Từ Châu Huyền lớn tiếng lặp lại, ngữ khí mang theo sát khí cùng run rẩy: "Điện hạ, nàng ấy đang ở đâu?!!".
Tứ Thiên như bị cái tát của Từ Châu Huyền làm tỉnh.
Thần trí dần dần trở lại, lập tức thần sắc biến chuyển, vạn phần khiếp sợ.
Trông thấy Từ Châu Huyền đối diện chật vật mà giật mình.
Tứ Thiên có chết cũng không quên thời khắc này.
Không ngờ tới được, người nhạt nhẽo như Từ Châu Huyền, lại có lúc bị khẩn trương cùng lo lắng làm lu mờ lý trí như vậy.
Từ Châu Huyền gằn giọng lặp lại, trong ngữ khí đã nồng đậm sát cơ, tàn nhẫn mà quyết đoán: "Điện hạ đang ở đâu?!!".
Tứ Thiên choàng tỉnh, lồng ngực phập phồng kinh hãi.
Nàng gấp gáp: "Điện hạ ở bên trong, nô tỳ...!nô tỳ...".
Từ Châu Huyền đã không đủ kiên nhẫn nữa, có thể đánh tỉnh Tứ Thiên, coi như còn chút hi vọng.
Nàng khàn giọng ra lệnh: "Mau quay về gọi người đến đây!!".
Lâm Duẫn Nhi luôn bồi dưỡng thế lực, thuộc hạ dưới tay nàng ấy không ít, chẳng qua nàng ấy không mang vào cung, tránh gây hiềm nghi.
Bất quá hiện tại, bảo mệnh quan trọng hơn.
Chỉ khi có càng nhiều người đến, mới mong hôm nay sống sót khỏi nơi này.
Tứ Thiên không dám chậm trễ, lập tức hốt hoảng phi thân biến mất.
Còn Từ Châu Huyền, lại nhanh chóng xông vào lãnh cung.
Nếu nàng đoán không sai, Lâm Duẫn Nhi cũng đã bị nhiếp hồn thuật khống chế mà đến đây.
Nàng kiếp trước từng tiếp xúc với nhiếp hồn thuật, từng tận mắt trông thấy một ả thông phòng dùng cách này câu dẫn Lâm Hinh Phúc.
Nhưng nàng không tự tin bản thân có đủ năng lực chống đỡ bao lâu, chỉ mong đủ kéo dài thời gian đến khi Tứ Thiên trở lại là được.
Lúc Từ Châu Huyền vào trong lãnh cung lại là một mảnh tối om cùng ẩm ướt, không sờ thấy đường đi.
Nàng thầm trấn định bản thân, cố tìm đường mà đi.
Dựa theo khí tức Lâm Duẫn Nhi còn sót lại mà lần dấu vết.
Bốn bề tăm tối mở rộng như cổ họng dã thú nuốt nàng vào.
Từ Châu Huyền gấp gáp chạy dọc theo hành lang u ám, tiếng bước chân dồn dập của nàng vọng lại.
Quỷ dị như dã hồn kêu khóc.
Tất cả câm lặng như bị bóp nghẹn.
Từng thời khắc trôi qua, tâm tình Từ Châu Huyền càng căng như dây đàn.
Ngàn vạn, nàng ấy đừng xảy ra chuyện gì.
Làm ơn...!nàng ấy làm ơn đừng xảy chuyện gì...!
Trời không cô phụ lòng người, Từ Châu Huyền tìm thấy được Lâm Duẫn Nhi.
Vóc người nàng ấy cao ngất, đứng cứng ngắc như trời trồng trong chính điện lãnh cung.
Bên cạnh là đèn lồng bị ngã lăn lốc cháy, le lói sáng.
Bốn bề lạnh lẽo, một cỗ sát khí vô hình tràn ra.
Từ Châu Huyền như tìm lại được chút hi vọng, nàng gấp gáp tiến tới.
Lâm Duẫn Nhi quả nhiên cũng rơi vào tình trạng giống Tứ Thiên, một đôi phượng mâu tan rã, không thấy chút ánh sáng nào.
Sắc mặt nàng ấy ngây ngốc, hệt như rối gỗ vô tri vô giác, tùy người bày bố.
Từ Châu Huyền kêu xoảng một tiếng trong lòng, nàng cấp thiết nắm lấy vạt áo, lay gọi Lâm Duẫn Nhi: "Điện hạ!! Điện hạ!! Người nghe thần thiếp nói không?!! Điện hạ?!!!".
Đáp lại Lâm Duẫn Nhi vẫn như trước yên lặng.
Thần tình tan rã, không sót lại chút sinh cơ nào, tựa như cái xác không hồn.
Từ Châu Huyền càng hoảng sợ, lớp mặt nạ thong dong của nàng từng mảng bung vỡ.
Khiếp sợ!! Đúng vậy, khoảnh khắc đó, Từ Châu Huyền thật sự khiếp sợ!!!
Từ lúc trọng sinh đến giờ, nàng chỉ một mực nghĩ làm sao báo thù, làm sao tính kế, làm sao bày mưu ám hại kẻ khác.
Nhưng nàng chưa từng sợ hãi.
Hôm nay, Lâm Duẫn Nhi thế này, nàng đã sợ hãi, thập phần sợ hãi!!
Từ Châu Huyền như phát cuồng nắm lấy cổ áo Lâm Duẫn Nhi, khàn giọng hét lớn: "Điện hạ!! Lâm Duẫn Nhi!! Người làm ơn tỉnh lại được không?!! Người làm ơn trả lời thần thiếp đi mà!!".
Chỉ có tiếng vọng lạnh lẽo đáp lại Từ Châu Huyền.
Lãnh cung quả như tên, lạnh lẽo lại câm lặng.
Tất cả như cổ họng dã thú bị bóp nghẹt, hít thở không thông.
Thập phần quỷ dị.
Lâm Duẫn Nhi tầm mắt vô tiêu cự, thậm chí bị Từ Châu Huyền lôi kéo đến run rẩy cũng không phản ứng, thân nhiệt trên người nàng thấp dần.
Quả thật, thuật nhiếp hồn này dường như đã chôn sâu ý thức con người trong mấy trượng tuyết trắng.
Đông lạnh lại như kẻ vô hồn, mặc người khác bày bố.
Thậm chí có khi bị giết, thần trí cũng chưa tìm lại được.
Lâm đế đúng là tàn nhẫn, cả thân sinh nữ nhi cũng có thể hạ độc thủ.
Còn chu đáo chuẩn bị kĩ như vậy, chính là muốn triệt để trừ khử Lâm Duẫn Nhi, khư khư giữ lấy ngai vị tối cao.
Từ Châu Huyền cảm thấy tâm đều lạnh lẽo, tay chân nàng vô thức run rẩy, từ đáy lòng dâng lên vô vọng trập trùng.
Nàng nắm chặt vạt áo Lâm Duẫn Nhi, như thể bám víu cọng rơm cứu mạng còn lại.
Chợt tiếng cười trào phúng vang lên sau nàng, xoẹt một tiếng một đèn lồng bạch sắc được thắp sáng.
Tiếng bước chân sột soạt đều đặn, người đến cất tiếng cười nhạo: "Đừng gọi, nàng ta sẽ không tỉnh được đâu".
Từ Châu Huyền giật mình, sắc mặt nàng biến lạnh, quay lưng cảnh giác nhìn.
Người đến tay cầm theo đèn lồng bạch sắc, hệt như đèn lồng dùng trong tang sự.
Hắn ta vận một thân y phục rộng thùng thình, khắp y phục đều thêu hoa văn kì quáiTừ Châu Huyền chưa từng thấy qua.
Ánh sáng le lói, nàng trông thấy hắn ta còn cầm theo một đạo trượng cao ngất, hình thù quỷ dị.
Kiểu dáng thoạt nhìn rất giống long xà cuộn tròn, đầu đạo trượng treo đầy chuông bạc, kì quái là chúng cử động liên tục lại không reo.
Hắn tiến tới vài bước, Từ Châu Huyền mới thấy rõ dung mạo của hắn.
Hắn dường như là một beta, ngũ quan chỉnh tề nhưng mang theo một luồng tà khí.
Đầu tóc xõa tung rũ rượi, trông thập phần kì quái.
Hắn gõ quyền trượng xuống nền đất, lúc này chuông bạc mới vang lên.
Lập tức, Từ Châu Huyền cảm thấy được, thân người Lâm Duẫn Nhi run rẩy.
Nàng thầm than không ổn, tầm mắt cảnh giác nhìn hắn ta, đồng thời kéo Lâm Duẫn Nhi ra sau người, gắt gao bảo hộ.
Tên nam nhân kì quái kia lại bị cử động của Từ Châu Huyền chọc cười, hắn khàn đặc nói: "Một tiểu quân quý như ngươi thì làm được gì?! Diêm vương muốn mạng canh ba, ngươi nghĩ giữ được đến canh năm?".
Từ Châu Huyền khí thế không suy suyển, nàng chằm chằm nhìn hắn ta, sát khí trong mắt như lưỡi dao sắc nhọn.
Nàng không đáp, nhưng vẫn bảo hộ cho Lâm Duẫn Nhi, đây chính là trả lời.
Tên nam nhân kì quái kia nguồn gốc không rõ, bất quá đã dưới trướng Lâm đế tất không phải loại tầm thường.
Hắn ta gõ đạo trượng lần nữa, chuông bạc rung lên liên hồi.
Từ Châu Huyền liền cảm thấy trong đầu như có ngàn vạn con kiến bò ngang dọc, tiếng ong ong vang lên liên tục.
Nàng lắc đầu, một tay xiết chặt đến móng tay đâm vào da thịt đổ máu, thần trí nàng nhờ vậy mà thanh tỉnh một chút.
Nàng lạnh giọng nói: "Dẹp trò quỷ của ngươi!!! Người từ Nam Chiếu quốc lại dám đến Đông Yên thổ làm càn?!!".
Tên nam nhân kia có vẻ bất ngờ khi bị Từ Châu Huyền nhận ra dễ như vậy.
Bất quá, hắn cũng không rung chuông nữa.
Chỉ cười khàn mỉa mai: "Ta là phụng lệnh minh quân làm việc, còn sợ loại tôm tép như ngươi? Hôm nay, e rằng Đông cung chi chủ đều thành một đôi quỷ phu thê!!".
Hắn vừa dứt lời, từ phía ngoài truyền đến tiếng xé gió.
Chẳng mấy chốc, một đoàn hắc y nhân xuất hiện bao vây các nàng, số lượng không nhiều nhưng động tác đều lanh lẹ hơn người.
Gươm đao trong tay chúng lại sáng đến chói mắt, trên chuôi đao khắc ấn kí hoàng gia, sát khí lạnh như băng.
Một cỗ tuyệt vọng dâng lên trong lòng Từ Châu Huyền.
Hôm nay, các nàng coi như kề sát quỷ môn quan!!
Từ Châu Huyền cầm chặt tay Lâm Duẫn Nhi, như thể còn chút bám víu.
Trong đầu điên cuồng hô hoán tên nàng ấy, nhưng vô vọng.
Lâm Duẫn Nhi vẫn đứng như trời trồng, không có phản ứng.
Tên nam nhân kia thấy sắc mặt Từ Châu Huyền vẫn lạnh lẽo thì có chút tán thưởng.
Giữ được trấn định trước thời khắc sinh ly tử biệt, chẳng phải ai cũng làm được.
Tiếc một điều, Trữ quân lẫn Trữ phi sau hôm nay sẽ chẳng còn tồn tại trên đời.
Nghĩ đến đây, hắn cười càng tùy tiện.
Từ Châu Huyền hít sâu một ngụm, nàng nhìn hắn ta, lạnh lùng thốt: "Chuyện chưa kết thúc đâu!!".
Nói rồi nàng quay sang nhìn Lâm Duẫn Nhi, điều tiết hô hấp, nàng mới ôn nhu gọi: "Điện hạ, người tỉnh lại được không?".
Tên nam nhân kia nhướn mày, dường như muốn xem Từ Châu Huyền giãy giụa kiểu gì.
Bất quá, hắn ngàn vạn không ngờ tới, Từ Châu Huyền lại tỏa ra tin tức tố động tình nồng đậm.
Cỗ tin tức tố đặc hữu cho quân quý tràn ra nhanh chóng, mềm mại lại ôn nhu, thơm ngọt đến nhỏ nước.
Dẫn dụ người phạm tội.
Từ Châu Huyền kéo Lâm Duẫn Nhi kề sát mình, nàng thì thầm như tình nhân nỉ non: "Điện hạ...".
Lâm Duẫn Nhi hơi động mắt phượng, như thể trong sương mù tìm lại chút ánh sáng.
Bản năng diễn ra nhanh hơn nhận thức, trong vô thức, nàng phát ra tin tức tố đáp lại Từ Châu Huyền.
Từ Châu Huyền chăm chú nhìn vào đôi mắt phượng kia, rõ ràng chỉ một chớp mắt, nhưng nàng lại thấy lâu như vài năm.
Vạn hạnh, nàng đã đánh cược thành công.
Lâm Duẫn Nhi trong mắt giăng đầy giãy giụa, như sắp thoát khỏi nhiếp hồn thuật.
Còn chút hi vọng...!
Từ Châu Huyền như dấy lên lại được chút ánh sáng.
Nàng ôm chặt lấy Lâm Duẫn Nhi, cố gắng điều tiết tuyến thể thả ra càng nhiều tin tức tố càng tốt, sắc mặt nàng ửng hồng kiều diễm.
Tên nam nhân kia thấy không xong, lập tức run đạo trượng, đồng thời hạ lệnh: "Giết chúng!!!".
Lập tức hắc y nhân lao vào, đao kiếm không mắt lại phát ra hàn quang lạnh lẽo.
Từ Châu Huyền run rẩy kinh hãi.
Thân nhiệt nàng đều giảm đi, đây là xuất phát từ bản năng mà sợ hãi.
Cận kề sinh tử, từ bản năng sẽ kích thích con người ta chạy trốn.
Chạy càng xa càng tốt!! Đây là điều mà lý trí Châu Huyền kêu gào...!Nhưng...!nàng không làm được.
Nàng không thể để Lâm Duẫn Nhi ở lại!!!
Vừa lúc tiếng kim loại va chạm vang lên sắc lạnh.
Tứ Thiên đem người đến rồi.
Từ Châu Huyền như trút đi gánh nặng mà thở dốc.
Tiếng giao phong nổi lên, vị đạo máu tanh nhanh chóng tràn ra.
Tứ Thiên lấy một địch mười, mở đường máu, hét lớn: "Trữ phi!! Mau đưa chủ tử rời khỏi đây!!".
Từ Châu Huyền cũng biết rõ kéo dài càng lâu, hi vọng sống càng thấp.
Nàng nhìn Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy cư nhiên sắp tỉnh rồi, phượng mâu dường như mang theo thần thức.
Từ Châu Huyền mừng rỡ nhưng hung hiểm chưa tan, nàng lập tức lôi kéo Lâm Duẫn Nhi ly khai.
Tiếng kim loại rít lạnh, tiếng quyền cước vô tình, cả tiếng chuông kì quái vang lên liên hồi.
Cuộc hỗn chiến kinh hoàng diễn ra ngay chốn lạnh lẽo.
Tứ bề vang vọng lại tiếng đao kiếm tương giao, sát khí tỏa ra nồng nặc, hòa cùng vị máu tang tóc.
Tứ Thiên dùng thân mình mở đường máu để Từ Châu Huyền cùng Lâm Duẫn Nhi chạy trốn.
Thời giờ gấp gáp, nàng không mang được nhiều người đến, chỉ hi vọng cầm cự được đến khi chủ tử rời khỏi đây, vậy là ngàn vạn thiên ân.
Từ Châu Huyền gấp gáp kéo Lâm Duẫn Nhi chạy trong u ám, chỉ khi chạy khỏi đây, các nàng mới mong sống sót.
Nhưng đâu có dễ như vậy, nàng nghe thấy tiếng nam nhân khi nãy rít gào: "Giết chúng!! Ả ta chạy theo hướng nam sườn điện, đuổi theo!!!".
Từ Châu Huyền kêu xoảng một tiếng trong lòng, nàng nắm chặt tay Lâm Duẫn Nhi.
Cước bộ gấp gáp, nhưng dù vậy lôi kéo theo một Lâm Duẫn Nhi chưa thanh tỉnh.
Mọi thứ đã đủ chật vật.
Nàng chuyển hướng, nấp vào trong cột gỗ, nàng giấu Lâm Duẫn Nhi ra sau người, mượn bóng tối che khuất nín thở chờ đợi.
Bọn chúng đuổi theo các nàng, chắc chắn bên ngoài cũng có mai phục.
Ở lại cũng chết mà chạy thoát ra cũng không sống nổi.
Phải làm sao đây?!!
Từ Châu Huyền dường như mất đi lý trí, nét mặt ẩn trong bóng tối là vô hạn tuyệt vọng.
Tiếng kêu gào giết chóc bên ngoài vẫn vang lên liên tục.
Nàng nghe thấy tiếng Tứ Thiên, như thể dã thú chịu thương mà kêu rống...!các nàng thất thủ rồi...!
Người của Lâm Duẫn Nhi đến ứng cứu, toàn bộ đã bị giết chết, bao gồm cả Tứ Thiên...!Từ Châu Huyền tay chân lạnh đi...!
Nàng nghe thấy tiếng hô hào, tên nam nhân dùng nhiếp hồn đã bị Tứ Thiên giết.
Nhưng người Lâm đế vẫn còn, chúng bắt đầu lục soát.
Từ Châu Huyền quay lại nhìn Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy vẫn không tỉnh, như một rối gỗ vô tri.
Từ Châu Huyền không khóc, nhưng nàng sợ hãi, nàng chưa bao giờ sợ hãi như lúc này, các nàng tuyệt không thể bỏ mạng lại đây!!
Nhưng...!làm sao để thoát đây?!!!
Từ Châu Huyền trong bóng tối, như cầu xin mà nhìn Lâm Duẫn Nhi, nàng ấy vẫn trong giãy giụa.
Chợt tiếng xoẹt khô khốc vang lên.
Lãnh cung ẩm ướt lại bốc mùi hỏa vị, tứ phía bừng lên hỏa khí.
Lửa lan nhanh đến mức không kịp nhìn rõ nơi bắt đầu.
Trong đầu Từ Châu Huyền ầm vang sụp đổ, là hỏa dược!!! Cư nhiên là hỏa dược!! Lâm đế cư nhiên đã chuẩn bị chiêu cuối, muốn hỏa táng cả các nàng!!!.