[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

Cô nằm đó. Trừng mắt nhìn cái tên Min YoonGi đáng ghét kia. Hắn đã bước ra khỏi phòng, cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhìn cô bây giờ mặt đã đỏ hơn gấc. Cô lấy ngón tay mình rồi đưa lên đôi môi xưng tấy của cô lúc hồi nãy bị hắn hành hạ. Cô thầm trách sao cái tên này quá là mạnh bạo chăng?. Nhưng trong lòng cô vẫn nhớ về nụ hôn đó. Có khi cái tên này thích cô thì sao?. Cô vẫn nghĩ về hắn.

/ Phòng NamJin /

NamJoon đang nằm thẳng chân ở trên giường bấm điện thoại xem những câu truyện ma sắp tới mà tối nay anh sẽ kể cho mọi người nghe. Anh muốn làm mọi người phải nể phục anh cho xem. Vừa xem vừa đọc to lên làm cho Jin cảm thấy bực dọc. Cô quát anh.

- Làm gì mà đọc truyện ma lớn dữ vậy? Bộ tính cho tôi nghe cùng à?

- Thì sao?..._Anh khiêu khích cô.

- Nè. Sao lúc nào cũng muốn kiếm chuyện với tôi thế?_Cô quay sang hỏi anh.

- Thì, ai kêu lớn tiếng với tôi trước chi?_Anh nói

Anh nhún vai như cãi lại cô. Khuôn mặt bình thường đến nhìn cô tầm thường. Cô liếc anh một cái rồi tiếp tục công việc cô đang làm. Cô đang vẽ tranh. Lúc này, anh mới kiếm cớ chọc cô. Cô đi lấy màu để vẽ cho xong bức tranh này. 

Chờ cô đi. Anh mới nham hiểm mà lại xem cô đang vẽ cái gì. À, thì ra là đang vẽ một người con trai. Mà công nhận, bức tranh này rất đẹp nha. Vẽ rất giống người thật. Anh vội thốt lên.

- Ý, sao cái người trong tranh giống mình thế?


Anh nghi ngờ cô thích mình nên mới âm thầm vẽ tranh đây mà. Vội kết luận một câu khiến t/g ngã ngửa =]]

- À, chắc do thích mình quá nên chịu không nổi sự nhớ nhung nên mới vẽ mình đây mà. Cho lúc nào nhớ thì sẽ lấy bức tranh này ra coi... Đẹp trai chi cho khổ này nè trời!

Anh ôm mặt tự tin nói một mình. Trách số phận quá đẹp trai khiến cho người khác nhớ nhung.

Lúc đó, anh mới cầm bức tranh lên...

* Toạc *

Một âm thanh rất quen thuộc. Ngay lúc cô vào, thấy anh đang cầm bức tranh trên tay. Khuôn mặt như tội lỗi nhìn cô, như đang sợ hãi điều gì. Vội nhìn bức tranh trên tay anh. Bức tranh bị anh làm rách mất một đường.

Đúng là cái tên phá hoại Kim NamJoon mà. Sao lại dám đụng tới đồ của cô cơ chứ. Chút nữa thì cô có thể hoàn thành bức tranh này rồi.

Máu giận trong người cô bộc phát. Hộp màu trên tay cô rớt. Khuôn mặt cô đỏ như quả gấc vì giận dữ anh. Đôi mắt ẩn lên tia lửa hận thù tột độ nhìn anh như muốn chôn sống anh. Bàn tay cô nắm chặt lại như hồi lúc mới gặp anh rồi cho anh mấy cái nắm đấm để ghi nhớ chuyện anh đã đạp trúng loài hoa yêu thích của cô. Cô nghiến răng quát.

- AI CHO CẬU ĐỤNG ĐẾN BỨC TRANH ĐÓ?!

Lần này còn hơn lần trước. Cô còn đáng sợ hơn. Cơn giận dữ không kìm nén lại được.

Nhưng anh lại không biết mình đang trong hang cọp đây mà. Anh đang nói chuyện với một con cọp cái hung dữ định sẵn giờ anh bị ăn thịt:v

Anh bình thường nói nhẹ nhàng.

- Thì tôi lỡ tay, coi như tôi xin lỗi. Cô vẽ tranh đẹp mà, nên mấy phút sẽ xong lại bức tranh đó thôi!

-...

Khuôn mặt cô vẫn thế. Dù là biết đáng sợ, nhưng anh không thể sợ hãi lúc này được. Anh phải chứng tỏ mình là người mạnh mẽ.

- Tôi xin lỗi nhé...


Cô nhếch mép cười rồi nhẹ chân bước lại nơi anh đang đứng. Anh vội nuốt nước bọt. Vội cười khẩy với cô. 

Cô nhìn thấy nụ cười giả tạo của anh thì tức hơn lúc nãy. Làm sao anh có thể biết, bức tranh đó cô vẽ đã hơn mấy tháng mới hoàn thành xong. Anh tưởng cô siêu nhân hay sao mà vẽ trong vòng mấy phút?. Bức tranh đó còn quan trọng hơn bản thân cô. Anh là ai mà chỉ nói một câu xin lỗi là cô có thể bỏ qua kia chứ?. Lại dùng cái biểu cảm xin lỗi đó với cô. Cô có thể tha cho anh sao?. Anh lầm rồi!... Phá hủy đồ đạc mà cô yêu thích thì chỉ nhận được cái kết đắng mà thôi. 

Cô dùng lực nhẹ nhàng nhưng đối với anh là mạnh mà đấm vào bụng anh. Anh la lên đau đớn. Co người lại mà nhíu mày, đã xin lỗi nhưng chứng nào tật nấy của cô vẫn không bỏ.

- Tôi đã xin lỗi rồi kia mà, sao lại còn..._Anh khóc không thành tiếng.

Cô nắm cổ áo anh cho anh đứng thẳng dậy, mặt đối mặt. Cô ngước nhìn anh bằng đôi mắt lạnh lùng và vô cảm. Cô buông lời lạnh nhạt đối với anh. Ra lệnh anh.

- Từ nay, tôi cấm anh đụng những thứ của tôi. Đừng để bàn tay dơ bẩn của anh đụng vào những đồ đạc của tôi... Nếu anh còn phá hoại chúng nữa, tôi sẽ giết anh đó!

Nói xong, cô đẩy anh tránh xa cô ra và bỏ đi trong sự tức giận của bản thân. 

Anh nhìn cô bằng cặp mắt khác hẳn. Đây là lần đầu tiên cô nói anh như thế. Anh cảm thấy rất khó chịu trong người và rất buồn. Anh nói một mình.

- Cô nói tôi dơ bẩn sao?...

...

Phòng VKook...


Hai người kia đang nằm trên giường. Ôm nhau thật hạnh phúc. Đưa cho nhau nụ hôn ấp ám. Họ đâu biết 4 người kia đang xảy ra cái tình huống trớ trêu nào đâu. Họ vẫn vui vẻ bên nhau, anh vui vẻ mà chờ đến lúc buổi tối sẽ có mấy câu chuyện ma để nghe. 

Taehyung biết tính của JungKook rất nhát. Cô mà nghe mấy chuyện này chỉ có khóc thét lên thôi. Lúc đó còn ôm anh nữa cho mà coi. Nghĩ đến đó, anh vội cười nham hiểm. JungKook ngước đầu nhìn anh. Hỏi bằng chất giọng dễ thương.

- Anh cười gì thế?

- À, thấy bên em nên anh vui thôi!

-..._Cười mỉm.

- Mà em chuẩn bị chuyện ma gì để kể cho mọi người đây?

- Thì, em cũng đâu biết đâu... Cứ bịa ra vậy!

- Ừm...

- Hết chương 18 -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận