5.
Loki lại bị thương, một viên đạn bắn xuyên qua bụng cậu. Khi Thor quay đầu lại thì Loki đã ngã xuống đất, máu từ kẽ tay cậu chảy xuống nhỏ thành giọt trên nền đất.
Trong đời Thor chưa từng trải qua lần tức giận nào hơn thế. Loki bị thương. Ngay trước mắt anh!
- Khốn kiếp!!
Thor gầm lên và trong vòng bán kính một dặm từ nơi anh đứng, phi thuyền và đám binh lính Dark Elf bị sét đánh thành từng mảnh nhỏ.
- Hey... Đồng nghiệp, tôi có cần thông báo với anh là tụi tôi vẫn còn sống không? - Tony kêu lên khi xui xẻo lãnh trọn một cú sét của Thor.
Một tia sét đánh cháy tay trái của Malekith. Gã lết lên phi thuyền mẹ và bỏ chạy trước khi cơn phẫn nộ của Thor phá nát nó.
- Hắn thế nào? - Cap cúi xuống hỏi khi Stark kiểm tra Loki.
- Nhìn có vẻ bị thương nhẹ dữ. - Stark liếm khóe môi dính máu, nghiêm túc nói.
Thor vòng tay xuống dưới cổ Loki và nâng cậu dậy, anh siết chặt nắm tay mà gầm gừ.
- Vết thương cũ của em ấy chưa lành. Mẹ kiếp! Tôi sẽ giết hắn!
Cap giống như đang định mở miệng nói gì đó thì nuốt trở lại, chỉ nói.
- Mau đưa hắn lên máy bay, trên đó có dụng cụ y tế. Đừng để hắn mất máu nhiều quá.
Thor không nói thêm một lời, trực tiếp ôm Loki bay vọt lên trên, nhảy vào khoang máy bay.
- Và thằng chả không buồn xin lỗi tôi vì cái vụ văng miểng kia à? - Tony làu bàu.
- Thor! - Jane đứng bật dậy khi nhìn thấy anh. - Anh chảy máu kìa?
Thor đặt Loki lên cáng cứu thương, nhìn xuống máu dính khắp người mình, nói.
- Không phải của anh. Là Loki.
Jane bước vội tới cạnh Loki, đưa tay chạm lên động mạch trên cổ cậu, bật kêu lên.
- Lạy Chúa! Mạch cậu ấy yếu lắm. Tiến sĩ, lấy giúp tôi thuốc cầm máu.
Bruce kéo hộp cứu thương lại gần, vừa lục tung lên để tìm thuốc cầm máu, vừa khoát tay ngăn Thor lại.
- Đừng. Đừng. Anh đừng đụng vào, anh sẽ đâm kim xuyên qua tay cậu ta mất. Để tôi.
Cửa máy bay đóng lại khi Tony và Cap bước vào trong.
- Tình hình dưới đó sao rồi? - Bruce cầm băng cứu thương trong tay, ngẩng đầu hỏi.
Cap gỡ mũ khỏi đầu và ngồi xuống. Tony nhân cơ hội cướp lời.
- Nhờ công vị thần Búa đây mà hòn đảo xinh đẹp kia xém tí nữa là chìm nghỉm. Bọn tôi dọn dẹp chiến trường rồi, nhưng không đảm bảo là S.H.I.E.L.D. sẽ để im vụ này đâu.
Mọi người nhìn nhau, không nói gì.
Thor bồn chồn đi qua đi lại trên khoang máy bay, hai bàn tay không biết nên làm gì liên tục xoa vào nhau, nhìn chằm chằm Jane và Bruce băng bó và tiếp nước cho Loki.
- Thor, nhóm máu của Loki là gì vậy? - Jane hỏi và Thor ngẩn ra. - Cậu ấy cần truyền máu gấp.
- Cái gì cơ?
- Tức là nếu như mất máu quá nhiều thì phải lấy máu của người khác truyền cho người bị thương ấy. - Jane kiên nhẫn giải thích.
- Anh... chưa nghe thấy kiểu chữa thương này bao giờ. Bọn anh đều có dược y. Dùng pháp thuật và thảo dược để chữa thương. - Thor bối rối đáp.
Jane có vẻ như không biết nói gì hơn.
- Cô Foster, nhóm B có RH- dương tính với cậu Loki. - Giọng nói của Jarvis chợt vang lên và Tony lầm bầm mắng gì đó.
- Stark! - Thor cau mày, siết chặt Mjolnir, hùng hổ bước đến trước mặt Tony. Gã liền nhảy xuống sau lưng Steve để tránh ánh mắt giận dữ của Thor. - Tôi chỉ muốn mượn thiết bị của anh để kiểm tra Loki. Còn anh thì lại muốn biến em trai tôi thành một vật thí nghiệm của anh à!?
Steve chắn trước mặt Thor, vội đưa tay cản lại anh.
- Thor, chuyện quan trọng bây giờ là chữa thương cho Loki trước đã, được chứ?
Jane bắt lấy tay Thor và lo lắng nói.
- Thor, ta không có đủ máu để truyền cho cậu ấy. Thiết bị y tế trên này cũng không đầy đủ. Chúng ta phải đem Loki đến bệnh viện ngay.
Bruce đẩy gọng kính trên mũi, lắc đầu thở dài.
- Sau vụ New York, tôi e là nửa Địa Cầu ghim mặt cậu ta vào não rồi.
- Và họ sẽ vinh hạnh lắm khi chữa cho một tên tội phạm vũ trụ đấy. - Tony không nhịn nổi chen vào.
- Stark! - Steve cau mày cảnh cáo. - Nếu anh không chịu im đi...
- Thế hả? - Tony nhướn mày, lớn giọng nói. - Tôi còn đang nghĩ sẽ đưa cậu ta tới căn cứ bí mật mới xây dựng nhưng tốt thôi, tôi im ngay đây!
- Stark, không phải lúc để giận dỗi đâu. - Bruce lên tiếng.
Tony nhướn mày, xoay người bỏ đi mà không nói thêm gì nữa.
Bruce đảo đảo mắt, gã quay sang nói nhỏ vào tai Steve.
- Anh nên nói chuyện với anh ta một lúc. Thằng chả hảo ngọt lắm, dỗ dành một lúc là êm xuôi cả mà.
Steve có vẻ hơi ngập ngừng, nhưng rồi hắn cũng đứng lên và bước về phía khoang lái.
Jane ngồi xuống cạnh Thor, luồn tay vào bàn tay đang nắm chặt của anh thì thầm.
- Đừng lo, Thor. Cậu ấy sẽ ổn thôi.
- Em ấy sẽ ổn. - Thor lặp lại.
Khu nhà mới xây của Tony nhìn có vẻ giống biệt thự nghỉ dưỡng hơn là căn cứ bí mật như gã nói. Nằm riêng biệt giữa rừng rú mà Tony cho rằng đủ yên tĩnh để tránh xa mấy thứ ồn ào thành thị. Và nó rất rộng, thậm chí còn có bể bơi to đùng ở chính giữa.
Loki được đưa lên tầng hai, nơi có phòng thí nghiệm to gấp ba căn phòng ở tòa nhà Stark.
- Rồi, vậy là Ok. Nói thật, tôi còn sợ rằng hắn ngoẻo trên đường cơ. Chỉ cần hắn còn thở thì tôi sẽ kéo hắn từ tay Thần Chết về được. Yên tâm rồi nhé, bồ tèo?
- Bao giờ em ấy có thể tỉnh lại? - Thor hỏi sau khi Tony nhét Loki vào một cái máy hình bầu dục.
- Nếu là người bình thường thì một ngày. - Gã nhún vai. - Nhưng tôi đâu biết người Asgard các anh có chênh lệch gì không.
Thor có vẻ hơi lúng túng khi anh nói.
- Chuyện đó... Stark, cảm ơn và xin lỗi vì vừa rồi đã nổi giận...
Tony hấp háy mắt nhìn anh, nhăn nhở cười.
- Không có chi, bồ tèo à. Chúng ta là đồng nghiệp mà. Ừ mà, anh định mặc cái rèm cửa này mãi à? Đi thẳng, rẽ trái, phòng anh là phòng thứ hai bên phải. Thay một bộ thời thượng hơn đi. Dẹp cả thứ đồ chơi thú vị của anh đi nữa, nhé? An ninh chỗ tôi tốt lắm, không có người chôm mất búa của anh đâu.
Thor bật cười và gật đầu, anh cảm ơn Tony lần nữa rồi xoay người rời đi.
_____
Thor gặp Jane ở phòng ăn khi anh vừa tắm gội xong, thay bộ cánh mới, và đói ngắc ngư.
- Em thích bộ đồ của anh. - Jane mỉm cười để chào Thor trong khi với tay lấy một cốc nước.
- Thật sao? - Thor nhìn xuống bộ đồ nửa mùa mình đang mặc và cũng cười. - Anh không cho là Stark sẽ nghĩ giống em. Anh ta có gu ăn mặc thật sự... ừ thì, anh chẳng thích nhét người anh vào mấy thứ đồ bó chật ních đó. Em ổn không Jane? Mặt em đang tái nhợt kìa.
Jane ngửa cổ, dốc thuốc vào miệng, nuốt xuống và cô rùng mình.
- So với em trai của anh sao? Em ổn. Hừm, em e là mình không thích vị táo khô của ngài Stark cho lắm. Nó làm cơm từ tối qua trong dạ dày em phun hết ra ngoài. Và bây giờ em đang đói sắp chết.
Thor bật cười thành tiếng, lùa tay vào mái tóc vẫn còn hơi ẩm ướt dài lòa xòa của anh.
- Anh cũng vậy. Chúng ta cùng kiếm thứ gì đó ăn được chứ?
Jane cười rạng rỡ, gật nhẹ đầu, dịch sang một bên nhường chỗ cho Thor.
- Anh thích mỳ ống hay pizza?
- Cả hai thì sao?
- Ồ, em phải đoán được chứ? - Jane nhướn mày nhìn Thor, cười.
Thor nhìn sâu vào đôi mắt nâu nhạt của Jane, anh từng rất thích đôi mắt của cô. Chúng sâu thẳm và lấp lánh giống như những vì sao trôi nổi trong vũ trụ. Anh ôm lấy eo Jane và siết nhẹ.
- Jane, cảm ơn em.
- Nếu là vì Loki thì không cần đâu. - Jane xoay người lại đối diện anh. - Cậu ấy là người đẩy em ra khi thứ... vật kia tấn công em. Cậu ấy bị thương như bây giờ là tại em đấy.
Jane nhìn Thor ngây người không đáp, cô tựa đầu vào vai anh, khẽ nói.
- Anh biết sao không? Cậu ấy thật khác so với tưởng tượng của em. Ý em là... sau khi em xem vụ New York trên TV, em đã định nếu như gặp cậu ta, việc đầu tiên em làm sẽ là đấm cho cậu ta một cú thật mạnh.
Thor bần thần gật đầu.
- Ừ... em ấy khác lắm.
Loki bây giờ và Loki trong ký ức của Thor không giống nhau. Anh còn nhớ lần cuối cùng khi anh nhìn vào đôi mắt xanh lục như mắt rắn của Loki, anh chỉ tìm được giận dữ và thù hận.
Còn ánh mắt của cậu bây giờ... Anh không biết. Nó cũng không phải ánh mắt anh từng thấy khi hai người vẫn là hoàng tử Asgard, là hai anh em trai và sự thật về thân phận của Loki chưa được phơi bày.
Ánh mắt đó thành thục hơn, chai sạn hơn, lãnh đạm hơn, sâu thẳm hơn, và... nó chứa ánh sáng. Đó không phải ánh sáng của sự thuần khiết, nó là thứ ánh sáng hiện ra trong đêm tối dày đặc, nhưng cũng vì thế mà rực rỡ khác thường.
Thứ gì đó đã thay đổi em ấy.
- Nếu anh còn ngẩn người ở đó em sẽ không để dành cho anh chút vụn pizza nào đâu. - Jane huých khuỷu tay vào Thor và kéo hai chiếc pizza bự chảng khỏi lò nướng.
Thor với tay lấy hai đĩa mỳ ống cũng to không kém, nối gót Jane và đặt nó lên bàn ăn.
Anh cầm lấy chiếc dĩa và xúc một thìa mỳ ống tọng vào miệng và nuốt chửng trước cả khi nếm được mùi vị. Jane cũng nhấm nháp một miếng rồi cô nhíu mày.
- Hừ... ừm, thực ra em nấu ăn không tốt lắm. Anh có cảm thấy hơi nhạt không?
- Ừm... - Thor phát ra một tiếng ậm ừ trong cổ họng, anh vẫn đang nghĩ tới những chuyện mới xảy ra trong một tháng này. Nhiều khi Thor thấy mình là người chậm tiêu nhất trong nhóm, anh không có đầu óc sắc bén như Cap, không có sự thông minh thiên tài như Stark... Ngoài sức mạnh cơ bắp ra, anh cảm thấy mình chính là tên vô tích sự nhất đội.
Jane cuối cùng phải đặt nĩa xuống, dùng cả hai tay áp vào mặt Thor và xoay anh đối diện với mình.
- Anh đang cau mày nãy giờ rồi đó, anh biết không? Thor, anh nghĩ gì vậy?
Thor thở dài một tiếng và đưa bàn tay to lớn của anh nắm lấy tay Jane.
- Anh chẳng thể bảo vệ thứ gì cả, ngay cả em trai của chính mình. Anh cảm thấy mình thật vô dụng, Jane.
Jane chậm rãi lắc đầu, ánh mắt cô dịu dàng như nước.
- Không phải với em. Anh đã làm hết mức có thể rồi.
Thor cúi xuống và hôn Jane. Nhưng kì lạ rằng nó không khiến anh thoải mái hơn như anh tưởng và anh phải ngừng lại khi lần thứ hai suýt cắn phải môi cô.
- Chúng ta vẫn ổn đúng không? - Jane nắm nhẹ tay anh thì thầm.
- Gần đây nhiều chuyện xảy ra quá. - Thor bóp trán, sau khi suy nghĩ đôi chút, anh thêm vào. - Và em nói đúng, mỳ có vẻ hơi nhạt.
Giọng nói hơi quá cỡ của Tony vọng lại từ cửa bếp.
- Cap! Sao tới nơi rồi không vào nữa là sao? Ố ồ, buổi tối tốt lành nhé các cậu. Mình đói sắp chết rồi, có pizza cho bữa tối à? Có phiền nếu mình ngốn một miếng không?
- Anh là đồ vô duyên nhất vũ trụ, Tony.- Steve lầm bầm.
- Và anh tự nhận là tế nhị khi đứng đó dòm trộm hai người họ hả? - Tony nhướn mày.
Steve khoanh tay dựa vào bàn bếp.
- Còn tôi chỉ nghĩ anh đang trả đũa tôi vụ sáng nay thôi.
- Nếu anh nghĩ thế thì... Ừ, đúng rồi đấy. - Tony không buồn liếc Cap một cái. - Tôi nghĩ hai người không để bụng nếu tôi thó một miếng chứ?
Thor nhún vai.
- Đồ ăn trong tủ lạnh của ngài mà, ngài Stark. - Jane tử tế nói.
Tony cắn một miếng pizza và nhồm nhoàm nhai.
- Stark thôi. Cô có thể gọi tôi là Tony luôn cho tiện. Cap? Muốn một miếng không?
Steve nói.
- Không, cảm ơn.
- Hể? Anh tới phòng ăn mà không để ăn à?
Steve nhìn Tony, lãnh đạm đáp.
- Anh nên dẹp cái tính hài hước không đúng lúc của anh đi, Tony. Tôi tới tìm Thor.
Thor buông nĩa xuống, hỏi.
- Tôi à? Có chuyện gì sao?
- Là chuyện quan trọng, liên quan tới đám người ngoài vũ trụ kia, và Loki. Anh cứ dùng xong bữa tối đi. Chuyện để sau cũng được.
Thor đẩy ghế và đứng dậy trước khi Steve xoay người rời đi.
- Không. Tôi ăn xong rồi, chúng ta nói chuyện đi.
Dưới con mắt ngạc nhiên của Tony và Jane, Thor bước nhanh đến sánh vai cùng Steve và ra khỏi phòng ăn.
Tony chậm chạp nhai nốt miếng pizza còn lại, lẩm bẩm.
- Đây là lần đầu tiên kể từ lúc tôi biết thằng chả mà hắn để thừa đồ ăn.
- Anh ấy chẳng đụng vào chút nào cả. - Jane buồn bã đáp. - Thor đang lo lắng cho Loki nhiều hơn cả bản thân anh ấy tưởng tượng.
Tony im lặng một lúc, sau đó gã kêu lên.
- Hai gã ngốn thức ăn như trâu kia không đụng vào bữa tối thì chỗ pizza và mỳ này phải làm thế nào bây giờ?
Jane cúi đầu nhìn đồ ăn chất thành đống và thở hắt ra.
- Đáng lẽ tôi không nên nấu nhiều thế này. - Suy nghĩ một lát, cô lấy một phần kha khá pizza rồi đứng dậy. - Banner chưa ăn tối, tôi nghĩ tôi sẽ đem một ít lên cho anh ấy.
______
- Bọn chúng sẽ quay lại lần nữa. Tôi không thể để Trái Đất lại gặp nguy hiểm được. - Thor vuốt mặt ảo não. - Tôi sẽ đưa Loki đi, sớm thôi.
- Anh không cần đi đâu cả. - Steve chắc nịch nói. - Chúng ta sẽ cùng nhau ngăn chặn bọn chúng.
- Nhưng bạn của tôi, anh cũng thấy rồi, chúng ta không thắng được chúng. Tôi may mắn làm Malekith bị thương, hắn chỉ tạm rời đi thôi. Chỉ cần Aether còn ở đây bọn chúng sẽ lại mò đến.
- Chúng ta là đồng nghiệp, Thor. Và nếu Malekith có được sức mạnh kia, không chỉ Trái Đất mà cả vũ trụ sẽ gặp nguy hiểm. Công nghệ của Tony vô cùng hiện đại, chúng ta có những chiến binh mạnh nhất. Loki sẽ an toàn ở đây.
Không để Thor mở miệng phản đối, một giọng nói lạnh nhạt vọng lại từ phía sau hai người.
- Một tuần.
Thor quay ngoắt lại và thấy Loki đang đứng tựa người vào bờ tường, làn da xanh tái lúc này trắng đến mức gần như trong suốt, mái tóc đen của cậu xơ xác khẽ lay động theo gió. Trông Loki vẫn yếu ớt nhưng vết thương có vẻ đã tốt lên nhiều.
- Ngươi ra khỏi phòng bệnh từ bao giờ vậy? - Steve cau mày và Thor bước vội đến chỗ cậu.
- Em vẫn chưa khỏi hẳn, Loki.
Loki khoát tay và nhếch môi cười ngạo nghễ.
- Tôi vẫn dư sức xiên cho anh vài dao nếu anh muốn biết. Và không biết có khiến ngươi thất vọng không, ta vẫn sống nhăn, Captain.
Steve bỏ qua giọng điệu kiêu ngạo đối chọi chan chát với vẻ mặt trắng như sáp muốn bệnh của Loki, hỏi.
- Ngươi vừa nói một tuần là có ý gì?
Loki khoanh tay, nhìn Thor nói.
- Không cần biết anh và đám bạn người phàm quý hóa của anh muốn làm cách gì. Tôi cần thời gian một tuần để hồi phục pháp lực, chỉ cần có thể dùng được phép thuật, tôi sẽ có cách tiêu hủy Aether. Từ giờ đến lúc đó, đừng để Malekith túm được tôi, mổ xẻ hay dùng phương pháp bệnh hoạn nào đó để tách Aether khỏi tôi là được.
Steve nhìn Loki dè chừng.
- Làm sao bọn ta biết được có phải ngươi đang giở trò hay không? Chờ ngươi khôi phục phép thuật rồi sẽ dùng sức mạnh kia hủy diệt Trái Đất?
Loki nhàm chán nhìn hắn, khinh bỉ nhếch môi.
- Ngươi cho rằng nếu ta muốn hủy diệt Trái Đất thì cần tốn công như thế sao? Ta không có hứng thú đi hủy diệt cái hành tinh tồi tàn này đâu, Đội Trưởng. Chẳng có lợi gì cho ta cả. Nếu ngươi còn lo lắng, được thôi, lúc này ta hoàn toàn không có chút pháp thuật nào đây. Ngươi có thể thử giết ta, nếu ngươi làm được.
Steve và Loki trừng mắt nhìn nhau lâu đến mức Thor phát hoảng và đang tự hỏi có nên triệu hồi Mjolnir không vì ở đây hình như sắp có oánh lộn rồi nha...
- Thôi được. - Steve gật đầu nói. - Ta sẽ làm theo lời ngươi nói một lần. Nhưng nhớ lấy, nếu ngươi còn dám nghĩ tới chuyện tổn hại tới Trái Đất, thề có Jesus, dù Thor có bảo vệ ngươi hay không, bọn ta sẽ giết ngươi.
Loki bật cười hai tiếng nhạt nhẽo, mát mẻ nói.
- Câu này ta đã nghe từ một tá người khác nhau, và đa số là sống chẳng thọ được lâu. Nên ta nghĩ ngươi nên xem xét rút lại đi.
Steve đút hai tay vào túi quần và cười.
- Vậy thì ngươi hơi xui rồi. Ta sống thọ lắm.
Loki luồn tay vào mái tóc đen xoa nhẹ, nhún vai từ chối cho ý kiến.
- Như đã nói, ta thực mong chờ đấy.
Và cuộc nói chuyện kết thúc. Thor thở phào khi không phải triệu hồi tới Mjolnir, cánh tay anh luôn dè dặt dang ra cách Loki một khoảng đủ gần giống như lúc nào cậu cũng có thể ngã xuống lần nữa vậy.
- Anh đưa em về phòng bệnh nhé em trai? Em cần nghỉ ngơi, nhìn sắc mặt tái nhợt của em kìa.
- Mặt hắn lúc nào chẳng tái. - Steve lẩm bẩm và Thor chợt nghĩ rằng có khi nào Cap đã bị Stark dạy hư rồi không.
- Nếu anh đưa tôi về cái phòng đó thì tôi mới thật sự bệnh đấy. Và anh có thể bỏ cái tay anh ra khỏi người tôi không?
Thor không đưa Loki về phòng bệnh mà kéo thẳng cậu về căn phòng ngay sát phòng anh, và dù Loki có cau có thế nào đi nữa thì anh vẫn không chịu thu cánh tay dang hai bên của cậu về.
- Anh làm như tôi giống lật đật ngã trái ngã phải vậy! Giờ thì làm ơn để tôi yên. - Loki nói và đóng sầm cửa vào mặt Thor.
Thật ra Loki đang rất mệt, cậu vừa mất khá nhiều máu và Aether bòn rút sức sống từ cậu. Thế nên bộ dạng có-vẻ-ổn vừa rồi chỉ là giả bộ thôi. Loki không hiểu sao từ lúc nhìn thấy Jane và Thor bám dính nhau như ở cuộc đời trước lại khiến cậu đâm ra cáu bẳn với Thor.
Loki lăn lên lớp đệm dày, không còn đủ sức để thay quần áo. Mi mắt cậu ríu lại và Loki tự nhủ, cậu sẽ suy nghĩ lý do vào ngày mai.
__TBC__
By: Lam Vũ.
P/s: Sorry các thím vì chap này ra hơi lâu 😅 lại còn ra vào nửa đêm nữa 😅 mà nhân tiện 😆 tui là một người thích soi bình luận hơn là đếm sao 😆 thế nên các thím đọc truyện thấy hay dở cũng cứ ném nhiệt tình vào 😆 phẫn nộ haha gì đều được tuốt 😆 tui sẽ tích gạch để xây nhà 😆 càng nhiều bình luận thì chap càng nhanh ra nhé các thím 😆