[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Đưa Jaejoong về nhà, Junsu không rời đi ngay mà nhìn Jaejoong vào trong nhà mới gọi điện thoại cho Yoochun, báo gã một tiếng.

Nghe giọng nói tràn ngập cảm kích cùng yên lòng của Yoochun, tâm Junsu, thật sự rất đau đớn, cho dù đã sớm biết địa vị của cậu cùng Jaejoong không thể đánh đồng, vẫn cảm thấy khổ sở.

Vì giúp Yoochun tìm Jaejoong, Junsu đặc biệt đi hỏi chỗ ở Yunho, đánh bạc với may mắn của mình, đồng thời cũng đánh bạc với hiểu biết của mình về Yunho.

Từ trước đến giờ, Yunho có một thói quen.

Không để cho bạn giường đến nơi hắn ở, lúc hắn muốn, sẽ tìm bọn họ hoặc đi đến nơi hắn đã sắp xếp.

Nhưng Yunho lại thực sự đưa Jaejoong về nhà, đây có nghĩa là gì?

Junsu không nghĩ thêm nữa, so với mọi người, cậu càng hiểu, có một số việc, đã rất rõ ràng…

Đi vào trong căn nhà cậu chán ghét, Jaejoong vừa mới đóng cửa lại liền gặp Yoochun đang đợi cậu.

“Đã đến rồi à, không đến trường học lại chạy đến nhà tôi làm gì?” Thái độ như cũ, không nóng cũng không lạnh, Jaejoong đi đến gần Yoochun.

“Tôi lo lắng cho cậu.” Bắt lấy tay Jaejoong, Yoochun theo trực giác sờ lên mặt cậu. “Sắc mặt cậu không tốt, tôi dẫn cậu đi gặp bác sĩ nhé?”

“Gặp rồi, chỉ là có chút không thoải mái, uống thuốc là được rồi.” Giãy mãi không thoát khỏi tay Yoochun, mắt Jaejoong đã ánh lên sự tức giận. “Thả tôi ra.”

Thuận theo ý Jaejoong buông lỏng tay, Yoochun không nói gì, chỉ tùy ý để Jaejoong ngồi xuống trước mặt gã.

“Để cho Junsu đi tìm tôi là ý gì, chúng ta chỉ là bạn bè, đừng có nghĩ là cậu có thể quản tôi.” Cậu chán ghét cảm giác bị người khác khống chế, rất mất tự do.

Sống đã đủ phiền toái rồi, nếu không có tự do, vậy không bằng chết đi cho xong.

“Tôi không quản cậu, tôi chỉ là quan tâm…”

“Đó là việc dư thừa, chuyện của tôi, tôi tự có chừng mực, đừng có lấy lý do quan tâm để mà trói buộc, tôi không là gì của cậu cả!” Cắt đứt Yoochun, Jaejoong tức giận nói.

Nhìn Jaejoong, Yoochun biết, cậu thật sự tức giận rồi.

Chỉ có điều, Yoochun không đơn giản bỏ qua…

“Cậu cùng Jung Yunho, là như thế nào?” Yoochun không thể nào quên được mấy lời đồn gã nghe được từ học sinh trong trường, không nói chuyện gì khác, chỉ riêng việc Jaejoong biến mất một đêm không về nhà rồi lại đi học với Yunho đủ để khiến Yoochun không cách nào hiểu được.

Gã rõ ràng muốn Yunho dừng tiếp cận Jaejoong…

Cho dù Yunho không nghe, vậy Jaejoong thì sao?

Vì sao Jaejoong, lại để cho Yunho tới gần cậu ấy như vậy?

Hay chỉ đơn giản là, lên giường một lần?

“Tôi nói, chuyện của tôi không cần cậu xen vào, Park Yoochun, cậu rảnh rỗi quá sao?” Trừng mắt nhìn Yoochun, Jaejoong đứng dậy muốn lên phòng. “Cậu đi đi, tôi mệt rồi.”

Vốn định không nói nữa, nhưng lúc Yoochun ngẩng đầu liền nhìn thấy dấu hôn rõ ràng trên cổ Jaejoong, nhất thời không có cách nào khắc chế nộ khí, kéo tay Jaejoong lại!

“Làm gì vậy?” Muốn hất tay Yoochun ra nhưng lại không được, Jaejoong mím chặt môi.

“Vì sao lại lên giường với Jung Yunho?” Hỏi trực tiếp, lý trí Yoochun giờ phút này đã bị phẫn nộ chiếm cứ hoàn toàn. “Lúc đó cậu cùng hắn ta đã xảy ra chuyện gì, vì sao cậu lại…”

“Tôi nói việc của tôi không liên quan đến cậu, Park Yoochun, cậu quản nhiều quá, vượt quá giới hạn rồi, cậu biết không?” Giọng nói lạnh băng, trong mắt Jaejoong cũng nổi lên một chút tức giận.

“Vượt quá giới hạn… Tôi chẳng lẽ chỉ có thể ở bên kia giới hạn, làm bạn bè thôi sao?” Cắn răng, Yoochun thừa dịp Jaejoong không phòng bị, đè cậu xuống ghế sôpha, trên mặt Yoochun lúc này đã phủ một tầng dục vọng.

“Thả tôi ra, Park Yoochun, nếu không chúng ta ngay cả bạn bè cũng không phải!” Đây không phải cảnh cáo, Jaejoong thật sự sẽ làm như vậy.

Liều mạng giãy dụa, nếu như lúc bình thường, Jaejoong chắc chắn đã sớm dùng nắm đấm đánh tỉnh Yoochun, nhưng hiện tại, toàn thân nhức nhối khiến cho khí lực của cậu giảm, cho dù có vung nắm đấm cũng chẳng đau.

“Jung Yunho đến cùng đã làm chuyện gì với cậu, Jaejoong…” Gầm nhẹ một tiếng, Yoochun thô bạo giật đồng phục Jaejoong ra.

Ngay lập tức, dấu hôn màu đỏ tràn ngập trên ngực trắng nõn của Jaejoong rơi vào mắt Yoochun, màu đỏ tươi như vậy, không thể nào có từ mấy ngày trước…

“Anh ta không làm gì tôi cả, chỉ là lên giường với tôi, khiến cho tôi cao trào mà thôi, ngay cả chuyện này tôi cũng phải nói với cậu sao?” Giọng nói lạnh lùng, Jaejoong bình tĩnh nói.

Nghe giọng nói không cảm tình của Jaejoong, lửa giận đang dâng lên của Yoochun liền bị dập tắt, muốn thu tay, lại bị Jaejoong nắm chặt.

“Cậu cũng muốn lên giường với tôi sao? Tôi có thể cùng cậu một lần, bất quá, chúng ta sẽ từ bạn bè trở thành kẻ thù.” Giống như cậu cùng Jung Yunho, một quan hệ nguy hiểm nhưng hấp dẫn.

Lời mời rất mê người,nhưng đến tai Yoochun lại thành châm chọc.

Không phải gã không dám đụng vào Jaejoong, nhưng nếu như đụng vào, gã có dũng khí để đối địch với Jaejoong không?

Tư cách bạn bè cùng với kẻ thù, tuyệt đối là hai cực trái ngược nhau, nhưng lại bị Jaejoong biến thành hai lựa chọn.

Chậm rãi buông quần áo đang cầm trong tay, trong đầu Yoochun đột nhiên hiện ra lời nói của Junsu trước khi đi tìm Jaejoong hộ gã ——

Anh quen Kim Jaejoong lâu hơn em, nhưng em còn hiểu rõ cậu ấy hơn anh, Yoochun, bạn bè là vị trí xa nhất mà cậu ấy dành cho anh rồi…

Junsu, chỉ sợ em nói sai rồi.

Không phải Jaejoong chỉ có thể cho anh vị trí như vậy, mà nah, chỉ có dũng khí dùng vị trí như vậy ở bên cạnh cậu ấy…

Mất tinh thần thở dài, cười khổ, đang lúc Yoochun đứng dậy định kéo Jaejoong lên, từ một bên lại vang lên tiếng vỗ tay vang dội!

“Sao không tiếp tục, mất công chị đây không đi dạo phố mà ngồi xem hình ảnh đặc sắc này, em trai ngoan của chị à, em cũng to gan quá đấy, ở ngay trong phòng khách mà câu dẫn đàn ông, không sợ ba đuổi em ra khỏi nhà à?”

Cài cúc quần áo, trừng mắt nhìn Kim Ji Jin, Jaejoong ngăn Yoochun mở miệng, đi đến trước mặt cô ả, nở nụ cười mà không người phụ nữ nào sánh bằng.

“Ghen tị sao? Chỉ sợ chị ngay cả khả năng câu dẫn người cũng không có mới về nhà sớm như vậy, thế nào, lại bị thằng nào đá à?”

“Mày!” Nụ cười trên mặt cứng lại, Kim Ji Jin tức giận tóm lấy cổ tay Jaejoong. “Tao bị ai đá cũng không liên quan đến mày, nhưng mày đừng có làm bẩn cái nhà này, bằng không lúc biến thành chó lang thang sẽ không có người nào nhặt mày về đâu.”

“Cái này không cần chị lo lắng, chị chỉ cần quản lý tốt chính bản thân, đừng để mấy thằng đàn ông khác đá là tốt lắm rồi.”

Hất mạnh tay Kim Ji Jin đang nắm cổ tay cậu, Jaejoong ngay cả thay quần áo cũng không có hứng, quay người muốn đi ra ngoài, Yoochun thấy thế cũng đi theo, nhìn Jaejoong, Kim Ji Jin đứng sau liền hét lên:

“Con hoang quả nhiên chỉ là con hoang, khó trách ba nói, mày không có tiền đồ đến mức ba không muốn nhận mày!”

Cái gọi là thân tình, quả nhiên là con dao đả thương người lợi hại nhất a…

Khóe môi nhếch lên nụ cười khinh thường, Jaejoong ngay cả khí lực cãi lại cũng không có, Yoochun đuổi theo, lo lắng nhìn cậu.

“Jaejoong, cậu có muốn tôi…”

“Còn là bạn bè không?” Nhìn chằm chằm Yoochun, ánh mắt Jaejoong thẳng thắn khiến người ta không thể nào né tránh.

Có thể không là bạn bè sao?

Yoochun đang muốn đưa ra đáp án thì bỗng nhiên có vài tên đàn ông lạ mặt xông tới, một người trong bọn chúng, Jaejoong liếc mắt liền nhận ra, lúc cậu đua xe với Yunho, đó là người phụ trách tiền cá cược.

“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, Kim Jaejoong, đi thôi, kết thúc trận đấu của cậu đi…”

Jaejoong kiêu ngạo hất cằm lên, không chút sợ hãi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui