[YoonMin] Đại Ca ... Tôi Yêu Anh!

"Cậu Min đừng giận nó nhé! Lúc trước nó uống rượu vào cũng hay như vậy lắm nhưng không phải thâm tâm nó xấu tính như vậy đâu!"

"Dạ không sao đâu ạ, cháu không bận tâm chuyện đó đâu!"Hắn nở nụ cười trên môi.

"Vậy tôi an tâm rồi, chỉ sợ cậu lại buồn thì dẫn đến chuyện tình cảm không hay! Thôi cậu đi tắm nhanh đi, kẻo trời se lạnh thêm!"

"Vâng cháu xin phép"

.................

YoonGi khi tắm xong, hắn lau khô mớ tóc xoăn vàng khói rồi thong thả bước ra khỏi phòng tắm, trên thân thể chỉ quấn duy nhất một cái khăn che phần dưới, các cơ ngực rắn rõi lộ rõ ra khiến những cô gái cũng phải mê mẫn nó, những giọt nước còn đọng lại trên lọn tóc vẫn đang thi nhau đua xuống vài giọt về phía tấm ngực trần kia. Min YoonGi đứng trước mặt Jimin, cậu đang gục đầu xuống nghiêng nghiêng về hai bên nhưng không ngã. Jimin vẫn còn sức chửi thề tiếp tục.

"Đúng là chết tiệt, mình bị cho ăn dấm chua sao? Sao mình hiền quá vậy nhỉ?"

"Em còn sức chửi thề sao? Sao không đi ngủ đi?" Hắn hỏi.

"Min YoonGi...thiếu gia Min YoonGi...Cho hỏi anh là ai mà lại ra lệnh cho tôi vậy?"

Hắn nhẹ nhàng bước lại chỗ cậu, khẽ cúi xuống rồi lấy tay nâng cầm cậu lên trước mặt hắn chỉ cách vài cm. Gương mặt đẹp trai của hắn làm cậu mê đắm, từng chi tiết trên khuôn mặt đều như một tác phẩm điêu khắc tài ba không chỗ nào có thể chê được. Hắn ôn tồn nói.

“Anh là người yêu em kiêm chức vụ chồng em”

Cậu một giây khựng lại rồi cố gắng dụng lực đẩy hắn ra xa, không muốn nhìn mặt hắn một chút nào hết. Vì nó chỉ khiến cậu mất tập trung rồi lại quên bén đi sự giận dỗi nơi cậu. Park Jimin nhắm chặt đôi mắt lại, thà không nhìn hắn còn hơn. Cậu buông lời lạnh nhạt nhất.

“Biến đi, tôi không muốn thấy mặt anh…”

“Em sao vậy? Rốt cuộc từ sáng đến giờ em bị làm sao?”Anh cười cười.


“Làm sao kệ tôi…Anh đâu cần quan tâm kẻ như tôi chứ?”

“Không giống em chút nào…Hay là, anh dạy dỗ em nói chuyện nhỏ nhẹ lại nhé, đừng có độc mồm độc miệng như lúc nãy nữa…”

Jimin đẩy hắn ra xa, cậu cổ đẩy khuôn ngực rắn chắc kia không cho hắn động vào người mình một giây nào. Cậu ra sức liên tục quát tháo hắn vì biết có mắng chửi bao nhiêu ba mẹ cậu cũng không biết vì đây là phòng cách âm.

“Min Yoongi, anh biến đi…Đừng động vào tôi…”

Hắn vừa nói vừa kề môi sát bên tai cậu thì thầm nhỏ.

“Em định phản nghịch à? Ăn nói với chồng em như thế hả? Bảo bối, đêm nay anh sẽ trừng trị em…”

“Buông tôi ra…Biến đi…”Cậu dãy dụa không chịu được.

Hắn vẫn không màn quan tâm, lè lưỡi liếm đến vành tai của cậu. Một giây cậu khẽ rùng mình ưỡn cong eo lên, chiếc eo nhỏ khẽ run liên tục. Cậu cắn chặt môi đến bật máu nhìn lên trần nhà nơi có ánh đèn len lói chiếu sáng khắp phòng, hắn vẫn thì thầm giọng nói trầm ấm.

“Nếu em nói ra thì anh tha cho em, còn không thì em cũng đừng mơ anh dừng lại…”

“Min Yoongi, anh buông tôi ra…Tôi sẽ giết anh”

“Nhìn xem, ai đang định giết ai cơ chứ?”

Tay hắn lần mòn đến chiếc cúc áo xinh xinh kia rồi nhanh nhảu cởi từng cúc một, hơi thở hổn hển của cậu vang lên khắp phòng. Hai tay cậu bũn rũn không còn biết phản kháng lại nữa, hắn vẫn chậm rãi hôn lên cổ cậu rồi lại đặt lên đó một vết cắn khiến cậu khẽ rên vài câu, cậu bắt đầu van xin.

“Xin anh, Yoongi, tôi mệt rồi…Xin anh đừng hành hạ tôi nữa…”


“Park Jimin, nếu em không nói ra chuyện em dấu trong lòng thì dù em có sốt hay đau đến chết thì cũng đừng hòng tôi tha cho em…”

Hắn ép chặt hai tay cậu lên trên rồi mon men tới bờ môi đỏ mộng kia, người cậu vẫn nồng mùi rượu khiến hắn cũng say theo. Park Jimin, nếu cậu không nói ra thì hắn phải thao chết cái động nhỏ kia rồi. Như vậy cũng tốt, để dạy dỗ cậu lại cách ăn nói với hắn, hắn phải áp dụng biện pháp mạnh nhất có thể. Lưỡi hắn điêu luyện tìm kiếm người bạn tình kia đang mấp mấy.

Jimin cau có mặt mài chỉ biết đảo lưỡi cùng hắn, nhưng cậu lại cố quay sang chỗ khác. Cậu nhắm tịt đôi mắt lại rồi hỏi anh “Người con gái trong điện thoại là ai?”

“Gì cơ?”Hắn dừng lại rồi rời khỏi đôi môi của cậu.

“Cô gái trong điện thoại lúc em gọi cho anh, sao cô ấy lại thân thiết gọi anh bằng “oppa”?”Cậu vẫn không nhìn hắn, vẫn cố nhắm mắt lại.

“Anh đã bảo là fan của anh rồi cơ mà? Sao em còn hỏi chuyện đó?”

Câu hỏi vừa dứt tiếng thì hắn khựng lại, người nằm dưới hắn đang rơi giọt nước mắt xuống tấm nệm kia, nhìn vô cùng đau đớn.

“Min…Yoongi…Anh…chán em rồi có đúng vậy không? Từ lúc gặp cô gái HeeJin kia, anh cứ lẳng tránh những câu hỏi tình cảm của em dành cho anh, rồi lại trốn học không nói với em lời nào…”

“…”

“Anh cứ nói là anh chán em đi, em sẽ để cho anh đi…Miễn anh thấy hạnh phúc…”

“Em đang nói cái quái gì vậy? Thằng ngốc này…”

Cậu van xin trong nước mắt. “Làm ơn đi, nếu chán thì hãy rời xa em nhưng đừng lạnh nhạt với em…Em không chịu nổi đâu…Làm ơn đi”


Đôi mắt cậu đỏ ửng vì tức giận nhưng lại không thể ngừng rơi nước mắt vì sự phũ phàng của hắn dành cho mình, cậu không thể nào chịu được cái con người cứ nói mấy câu lạnh lùng ấy rồi lại nói chuyện thân mật với con gái. Yoongi đau quặn tim nhìn người con trai đang cầu xin mình, hắn đã quá trớn. Cứ tưởng sẽ làm cho cậu ghen lồng ghen lộn lên nhưng lại làm cho cậu khóc lóc trong vô vọng, hắn sai rồi. Hắn thật sự sai rồi!. Tim hắn cũng đau không ngừng khi thấy cậu buông những lời ở dưới nhà lúc nãy. Tuy đó là những lời được sinh ra từ bia rượu nhưng đó có lẽ là lời nói chân thật của Jimin ngay lúc này, hắn nghĩ hắn đã làm cho Jimin tổn thương nghiêm trọng. Hắn thỏ thẻ bên cậu “Anh xin lỗi, anh không nên làm như vậy…Anh cứ nghĩ sẽ làm em ghen nhưng anh lại quá sai lầm…Anh xin lỗi…”

“Đau lắm…Đau lắm…” Cậu ôm tim mình khóc nghẹn.

Hắn rời khỏi thân thể cậu, cậu chỉ biết khóc thúc thít ở đó. Cậu đã cố tỏ ra mạnh mẽ, dùng những lời lẻ độc miệng, thậm chí còn lăng mạ hắn trước mặt ba mẹ nhưng cậu lại cảm thấy không vui vẻ chút nào cả. Cậu cứ nói là buồn cười thật nhưng cậu như muốn chết nghẹn đi lúc ấy. Chỉ muốn đánh cho tên đó một trận rồi bảo sao lại dám lạnh nhạt với cậu?. Min Yoongi nhanh chóng mặc đồ vào rồi ôm cậu vào lòng thật chặt, cảm nhận hơi ấm của cậu. Cậu lúc này mới chịu nín, như một đứa trẻ được vỗ về cậu lim dim mắt. Cậu hỏi anh.

“Anh còn yêu em chứ?”

“Đã bao giờ…anh hết yêu em chưa? Anh không thể diễn tả nó…Nhưng em có thể làm được…”

Nói xong, hắn nhẹ nhàng nắm tay cậu đặt lên trên ngực trái của hắn, cảm nhận nhịp đập liên hồi trong lồng ngực ấy. Nó đập không ngừng cũng như tình yêu anh dành cho cậu sẽ không ngừng lại. Jimin cười mỉm môi, ngước lên nhìn hắn. Hơi say cũng biến đi mất.

“Vậy…anh sẽ làm gì khi họ biết anh yêu em?Một người con trai…”

“Sao em cứ hỏi anh như vậy?”

“Thì cứ trả lời đi…Em muốn nghe câu trả lời này…Nó làm em buồn sáng nay đó…Tuy câu hỏi ngu ngốc thật nhưng em muốn chính miệng anh…”

“Thì anh vẫn yêu em thôi, chứ không lẽ giết chết họ à?Còn nếu em muốn nghĩ anh sẽ xấu hổ về điều đó thì anh xin lỗi trước nhé, anh tự hào vì anh có được tình yêu chân thành như lúc này…Anh không thấy hối tiếc về điều đó…”

Hắn nói xong rồi lấy tay che mặt gượng gạo, khẽ chửi thề.

“Mẹ kiếp, sao anh không thể nói những gì anh suy nghĩ với em được nhỉ, nó làm anh cảm thấy xấu hổ quá đi mất…”

Cậu bật cười thầm, hơi ấm của hắn truyền đến cậu xua tan cái lạnh trong căn phòng này. Hương bạc hà làm cậu tỉnh táo hẳng đi. Hắn lại nói tiếp.

“Vậy rốt cuộc em có ghen không?Anh làm vậy để em ghen đó…”

“Em không ghen…Em chỉ sợ mất anh thôi…Em không muốn họ liếc mắt với anh lại càng không muốn ai thân thiết với anh, em ích kỷ lắm nên đừng hòng em san sẻ cho điều gì!”

“Em yên tâm, anh không để tâm việc này đâu!”


“Thật sao?”Cậu ngạc nhiên.

“Vì anh mê trai mà…”:)))

Cậu trợn tròn đôi mắt nhìn anh vẻ không hiểu, vì hắn quá sức hài hước nên cậu dùng vẻ mặt đó để vỗ tay khen thưởng cho. Hắn biết mình không thể hài hước như Kim Taehyung và dị hợm như Kim NamJoon nên hắn chỉ đành bất lực.

“Anh giỡn…”

“Chết tiệt, anh hài hước ghê…”Cậu dùng ánh mắt khinh bỉ quay sang chỗ khác.

“Vậy là…em hết giận chưa? Còn có chuyện gì em không vừa ý nữa hay không? Từ nay anh sẽ không nói chuyện với con gái nữa, từ nay anh sẽ giữ khoảng cách và không được…lạnh lùng với em nữa…”

“Em không bắt anh nên giữ khoảng cách với con gái nhưng em chỉ là muốn anh tôn trọng và nghiêm túc với mối quan hệ của chúng ta. Em không muốn trở thành con sâu rượu đâu…Khỉ gió thiệt sự”

“Em lại chửi thề?Ai dạy em thế hả?Em chửi còn điêu luyện hơn anh!”

“Anh đang nói mốc ai vậy? Ba là người dạy em đấy, lúc nhỏ ba đã cho em uống rượu từ hồi cấp 2, em chỉ nghĩ mình uống được vài lon nhưng ai ngờ em uống được khoảng chừng 20 chai bia lận đấy!”Jimin nhớ lại.

Hắn một phen giật mình, không nghe lầm đấy chứ?. Một dáng người nhỏ bé mà uống 20 chai bia? Bộ bụng cô là đáy không vô tận à? Sao lại có thể chứa nhiều lượng bia như thế nhỉ, quả thật tài cao.

“Em chém à?”

“Không, thật đấy. Không tin mai anh cứ hỏi…”

“Vậy em và SeokJin đã uống khoảng trên mức đó?”

“Đúng vậy, sau đó có người gây sự với hai bọn em, em xử một tên còn SeokJin xử tên còn lại…Khi tụi em bỏ đi thì hai tên đó vẫn còn sống soài dưới nền đất trong công viên gần nhà”

Hắn khẽ chùi mồ hôi trên tráng nhìn cậu đang kể lại chiến tích lịch sử hồi lúc nãy. Không những đánh người, xã rác nơi công cộng mà còn nói tục chửi thề trên suốt đường đi. Gặp ai cũng chửi, thấy ai cũng nghiến răng nghiến lợi. Lại còn dám đòi vỗ mông NamJoon, chửi hắn là đồ đần, thần kinh. Xem ra cậu cũng không sợ chết là mấy. Sau đêm hôm đó, hắn lại đè cậu ra thượng cho mấy hiệp mệt rã người. )))


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận