[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Không gian yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím đều đặn vang lên.

Thỉnh thoảng khi loa truyền đến tiếng reo, động tác sẽ dừng lại thoáng chốc nhưng ngay lập tức lại trong trẻo vang lên, quanh quẩn trong gian phòng không nhỏ.

Ngồi trong văn phòng hội học sinh làm việc, mắt Han Kyung nhìn chằm chằm màn hình máy tính, không nói lời nào nhưng tai vẫn chú ý mọi tiếng động, lúc có người gõ cửa, anh sẽ trả lời ngay.

Đây là bổn phận cùng trách nhiệm của anh, mọi việc đã vô cùng quen thuộc…

“Phó hội trưởng, anh có nghe nói chuyện kia không?” Học sinh đưa tài liệu đến tò mò hỏi.

“Chuyện gì?” Bận bịu nhập số liệu, Han Kyung ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

“Chuyện của hội trưởng cùng học sinh mới chuyển trường đến ấy, mọi người đều nói lúc hội trưởng không đi học là ở cùng cậu ta, hiện tại còn lan truyền, hội trưởng đã sớm hẹn hò với cậu ta rồi.”

“Vậy thì sao?” Duy trì lạnh lùng, Han Kyung không gấp không vội hỏi.

“Nên muốn hỏi anh, đây có phải thật không a? Nghe nói, học sinh mới chuyển trường đến kia cũng hay đến văn phòng hội học sinh tìm hội trưởng…”

“Nghe mọi người buôn chuyện, tai các cậu không mệt sao?” Hoàn thành tư liệu giao cho học sinh, Han Kyung cười với cậu ta, “Đi nói với những người thích buôn chuyện kia, tôi chưa từng thấy học sinh mới chuyển trường đến nơi này, huống hồ, Jaejoong cũng không hẹn hò với cậu ta.”

Ít nhất, anh chưa từng nghe Jaejoong thừa nhận…

Nhìn học sinh khi nhận tư liệu trên mặt hiện lên vẻ tiếc hận, hậm hực rời đi, Han Kyung tuyệt không muốn an ủi hay làm sáng tỏ điều gì, dù sao, những việc kia đều dư thừa.

Jaejoong vốn không quan tâm người khác nói cậu ấy thế nào, không phải sao…

Tiếng cửa bị mở ra, xoay ghế lại, Han Kyung nhìn bóng dáng không mời mà tối, hai tay khoanh trước ngực, nở nụ cười, dường như đã sớm biết người kia sẽ tới.

“Cậu là định lại đây khiến cậu ấy phát bực sao?” Han Kyung cũng không quên chuyện xảy ra mấy ngày nay.

“Tôi là tới quan tâm cậu ấy, thương thế của cậu ấy vẫn chưa khỏi.” Tuy chỉ là vết thương nhỏ lại trở thành lý do báo danh mỗi ngày của Yunho.

“Nói thật dễ nghe, vấn đề là, Jaejoong nói cậu ấy không cần sự quan tâm của cậu, nếu cậu đến thì nhờ tôi đuổi cậu về, cậu nói, tôi nên làm thế nào đây?” Đẩy kính trên sống mũi, trong mắt Han Kyung tràn ngập vui vẻ. “Nơi này không phải chỗ học sinh bình thường nói tới là có thể tới.”

“Anh định đuổi người?” Nhìn anh, khóe miệng Yunho trần ngập tự tin.

“Tôi thật muốn làm vậy, nhưng tôi hẳn đánh không lại cậu.” Han Kyung chậm rãi đặt hai tay lên gối. “Huống chi, tôi không có mấy cái mạng để đi chọc giận cậu, đúng không, Kwon Yunho?”

Nghe Han Kyung dùng dòng họ mà hắn cũng không xa lạ gì, Yunho cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, dù sao, lúc trước, người giúp Jaejoong điều tra hắn chính là Han Kyung, cho dù Jaejoong không đọc tư liệu cũng không có nghĩa là Han Kyung không đọc.

“Tôi họ Jung, cái họ kia không thuộc về tôi.” Ngữ khí lãnh đạm nói rõ sự phân biệt của Yunho.

Hắn không chế gia tộc kia, lại không nói rằng hắn sẽ mang họ đó, đối với Yunho mà nói, chỉ có họ Jung mà mẹ cho hắn, mới là họ duy nhất mà hắn thừa nhận.

Đi qua Han Kyung, trong văn phòng còn có một phòng nho nhỏ, đó là không gian riêng cho hội trưởng hội học sinh, không ai ngăn cản hắn, Han Kyung chỉ là trì hoãn thời gian của hắn.

Tuy rằng Han Kyung dù thế nào cũng không muốn gặp người như Jung Yunho ở trường học, thậm chí, hắn lại còn có quan hệ với Jaejoong…

“Cút ra ngoài! Mẹ nó, Han Kyung, tôi không phải nhờ anh giúp tôi ngăn cản anh ta sao?” Nổi giận đùng đùng vọt ra khỏi phòng, một tay còn nắm chặt cổ áo đã bị mở.

“Tôi có ah, nhưng cậu ta không để ý tới tôi, hơn nữa tôi không muốn tự dưng lại ăn đấm của cậu ta.” Trong mắt Han Kyung đầy trêu chọc, “Xem ra, Jung Yunho so với báo thức điện thoại di động của cậu còn hữu dụng hơn đúng không?”

Trừng mắt nhìn Han Kyung, Jaejoong đương nhiên biết rõ anh ám chỉ cái gì, từ lúc cậu ra viện về trường đi học đến nay, không nói trong trường học đã có cả đống lời đồn, Yunho lại đến hội học sinh tìm Jaejoong rất nhiều lần, đủ khiến cho Han Kyung xem hài kịch đến chán chê.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy Jaejoong vì một người mà cảm xúc chấn động đến như vậy, thậm chí…

Ánh mắt dừng lại ở hai gò má đỏ ửng của Jaejoong, cùng đôi mắt sâu thăm thẳm, Han Kyung chưa từng nhìn thấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt Jaejoong, mặc kệ Yunho có biết hay không, Kim Jaejoong như vậy đại biểu hàm ý, Jaejoong đang hoàn toàn vì hắn, mà thay đổi…

“Anh cười tôi sao?” Nheo mắt lại trừng Han Kyung, Jaejoong để lộ toàn bộ phẫn nộ trên gương mặt.

“Tôi nào dám, cho dù có người cười cậu cũng chỉ dám làm sau lưng mà thôi.” Chỉ Yunho nhởn nhơ đứng gần đó, Han Kyung vô tình đổ toàn bộ trách nhiệm cho hắn. “Trong trường học đã có lời đồn nói cậu cùng cậu ta hẹn hò, không giải thích chỉ sợ sẽ hỏng bét.”

“Hỏng bét đến mức nào? Như vậy càng tốt, không ai đụng vào cậu ấy.” Tự nhiên ôm eo Jaejoong, ngăn cản cú đấm của cậu, Yunho hôn lên cổ cậu. “Cậu tỉnh thật không đúng lúc, để tôi tiếp tục thêm một lát nữa có phải tốt hơn không?”

“Tốt cái đầu cậu, thả tôi ra!” Thoát khỏi ôm ấp của Yunho, Jaejoong cài lại cúc áo đồng phục, kiêu ngạo nhìn Yunho. “Muốn chơi thì đi tìm Kim Junsu, đừng đến làm phiền tôi.”

Nhìn bóng lưng Jaejoong rời khỏi văn phòng, tựa vào bàn Han Kyung, Yunho nhẹ nhàng thở dài một hơi, thu lại nụ cười, Yunho rất bất lực với tính cố chấp của Jaejoong.

“Cậu ấy thật đúng là đa nghi, sao vẫn không tin tôi cùng Junsu thật sự chỉ là bạn bè…”

“Giống trong thế giới của cậu thôi, hai chữ tin tưởng không hề tồn tại.”

Chuyển mắt, Yunho cùng Han Kyung nhìn nhau, bầu không khí có chút quỷ dị, hạ người, Yunho tới gần Han Kyung, cười, tuyệt không sợ bị Han Kyung nhìn thấu mình.

“Nếu như cậu ấy tin tưởng tôi, tôi sẽ cho cậu ấy biết, điều đó rất đáng giá…”

Đáng giá sao?

Vậy phải để Jaejoong thử mới biết được…

Đè nén tức giận, Jaejoong xuyên thẳng qua sân trường quen thuộc, đối với học sinh bên cạnh đang xì xào bàn tán, Jaejoong phức tạp nhíu mày rồi đi thẳng vào phòng học, ai ngờ vừa mới vào liền đụng phải thầy giáo của cậu!

Đau đớn lần trước bị đánh lại hiện lên, thầy giáo cứng người, đối với con trai của chủ tịch không ai dám gây sự, mặc sù chủ nhiệm đã ý tứ nhắc nhở cảnh cáo của cậu ta cùng Jung Yunho, nhưng thấy cậu ta, thầy giáo vẫn không phục.

Đúng vậy, nói với ba cậu ta là không đúng, nhưng ông tốt xấu gì cũng là thầy giáo, cậu ta lại dám đánh ông, còn bao che cho tên nhóc Jung Yunho kia, khiến cho ông mất mặt trước các học sinh khác, nghĩ đến đây liền khiến ông khó chịu.

May mắn, hiện tại có cơ hội này để ông trả thù…

“Có chuyện gì sao, thầy giáo?” Hất cằm, Jaejoong tận lực nhấn mạnh hai chữ đằng sau.

“Tôi vừa vặn muốn tìm cậu, đi theo tôi.” Nghiêm mặt, ánh mắt thầy giáo sâu xa.

“Chuyện gì?” Jaejoong trực tiếp hỏi, ngay cả ý định động chân cũng không có.

Quay đầu nhìn chằm chằm Jaejoong, bất kính của cậu khiến cho thầy giáo chỉ có thể dốc sức khắc chế ý muốn nổi giận, nắm chặt tay, tùy ý để học sinh khác nghe trộm.

“Kim Jaejoong, cậu đã không phải học sinh của trường này, ba cậu đang chờ cậu, nhanh đi theo tôi…”

Túm lấy tay Jaejoong, cũng mặc kệ Jaejoong có nguyện ý hay không, thầy giáo kéo Jaejoong đi, mà bên tai Jaejoong không ngừng vang lên mấy lời của thầy giáo, cùng với, trí nhớ lúc trước…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui