịch càng bị kéo ngắn.

Dưới trời mưa phùn lất phất, Từ Châu Hiền phủ hờ phi phong tử sắc, bộ bộ trong mưa.

Hoa văn quân quý thêu trên phi phong phập phồng theo cử động của nàng, có cảm giác ngàn nét mực trên tranh thủy mặc nở rộ.

Bạch Thúy giang ô che tránh mưa, hai người từng bước đi chậm rãi trên phiến đá sỏi.

Lúc nàng tiến vào Tĩnh viên đã là khoan thai đến chậm, bên trong không khí u ám, trản đèn hư ảo, xem ra tình trạng lão phu nhân cũng như đèn trước gió rồi.

Từ Khải chống một tay sầu muộn ngồi tại chủ vị, không nhìn đến nàng.

Chính phòng Lưu thị ngồi góc trái, tư thái vẫn như ngày nào cao ngạo, không hề sợ hãi vì chuyện hãm hại bị lộ.


Ngược lại thiếp thất khác co cụm lại một chỗ, không phát ra âm thanh nào.

Thấy Từ Châu Hiền chậm chạp vào cửa, Từ Thi Hiền liền âm dương quái khí nói: "Tam muội đúng là bận bịu, tổ mẫu lâm nguy giờ này mới đến được?".

Xem ra sau chuyện Lưu gia, Từ Thi Hiền vẫn hận không bóp chết được Từ Châu Hiền.

Nàng cười nhạt, phi phong tử sắc bọc lấy vóc người tiêm nhược của nàng, nhưng cỗ ngạo khí kia lại không giấu đi được.

Nàng nhìn Từ Thi Hiền, tựa tiếu phi tiếu: "Nhị tỷ thật khéo đùa, tổ mẫu sống hay chết, không phải cậy nhờ tỷ nói đỡ để chủ mẫu nương tay sao?".

Hàm ý: "Mẫu tử các ngươi giết người không lấy máu mà giờ còn cười nhạo ta không tròn bổn phận?".

Ý tứ trào phúng trong lời thập phần nồng đậm.

Từ Thi Hiền là thừa hưởng bản tính cao ngạo của Lưu thị, dù có chuyện gì xảy ra ả vẫn tự cho bản thân đúng.

Mẫu tử ả hại chết lão phu nhân, ả cũng không thấy có gì sai.

Vậy nên đứng dậy định giáo huấn Từ Châu Hiền.

Từ Khải đã đủ phiền, đập bàn hung hăng trừng các nàng.

Trong nhà loạn thành một đoàn, đám nữ nhi này còn không để hắn yên?!!
Từ Thi Hiền không phục ngậm miệng, Từ Châu Hiền lại vẫn dáng vẻ nhạt nhẽo.

Vừa lúc một nha hoàn tiến ra, nói rằng lão phu nhân cho gọi Từ Châu Hiền.

Tức thì bốn phía đều nghi hoặc, lão phu nhân sắp lâm chung, không cho ai hầu bên giường bệnh, duy nhất cho Từ Châu Hiền tiến vào là sao?
Từ Châu Hiền diện vô biểu tình tiến đến.

Lướt qua Lưu thị, Từ Khải, rồi đến Từ Thi Hiền, chậm rãi đi vào trong.

Không ai cản nàng, phảng phất từ ngày hôm nay không ai cản được bước đi của nàng nữa, có chăng cũng chỉ có thể quỳ xuống cho nàng hành lễ.

Phi phong tử sắc thấm xuân phong...!
Một bước giai nhân, ngàn bước khuynh quyền...!
Từ Châu Hiền đơn độc vào xem lão phu nhân, tình trạng cũng không quá thê thảm.

Chỉ thấy bà ta suy yếu ngồi tựa vào góc giường, sắc mặt gầy gò xanh tím, tay vẫn lần tràng hạt, môi trắng nhợt thở dốc niệm kinh văn gì đó.

Giờ mới tụng niệm? Cả thánh thần cũng không cứu được bà ta.

Từ Châu Hiền không gợn sóng, nàng dừng lại cách giường bệnh ba bước.

Lẳng lặng nhìn tổ mẫu mình bệnh tật, lại nhìn gia nô đứng hầu khắp phòng, làm gì có ai đau khổ tiếc thương.


Đúng chỉ có tại Từ gia mới thấy được nhân tình bạc bẽo này.

Phi phong phủ hờ trên người bị tụt một bên vai, nàng không bận lòng sửa lại.

Lãnh đạm phất tay, hạ nhân liền thối lui hết.

Lúc này lão phu nhân mới trông thấy nàng, há mồm thở dốc nhưng không phát ra âm thanh nào.

Từ Châu Hiền cong môi, tiếu ý trong đáy mắt nồng đậm đến hãi hùng.

Lão phu nhân dường như cảm nhận được cỗ sát ý như vũ bão, vô thức nuốt một ngụm nước bọt.

Một lúc sau bà ta mới gian nan thốt được một câu: "Ngươi....!hộc, đã sớm biết...!Lưu thị hại ta?".

Từ Châu Hiền cười rộ lên, tựa như chuông bạc đặt trong gió xuân ôn nhuận, nàng nhẹ nhàng nói: "Đúng như vậy, bất quá, tổ mẫu nhanh chết hơn ta tưởng".

Lão phu nhân nghe xong, giận đến phun ra một búng máu, bà ta chỉ Từ Châu Hiền, ngón tay run rẩy: "Ngươi!!...!Làm sao không cứu ta?!".

Từ Châu Hiền dường như nghe thấy chuyện cười, tiếu ý sâu thêm một phần.

Nàng nhạt nhẽo nhìn lão phu nhân, như nhìn một loại giun dế đang giãy giụa, nàng nói: "Vì sao phải cứu?".

Một lời nhẹ nhàng lại như chùy sắt gõ mạnh vào đầu lão phu nhân.

Bà ta trợn mắt nhìn Từ Châu Hiền, có chấn kinh, có phẫn hận, cũng có khiếp sợ...!Hỏa khí bốc lên đầu bà ta, thoi thóp thở dốc, cuối cùng rống lên một câu: "Ác giả ác báo...!hộc, ngươi đừng vội mừng!!...".

Từ Châu Hiền đứng đó bất vi sở động, khóe môi ngậm lấy tiếu ý nhạt nhẽo mà lạnh lùng.

Nàng nhẹ giọng: "Tổ mẫu cần gì kích động đến vậy? Ác giả ác báo? Câu này không phải nên dành cho tổ mẫu sao, hẳn là lúc trẻ tổ mẫu hại không ít người đi?".

Lão phu nhân ôm ngực, máu đen từ khóe môi trào ra liên tục, đều là không thể tin cùng khiếp sợ.

Làm sao bà ta lại không nhận ra từ đầu, ả thứ nữ này dã tâm lẫn thủ đoạn không phải thấp.

Đưa thứ nữ này về nhà chính là sai lầm lớn nhất của bà, sai lầm lớn nhất của Từ gia!!!
Từ Châu Hiền cười nhạt, nàng tiến đến, tri kỉ vỗ ngực thuận khí cho lão phu nhân, ngữ điệu như nói chút chuyện nhà: "Chủ mẫu động tác đúng là mau lẹ, rất nhanh thì tổ mẫu lâm chung rồi".

Lần này lão phu nhân đã giận đến không nói được, run rẩy muốn bóp chết Từ Châu Hiền, nhưng lại không nhấc tay nổi.

Từ Châu Hiền kề sát vào tai lão phu nhân, từng chữ một rõ ràng như quỷ gọi hồn: "Tổ mẫu đừng lo, ta vẫn chưa thu tay lại đâu.

Còn chưa đủ, sớm thôi, Từ gia sẽ từng người xuống đó hầu hạ cho người...!sẽ không để người cô quạnh đâu".

Lão phu nhân trừng lớn hai mắt, hốc mắt phiếm đen, tơ máu giăng đầy quỷ dị.

Bà ta trân trân nhìn Châu Hiền, như thể muốn dùng mắt để phanh thây nàng.

Bất quá, nàng lông tóc không hao tổn, người sắp chết chính là bà ta.

Chỉ nghe bà ta khàn giọng lặp lại: "Còn...!còn chưa đủ?!!...!ngươi, ngươi rốt cuộc muốn...!gì?!!".

Từ Châu Hiền từ trên cao nhìn xuống lão phu nhân, đáy mắt đầy băng lạnh, phảng phất như kiếp trước bà ta từng đứng trước mặt nàng, nhìn nàng quỳ trong tuyết lạnh.

Nàng cười nói: "Phải, còn chưa đủ.


Chỉ khi Từ gia của ngươi rơi vào bước đường bần tiện như thứ dân, con cháu Từ gia của ngươi đều suốt đời thảm hại, ta mới cảm thấy đủ".

Lão phu nhân như đã thấy quỷ sai đến đón mình.

Phải, Từ Châu Hiền chính là quỷ sai của Từ gia này.

Nàng chính là muốn gọi mạng của từng kẻ xuống âm phủ.

Độc ác thế nào, đáng sợ thế nào, nàng cũng bất chấp.

Chỉ cần có thể báo thù, nàng cần gì do dự?
"Ngươi...!ngươi...!cũng là con cháu Từ gia..." Lão phu nhân cuối cùng cũng trăn trối được một câu, trong mắt đầy phẫn hận cùng bất kham.

Từ Châu Hiền lãnh đạm quay người, sau lưng chính là lão phu nhân đang thoi thóp hấp hối.

"Các ngươi ngay từ đầu đã không xem ta là người Từ gia, ta cần gì phải nể nang cái họ vô nghĩa mà ta có?".

Nói rồi cước bộ trầm ổn ly khai.

Phải...!Còn chưa đủ, so với những gì các ngươi đã làm với ta...!Bao nhiêu đây vẫn còn chưa đủ...!Từ gia này, tất cả ta đều sẽ đòi lại không thiếu một thứ gì!!! Cho tới lúc đó, ngươi nên ở dưới âm phủ mà nhìn cho kĩ lấy!!!
Lão phu nhân đến lúc chết vẫn trân trân nhìn bóng lưng Châu Hiền, trong mắt là kinh hãi vạn phần.

Chết cũng không thể nhắm mắt.

...!
Lúc Từ Châu Hiền tiến ra, toàn bộ Từ gia liền đứng dậy nhìn nàng, không có kích động hay lo lắng, chẳng qua là muốn nghe kết quả.

Điều chỉnh hô hấp mình run rẩy, Từ Châu Hiền mới nói: "Tổ mẫu...!người đã tạ thế...".

Lập tức Từ Khải suy sụp, sắc mặt vài kẻ xung quanh hơi bất ngờ, ngoài ra không còn gì nữa.

Từ Khải miễn cưỡng trụ lại, khàn giọng hỏi Từ Châu Hiền: "Nương thân có gì trăn trối hay không?".

Từ Châu Hiền yên lặng nhìn Từ Khải, sau lại dời tầm mắt sang chính phòng.

Nàng chậm rì rì thuật lại: "Tổ mẫu nói đời này bà vô phúc, thu lấy một con dâu hung hiểm vào cửa, cuối cùng năm lần bảy lượt bị hại chết...".

Sắc mặt Lưu thị tức thì khó coi, sắc nhọn gắt: "Vớ vẩn!!! Thứ tiện nữ nhà ngươi lại dám đặt điều?!".

Từ Châu Hiền thần sắc không vi hoảng, khinh khinh mày khói: "Chủ mẫu không có trong đó làm sao cho là lời ta nói đặt điều? Chủ mẫu, tổ mẫu chết không nhắm mắt, người nên cẩn trọng".

Lời này thành công dọa Lưu thị, lão phu nhân là ả ta hại chết.

Ban ngày giết người, ban đêm thấy quỷ cũng đừng giật mình.

Từ Khải đã đủ phiền mệt, phất tay giải tán gia thất, tự mình lo liệu tang sự.

Trước khi ly khai, Từ Châu Hiền quay đầu, sâu kín nhìn Từ Khải lần nữa...!
Hắn ta biết rõ Lưu thị hại chết nương thân của mình nhưng vẫn không trách móc...!Thật đáng thương cho lão phu nhân, một đời vun vén cho cái nhà này.

Chết đi, tang lễ còn được lợi dụng vào chuyện khác...!
Bất quá Từ Châu Hiền không có chút động lòng nào, tất cả đều là do bọn họ tự chuốc lấy...!Lừa gạt, giả tạo, lợi dụng...!Đây là những gì nàng học được từ Từ gia, đau khổ uất nhục của kiếp trước cũng là do bọn họ ban tặng...!
Đời này nàng chỉ muốn đòi lại mà thôi...!nợ máu chỉ có thể rửa trôi bằng máu....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận