Your Life Is Around You!

8

Giờ ra chơi, tôi và thằng Hoàng đứng riêng một chỗ. Thằng Hoàng cầm cốc mỳ xì xụp ăn trước con mắt thèm thuồng của tôi. Hôm nay rõ là lạnh, nhìn cốc mỳ tôm chua cay bốc hơi mù mịt trước mặt, làm sao tôi có thể kìm nén cảm xúc được chứ? Nhắc mới nhớ, dạo này tần suất ăn mỳ tôm của tôi giảm hẳn. Còn nhớ hồi lớp 7, tôi và thằng Hoàng hôm nào cũng mỗi đứa ăn một cốc mỳ giờ ra chơi, 6 ngày thì ăn cả 6. Nghĩ lại bây giờ mới thấy tiếc. Sao hồi đấy tôi lại có thể vung tiền một cách thoải mái để mua mỳ ăn, trong khi bây giờ giữ tiền như giữ vàng để tiết kiệm mua tiểu thuyết. Năm lớp 8, tôi nghiện mỳ Cung Đình màu xanh, phải là màu xanh đấy. Sáng nào cũng ăn sáng bằng một gói, 6 ngày ăn cả 6. Y chang năm ngoái, chỉ khác là thay ăn vì ăn vào giờ ra chơi thì tôi ăn vào buổi sáng thôi.

Tôi kể cho thằng Hoàng nghe chuyện của thằng Minh và con MyA. Nó rụt một sợi mỳ, nhai rồi nuốt ực một cái. Sau đó bắt đầu vung tay nói cho tôi.

-À, cái đấy tao biết lâu rồi. Thực ra ý, tao nhìn vào mắt con My A là biết nó không thích thằng Minh.

Không thể nào!

-Sao lại thế? Nhìn hai đứa nó nồng thắm thế cơ mà.

Thằng Hoàng lại nói tiếp, ra vẻ như anh đấy thông thái lắm:

-Đấy là chỉ có thằng Minh thôi. Tao nhìn con My là biết nó không thích. Vì trong mắt nó chả có tí tình cảm nào, trông lạnh lùng bỏ mẹ!

Tôi không nhìn ra nổi. Nhìn vào mắt thì ra được cái gì chứ, làm như trong ngôn tình không bằng ý.

-Dẹp dẹp, mấy cái trò nhìn mắt nhau tao nhận thua. Sao mày nhìn được?

-Ờ, tao đẳng cấp mà.

Vênh váo cái gì, xem chị mày trả lời đây.

-Vâng đẳng cấp. Đẳng cấp thì học thuật liếc mắt của tao đây này. Tha hồ ngắm anh người yêu của mày nhá!

Thằng Trung Kiên ngồi sau thằng Hoàng ở tổ bên cạnh, thi thoảng lại đổi chỗ ngồi lên bàn trên với Duy Kiên. Tức là thằng Trung Kiên ngồi ngang hàng với thằng Hoàng, đại khái thế. Mỗi lần quay xuống nhìn, tôi lại nhìn đểu thằng Hoàng rồi hất cằm về phía thằng kia, trêu nó cho vui. Thằng Hoàng chỉ biết mím môi mím lợi, sau đó trừng mắt nhìn tôi mà không thể làm gì.

Đúng là có duyên mà không có phận!

Trước ngày thi Học sinh giỏi một ngày, chúng tôi được phát thẻ học sinh. Thẻ này dùng để thi vào 10, đồng thời nếu thiếu nó thì không được thi học sinh giỏi. Gọi là thẻ, thực chất là làm bằng giấy, rất dễ nhàu nát nếu không ép plastic hay dán băng dính. Chúng tôi phải dán ảnh3x4 và lấy chữ kí hiệu trưởng cùng con dấu của nhà trường, như vậy mới tính là hoàn thành. Lớp tôi có 24/43 đứa đi học sinh giỏi tất cả các bộ môn, vì vậy cũng có 24 đứa cần hoàn thành gấp cái thẻ ngay trong ngày, vì mai đã thi rồi. Hai tiết cuối buổi sáng, cô chủ nhiệm cho phép chúng tôi đi chụp ảnh thẻ, lý do là xong sớm thì được đóng dấu sớm, chiều đỡ phải đến trường. Ai ngờ việc chụp ảnh thẻ quả thực vất vả như thế!

Việc tìm cửa hàng chụp ảnh thẻ lấy ngay thì có một vài đứa biết, nên chúng tôi phải dựa vào nó để hỏi đường tìm thử. Tôi, thằng Công Hiếu và thằng Minh có xe đạp, liền thống nhất mỗi đứa chở một đứa rồi cùng nhau đi. Nhóm chúng tôi rời trường sau cùng, trong khi bọn con trai đã đi từ lúc nào. Khi tôi vừa dắt xe ra, thấy thằng Minh nhăn nhó nói: “Mẹ kiếp, thằng Hoàng lấy mất xe của em đạp trước rồi.”

Mất một cái xe tức là sẽ có hai đứa phải đi bộ. Tôi chở con Mai, cùng thằng Công Hiếu đi trước. Hoàng Minh và My B đi bộ. Đạp một thôi một hồi, chúng tôi chợt thấy một tốp của lớp mình đang dừng trước một cửa hàng ảnh. Tôi nhìn vào trong. Đông quá! Hơn nữa, bọn lớp A cũng đang ở trong đấy. Vậy là cả lũ quyết định đi tìm chỗ khác. Chúng tôi gồm có tôi, thằng Công Hiếu, con Mai từ xe tôi nhảy sang xe thằng Hải với lý do “ngồi xe oppa đau mông quá”, thằng Dương Minh đèo Hưng Long, Trung Kiên đèo Duy Kiên. Bàn bạc “gần giữa đường” một hồi, chúng tôi quyết định qua trường. Hà, bớt con Mai đi phóng xe sướng thật!

Bất ngờ làm sao, khi gần về đến cổng trường, tôi thấy thằng Hoàng đang đi bộ trên vỉa hè.

-Ê Hoàng, mày làm gì thế? Xe thằng Minh đâu? – Tôi lớn tiếng hỏi

Nó ngoái đầu, kêu “ớ” một tiếng. Sau đó, tôi mới biết thực ra không phải nó là đứa lấy xe thằng Minh đi mà là thằng Vũ.

-Mày không biết đâu, bọn nó chửi mày ghê lắm. Tự nhiên biến mất, bây giờ không biết tụi con My thằng Minh đi bộ đến đâu rồi.

Nói thẳng ra thì…chúng tôi lạc mất nhau rồi.

Ngoái đầu lại, thấy bọn kia cũng dần dần đến nơi. Chúng tôi thấy thằng Hải chở con Mai, không hiểu lái xe thế nào mà lúc rẽ cả hai cũng ngã, chiếc xe đạp đổ, giỏ xe méo cả đi. Con Mai và thằng Hải ngã lăn ra đường. Chúng tôi há hốc mồm nhìn, có đứa còn kêu to lên một tiếng. Tôi thấy con Mai loạng choạng đi ra chỗ tôi, nghiến răng chửi: “Mẹ thằng Hải, đ’ muốn chở thì bảo. Đ’ phải cố tình thế đâu. Mày không biết là đau lắm à?”

Tôi nhìn thằng Hải, thấy nó cười cười, dựng chiếc xe đạp dậy, gãi đầu gãi tai không nói.

Cả lũ đang đứng ở đấy thì thấy thằng Phan Anh chở thằng về, nói là chụp xong ảnh rồi.

-Mày chụp ở đâu thế?

-Bọn tao chụp ở Kim Mã.

-Giề? Bọn này vừa ở đấy về mà. Đông bỏ cha.

-Đâu, có mỗi bọn tao ở đấy thôi. Vắng lắm.

Vậy là thằng Phan Anh thả thằng vào trương rồi lại dẫn đường cho bọn tôi đến đấy. Con Mai leo lên xe sau tôi ngồi, vẫn lầm bầm chửi thằng Hải, kêu “nó thật đáng ghét. Em ghét nó”

Úi chà, lần đầu tiên tôi đi xe ra ngã tư đường, lại còn là chỗ đông người, giờ cao điểm thì khỏi nói. Chỗ này chính là xảy ra tắc đường. Ấy vậy mà cũng quen. Nhìn bọn kia đạp xe như bình thường, tôi lại ước gì mình có thể như chúng nó.

Địa điểm là một cửa hàng nhỏ. Đúng là không có khách thật. Sau khi thằng Phan Anh đi khỏi, chúng tôi có cả thảy 9 đứa. Lần lượt từng đứa vào chụp ảnh. Buồn cười nhất là thằng Hoàng và con Mai. Thằng Hoàng chụp đầu tiên. Lúc nó đang tập trung nhìn vào máy ảnh, tôi quay lại nhìn. Thằng Duy Kiên, à không, tất cả cùng nhìn về chiếc điện thoại thằng Kiên cầm trong tay, đứng sau lưng bác chụp ảnh chụp theo. Tôi nín cười, nhìn cái vẻ mặt “ra vẻ nghiêm túc” của thằng Hoàng mà thấy tiếc vô hạn. Tại sao tôi lại không mang theo điện thoại chứ? Thằng Hoàng thấy bọn tôi thì méo mặt, không thể bình tĩnh nhìn máy ảnh. Cả lũ cười, bác chụp ảnh cũng cười, quay sang bảo thằng Kiên để yên cho bác chụp. Con Mai thì chẳng ra chụp lén nó, nhưng cũng phải mất 17 lần mới có thể chụp xong một bức hoàn chỉnh. Trong khi tôi chỉ mất có 3 lần. LOL~~

Lần lượt từng đứa vào, cuối cùng đợi lấy ảnh. Khi thằng Dương Minh hỏi: “Có đứa nào có 5k không cho tao vay?”

Hóa ra tiền ảnh là 35k/đứa, tôi giật mình nhìn túi quần. OMG! Có ai mang 10k đi chụp ảnh cho tôi không. Sáng nay mỗi đứa đi thi HSG đều được nhà trường tặng 30k. Nhưng tôi để balo ở trường mất rồi.

Tôi lúng túng quay sang Duy Kiên, hỏi:

-Có tiền không, tao vay 25k?

-Mày không có tiền à?

-Mỗi 10k

-Tao cũng thiếu.

Đúng vào lúc bọn tôi đang bế tắc thì thấy tờ 200k trong tay thằng Hải. Kết quả thằng Hải trả tiền ảnh, về trường tôi trả nợ nó sau.

Ngày hôm ấy, có thể nói tôi đạp xe rất nhiều. Tôi cảm thấy mình có lẽ đang dần quen với đường đông và sang đường – hai thứ khiến tôi không muốn tự mình đi xe. May sao hôm nay lại cảm thấy tốt lên! Thật tốt quá!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui