Your Life Is Around You!

Từ dạo bị chuyển lên ngồi bàn đầu, tôi chẳng chăm lên được chút nào, nhưng trong giờ học cũng thận trọng hơn. Cảm giác bị giáo viên để ý thật chẳng dễ chịu. Và thằng bạn thân của tôi cũng cảm thấy thế. Ngoài những tiết chính của cô chủ nhiệm, Hoàng chuyển chỗ sang ngồi cạnh tôi. Không phải tôi ngồi một mình, bên cạnh tôi là Hải Ninh – một trong ba đứa con giáo viên của trong trường cùng thằng Hoàng Minh. Có điều nó chỉ ngồi với tôi giờ Toán, còn lại đều ôm sách vở chui xuống bàn bốn ngồi để tránh tai mắt. Vậy là tôi ngồi một mình, như vậy thằng Hoàng mới có thể chuyển sang ngồi cạnh tôi. Hai đứa bạn thân ngồi cạnh nhau quả thực rất thích, ít nhất cũng có thể an ủi nỗi lòng luôn bất an về cái bàn đầu trong lòng mỗi đứa.

Sau lưng là thằng Hoàng Minh và Minh Anh, thi thoảng chuyện trò vài câu trong giờ cũng thấy bớt nhàm chán.

Trong một giờ học, chúng tôi lén lút dùng vở nháp chat qua lại. Thật liều lĩnh làm sao! Bị giáo viên tóm được là chết.

-Tao phải tăng cường học đội tuyển mày ạ! Mất tiết nhiều vãi.

-Bao nhiêu mà kêu nhiều?

-Thì buổi sáng mất cmn 4 ngày, buổi chiều phụ đạo thì mất 1 ngày.

Tôi nhẩm tính trong đầu. Thằng Hoàng được thi tiếp thành phố nên đương nhiên phải tăng cường học Toán trong đội tuyển của Quận. Mất tiết phụ thì có thể chép bù vở, Toán với khả năng của nó thì kiến thức trên lớp không vấn đề, có điều sắp thi học kỳ rồi. Vắng mặt trên lớp nhiều như vậy đúng là có hơi…

-Học hành thế này mà không được giải thì có mày thiệt lớn lắm đấy -_-

-Ờ, chán vl!

Tôi quay sang quan sát thằng Hoàng. Mắt lờ đờ, tóc rối bù do chẳng bao giờ chải đầu (thực ra tôi cũng không có thói quen dùng lược mà toàn dùng tay vuốt vuốt cho xong, nhưng tóc tôi dài nên không thể để quá bù xù được), thi thoảng lại ngoác miệng ngáp dài. Một bộ dạng điển hình của “thanh niên nghiêm túc” thâu đêm để học hành.

-Này, trông mày như thằng nghiện ý! – chẳng phải lần đầu tiên tôi nói nó thế, bao nhiêu đứa cũng trêu thằng Hoàng như vậy. Người thì cao đấy, nhưng khá gầy, dáng người lúc nào cũng lờ đờ, chẳng trách bị trêu như vậy.

-Ờ, chả hiểu sao hôm qua ngủ sớm mà sáng nay dậy mệt vcc! – Nó đáp

Còn tôi thì hôm qua thức đến gần 2h sáng xem phim đủ thứ, vậy mà hôm nay chưa ngủ gật. Lạ thật đấy!

Thằng Hoàng thuộc túyp người ngại giao tiếp, lười ra ngoài, lúc nào cũng chỉ dính mông ở nhà không học bài thì chơi game, nghe nhạc, ăn mỳ. Có lần nó kể cả nhà nó đi Malaisia du lịch mà nó từ chối không đi, tôi liền chửi nó “ngu” một tiếng. Đồ đần, ra nước ngoài đấy, là nước ngoài, nước ngoài hiểu chưa? Sao không có tí tinh thần dã ngoại gì hết. Nó chỉ đáp gọn lỏn “tao không thích”. Tiện thể cũng nói luôn, tôi muốn được đến Nhật, Trung Quốc hoặc Hàn Quốc cũng được. Vì vậy, tôi vẫn đang cố học thêm một số ngôn ngữ cơ bản nước họ, cộng thêm các văn hóa mình hay đọc trên báo. Nhớ hồi nhỏ, tôi rất hâm mộ và thích thú trước cảnh sắc và sự lộng lẫy nguy nga của các nước châu Âu, ước gì mình được sống ở đó. Sau này lớn lên mới hiểu được sống ở một đất nước có văn hóa khác hẳn văn hóa phương Đông như nước mình là chuyện không dễ, hơn nữa trong khu vực châu Á cũng có rất nhiều nước tuyệt vời. Bây giờ gia đình tôi chưa có điều kiện, nhưng sau này tôi lớn chắc chắn một trong những mục tiêu để tôi kiếm tiền chính là có kinh phí để gia đình tôi đi du lịch quốc tế.

Thằng Hoàng hồi lớp 8 đi khám sức khỏe, phát hiện mình mắc bệnh nội khoa. Lần đó khá nghiêm trọng, phải uống thuốc. Dù vậy, chuyện này bị thằng Việt Anh biết được và lan truyền cho cả lớp, khiến thi thoảng thằng Hoàng vẫn bị cười vì mắc bệnh “đái dắt”. Sau lần đó, bệnh của nó đã khỏi. Nó chỉ cắn chặt răng, căm hận mà hét lên:

-CHÓ VIỆT ANH, TAO THỀ KHÔNG ĐỘI TRỜI CHUNG VỚI MÀY. TAO NGUYỀN RỦA MÀY THI TRƯỢT VÀO 10 CHO CHẾT CMM ĐÊ!!!!

Tôi, MyB, Hoàng Minh và Công Hiếu chỉ nhìn nó cười như xem kịch. Hai đứa kia mà xung đột thì giống như nghệ sĩ đang tấu hài vậy, thằng Việt Anh béo như lợn, trông lưu manh thế kia chắc chắn sẽ đùa cợt thằng Hoàng “não tôm” cho đến khi nó tức đến mức mím môi mím lợi mà “lực bất tòng tâm”.

Không những thế, khác với tôi luôn “phơi phới tinh thần”, sức khỏe dẻo dai, thằng Hoàng luôn cảm thấy mệt mỏi, lờ đờ, đôi khi cảm thấy đau nhức chỗ này chỗ nó mà chẳng biết nguyên do. Những lần như vậy, tôi chỉ vỗ vai nó, bảo đi khám sức khỏe đi. Bộ dạng của mày thế kia, lại còn lạm dụng café, muốn chết yểu à con? Nó đồng ý, nhưng lại nói mẹ nó bận. Tôi thông cảm. Đôi khi bố mẹ làm công chức nhà nước cũng có cái bất lợi. Bận tối mắt tối mũi, con cái thì phải nhờ xe ôm đưa đón, bữa cơm gia đình cũng chỉ là làm vội làm vàng.

Mấy ngày hôm nay, trên lớp vắng bóng thằng Hoàng làm tôi rất buồn. Hầy hầy, không phải đến mức lâm li bi đát đâu, chỉ là không có bạn thân để nói chuyện nhảm nên cảm thấy vô vị thôi. Dĩ nhiên, My và Minh, cùng thằng Công Hiếu vẫn đi cùng tôi vào mỗi giờ ra chơi, vẫn đùa vui, vẫn ăn chung một gói bim bim, cái bánh mỳ que, nhưng…cảm xúc thật khó nói. Có lẽ là vui mà cảm thấy không trọn vẹn. Cái thằng cao cao gầy gầy hay ôm cốc mỳ tôm đứng lùi một bên vừa ăn vừa lặng lẽ xem “đại náo căng tin” của con My và thằng Minh, nay đã vắng mặt. Tôi cố nén sự mất mát vào trong lòng. Nó chỉ học 3 tuần nữa thôi, có phải một đi không trở lại đâu mà? Thời gian trôi thật nhanh, vèo một cái hết một tuần, vèo cái nữa hết một tháng. Ấy vậy mà bây giờ cũng chỉ chưa đầy hai tháng nữa chúng tôi sẽ tốt nghiệp. Tôi càng trân trọng những ngày tháng, giây phút được ở bên nhau như lúc này.

Nếu như ban ngày không gặp mặt, thì tối về lại là thời gian tám nhảm của tôi và thằng Hoàng trên facebook. Mấy hôm nay đều thấy hơn 9h nó mới online, lần nào cũng kêu vừa về đến nhà, vừa ăn cơm vừa chat với tôi.

Ngọc Thanh Trần: Thằng điên này, ăn cơm tắm rửa cho xong đi. Về muộn thế còn cắm đầu vào máy tính.

Hel Trần: Kệ tao, để yên bố mày ăn cơm.

Ngọc Thanh Trần: Không ăn ở phòng ăn à?

Hel Trần: Thì tao ăn ở phòng tao, vấn đề à:v?

Có đấy, vấn đề cực lớn đấy! Tại sao nhà mày có thể sinh hoạt như thế chứ? Tôi ngán ngẩm.

Sau đó thì sao? Không có sau đó. Thi thoảng inbox với nhau một đoạn lảm nhảm vài chuyện linh tinh, đến tận 1 – 2h mới ngủ. Chẳng biết đứa nào ngủ trước, đứa nào ngủ sau. Hel Trần: Khiếp thật, tao vừa vào zing. Noti toàn truyện tranh BL =.=

Ngọc Thanh Trần: Gớm nhỉ? Hóa ra từ độ tuổi đó mà mày đã xem thể loại này rồi *mỉa*

Hel Trần: Không phải, hồi lớp 6 chắc toàn tiện tay like dạo.

Ngọc Thanh Trần: Tất cả chỉ là biện hộ:v Ngọc Thanh Trần: Tao vừa thấy một đống fanfic mày viết hồi trẻ trâu trong Recent Document, không biết khôi phục được không?

Hel Trần: Im đê, xóa ngay cho tao.

Ngọc Thanh Trần: Mơ đi cưng = =

Thằng Hoàng biết viết lách từ Tiểu học. Đại khái mấy truyện nó đăng trên Zing Blog toàn kiểu trai xinh gái đẹp huyền thoại của bọn trẻ trâu mới đọc ngôn tình như bây giờ, rồi toàn Băng với Phong, chỉ số IQ 300/300, giỏi võ thuật, lạnh lùng blah blah blah… Mỗi lần nhắc lại nó đều xấu hổ kêu bọn tôi ngậm mồm. Dĩ nhiên truyện này cũng không cần quá riêng tư, nhưng tôi và thằng Việt Anh luôn trêu nó. Thằng Việt Anh lúc nào cũng nói: “Hàn Băng Tuyết, mày không có não hay sao mà đặt cái tên với ba từ đồng âm như thế? “ Ngọc Thanh Trần: Hôm nay tao chấm bài thằng Vũ, điểm thấp vãi. Có chút…thất vọng!

Hel Trần: Ờ, chả hiểu sao tao có ác cảm với thằng Vũ, chắc tại nó hay trêu tao quá đáng!

Xin lỗi, tao thấy thằng Việt Anh lợn trêu mày quá đáng hơn nhiều đấy!

Ngọc Thanh Trần: Hôm nay tao quay sang nhìn nó với ánh mắt khinh đ’ thèm giấu.

Hel Trần: Cả lớp mình tao chỉ mong thằng Vũ với thằng Việt Anh thi trượt cho chết mẹ bọn nó đi.

Ngọc Thanh Trần: Dã man thế hả -_-

Hel Trần: =.= Kệ tao

Thế đấy, đúng là thân! Cảm giác khi có một người bạn thân, lại còn khác giới, đúng là rất thú vị, xen lẫn một chút tự hào. Tôi tin là mình và thằng Hoàng là cặp bài trùng thân nhất nhì trong lớp, lúc nào cũng đi với nhau, kể cả khi đi vệ sinh *cười*, đứa này chờ đứa kia ở ngoài. Không biết thằng Hoàng nghĩ gì, nhưng tôi biết nó tin tưởng tôi, tôi tin tưởng nó, chia sẻ mọi điều mà không cần kiêng nể.

Liệu rằng lên cấp 3 tôi có thể tìm được người bạn thân như thế không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui