[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Súng đã nổ mà không hề suy nghĩ.

Tại sao phải nhận một phát súng, cũng quên, phải mở miệng hỏi.

Chỉ biết, yêu cầu của hắn đối với cậu, là quá nhiều…

“Cho nên, cậu cứ vậy mà nổ súng với cậu ta?”

“Không được sao?”

“Không phải không được, chỉ là rất kinh ngạc.”

Tiếng nói chuyện quanh quẩn trong phòng, buông văn kiện trong tay, Han Kyung nghiêng người nhìn Jaejoong nghiễm nhiên coi văn phòng hội học sinh như nhà mình, hai tay khoanh trước ngực, cười mà như không cười.

“Có ai bảo tôi không được nổ súng với tên đó đâu, huống chi, tôi nói cho anh biết không phải để anh chỉ trích tôi, tôi chỉ muốn nhờ anh xin phép nghỉ học hộ tên kia thôi.” Jaejoong nghĩ rằng Han Kyung có ý kiến với việc cậu ra tay.

Gật đầu từ chối cho ý kiến, Han Kyung mỉm cười, “Tôi sẽ giúp cậu ta xin nghỉ phép, chỉ có điều, không phải tôi kinh ngạc với việc cậu nổ súng, mà là kinh ngạc với việc Jung Yunho tin tưởng cậu.”

Cau mày, Jaejoong trừng mắt nhìn Han Kyung, hiển nhiên rất chán ghét hai chữ vừa phát ra từ miệng anh.

“Đừng nhìn tôi như vậy, tôi chỉ là ăn ngay nói thật thôi, cậu mới chỉ là học sinh trung học, ai biết đã từng cầm súng hay chưa, mà cậu ta đã làm nhiều chuyện với cậu như vậy, cậu ta lại không sợ cậu sẽ thực sự giết cậu ta, điều này khiến cho tôi rất bội phục cậu ta, cũng chứng tỏ, cậu ta thật sự rất hiểu rõ cậu.” Nói xong, nụ cười của Han Kyung càng thêm đậm.

Han Kyung như vậy, Jaejoong không thể nào chưa từng thấy, bình thường, nụ cười đó chỉ xuất hiện lúc anh nhìn thấu việc gì đó…

“Anh đến cùng muốn nói cái gì?” Jaejoong ngay cả việc nói vòng vo cũng lười.

Bị sự thẳng thắn của Jaejoong chọc cười, Han Kyung đến gần cậu, kéo cà vạt thắt trên cổ Jaejoong, rút nhanh!

“Xem ra, dù có phải con trai Kim Ri Nam hay không thì cũng chẳng ảnh hưởng lớn tới cậu, ngày đầu tiên quay trở lại trường vẫn rất thảnh thơi, vậy cậu có muốn nhận lại vị trí hội trưởng không?”

“Tôi không hỏi anh cái này, đừng có nói lảng sang chuyện khác.” Biết rõ khả năng trốn tránh của Han Kyung, Jaejoong đương nhiên sẽ không dễ dàng bị lừa.

Bật cười, tay Han Kyung theo cà vạt trượt thẳng lên trên, mãi đến khi sờ lên cổ Jaejoong, nhìn chằm chằm Jaejoong đang nhíu chặt mày, cười xảo trá như mèo bắt được chuột.

“Chẳng lẽ cậu không phát hiện sao, Jaejoong, lúc có chuyện liên quan đến Jung Yunho, biểu cảm trên mặt cậu, thật sự rất thú vị…”

“Han Kyung!” Dường như hiểu được anh muốn ám chỉ điều gì, Jaejoong hét lên đầy tức giận.

“Đừng tức giận, tôi chỉ muốn nói là, có lẽ so với tưởng tượng của mình, cậu không ghét… Không đúng, cậu thích Jung Yunho đấy, dù sao, không ai không thích chính bản thân mình cả.” Cũng bởi vì giống nhau, nên so với người khác càng hiểu nhau hơn.

Hất tay Han Kyung ra, Jaejoong không chút lưu tình vung tay đấm Han Kyung, may mắn Han Kyung phản ứng rất nhanh, không bị đánh trúng, ngược lại càng khiến anh cười vui vẻ hơn.

Nếu không phải bị nói trúng tim đen, Kim Jaejoong mà anh quen sẽ không bao giờ thẹn quá hóa giận mà đánh cả bạn, tuy anh không biết vị trí của mình trong lòng Jaejoong nhưng anh hẳn có thể coi là bạn…

Lúc Jaejoong chuẩn bị phát điên với tiếng cười của Han Kyung thì cửa mở ra, một học sinh nam đẹp trai đi vào, đưa tư liệu cho Han Kyung.

“Bạn của cậu đi học đấy, cậu không đi gặp cậu ấy à?” Nhìn thấy Jaejoong, học sinh kia nhàn nhạt hỏi.

“Yoochun? Không phải cậu ta xin phép nghỉ đến bệnh viện chăm sóc Junsu sao, đến làm gì?” Cho rằng người bạn trong lời người kia là Park Yoochun, Jaejoong cảm thấy rất kỳ quái.

“Tôi không nói Park Yoochun, tôi nói học sinh mới chuyển đến, cậu ta không phải bạn cậu sao?” Lời đồn trong trường, cậu cũng nghe không ít.

Cùng nhau xuất hiện trên sân trường, cùng nhau bị xử phạt, cùng nhau biến mất, lại cùng nhau quay trở lại trường học… Cái này mà bảo là trùng hợp thì chỉ sợ quá mức miễn cưỡng, nói là không quan hệ lại càng kỳ quái.

Bởi lẽ, khi cậu nhắc đến việc Yunho đi học, biểu cảm trên mặt Jaejoong, cho thấy đối với cậu, việc này rất quan trọng…

“Anh ta tới trường làm gì? Đang ở đâu?” Xách cổ áo học sinh kia, trong giọng nói của Jaejoong mang theo khẩn trương mà ngay bản thân cậu cũng không phát hiện.

“Trong phòng học, lúc tôi đi thu báo cáo thấy cậu ta, sắc mặt cậu ta không được…”

Không đợi cậu nói hết, Jaejoong đã chạy ra khỏi phòng, cước bộ dồn dập như vậy khiến Han Kyung đứng bên đang mỉm cười liền cười to, thậm chí cười đến chảy nước mắt.

“Có gì buồn cười sao?” Mặc kệ Han Kyung ôm lấy mình, Lee Dong Hae nghi hoặc.

“Cười sự xuất hiện của em thật là đúng lúc, để cho anh được xem kịch hay.” Ôm cậu, Han Kyung nhẹ nhàng hôn lên chóp mũi. “Em biết không, người càng bất cần, lúc gặp được thứ quan trọng sẽ quan tâm tới nó hơn bất kì ai.”

Kim Jaejoong, đợi đến lúc cậu phát hiện tâm mình đã bị người kia chiếm giữ liệu có quá muộn không?

Vị trí như vậy, chỉ sợ ngay cả cậu cũng bất ngờ…

Bối rối xuyên qua từng hành lang lớn nhỏ của trường, bất kì ai đi ngang qua Jaejoong đều không dám bắt chuyện với cậu, thậm chí, tự đông duy trì khoảng cách với cậu, bởi vì, biểu cảm trên mặt cậu thật sự rất dọa người.

Nhìn như thể có người chọc cậu, giẫm vào nỗi đau của cậu…

“Jung Yunho!” Bất chấp đây có phải giờ học hay không, Jaejoong rống tên người cậu muốn tìm.

“Cái kia… Trò Kim, đây vẫn là giờ học.” Bị khí thế của Jaejoong hù dọa, thầy giáo nhắc nhở vẫn mang theo chút sợ hãi.

“Thầy cứ dạy, tôi sẽ không làlm điều gì ảnh hưởng đến thầy.” Ngay cả lễ nghi cơ bản cũng không có tâm tình để ý tới, Jaejoong bước thẳng tới vị trí tìm Yunho.

Nhìn chằm chằm Yunho ngồi trên ghế mỉm cười với mình, Jaejoong không thể không nhận ra một điều, dù hắn có che giấu thế nào, sắc mặt hắn vẫn trắng bệch rất mất tự nhiên.

“Tôi đang học.” Ba chữ, thoải mái trả lời Jaejoong đang nhìn chằm chằm mình.

Cắn răng, nhìn những học sinh khác trong lớp đang chăm chăm quan sát hai người, Jaejoong đương nhiên biết rõ cậu làm như vậy sẽ nhất định trở thành đề tài bàn tán một hồi, nhưng dưới tình huống này, cậu thật sự không còn cách nào khác!

Vươn tay, cưỡng ép kéo Yunho đứng dậy, để tránh đụng vào miệng vết thương, Yunho cũng rất phối hợp, trước mặt mọi người, Jaejoong kéo tay Yunho bước đi, đến trước mặt thầy giáo không quên vứt lại một câu:

“Tiếp tục học đi, chúng tôi sẽ tự giải quyết.”

Cái này… Không khỏi quá mức sao, xông thẳng vào phòng cắt đứt tiết học còn không nói, lại còn muốn tự ý dẫn người đi, nếu đổi thành người khác, thầy giáo chắc chắn sẽ gọi cậu lại, giáo huấn một thôi một hồi.

Nhưng mà, cậu là Kim Jaejoong, còn có học sinh mới đến không rõ lai lịch kia…

Đối với chuyện của giáo viên chủ niệm lớp Jaejoong, cho dù nhà trường đã ra sức che giấu nhưng tiếng ác lan xa, huống chi ông thân là một thành viên trong số nhân viên của nhà trường, tất nhiên không thể nào chưa từng nghe về chuyện Yunho cùng Jaejoong đã làm, cùng với vị giáo viên bị buộc thôi việc.

Không có ai, muốn trở thành phiên bản hai của ông ta…

Sững sờ đứng trước bục giảng, nhìn lướt qua ánh mắt kinh ngạc của các học sinh khác, cũng mặc kệ có thể khiến cho mọi người khó chịu, thầy giáo chỉ ho nhẹ một tiếng, quay lại bài giảng, về phần Jaejoong cùng Yunho…

Cứ như lời Jaejoong nói, để họ tự giải quyết đi…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui