[YunJae Trung Văn] Nghịch Lân - Đam Mỹ

Rồng là sinh vật thần thánh vĩ đại nhất trong truyền thuyết, là sứ giả của thần, mang ý nghĩa không thể xâm phạm.

Nhưng bản chất ẩn sâu bên dưới sự kiêu căng ích kỷ kia, mấy người có thể hiểu rõ?

Nếu không tiếp cận hay đụng chạm, há có thể nhìn thấu được…

“Anh lại tới nữa, thật sự không sợ phiền toái à?” Nhìn thấy Jaejoong xuất hiện, Changmin kỳ thật không quá bất ngờ nhưng vẫn hiếu kỳ hỏi thăm.

“Có phiền toái gì lớn hơn tôi nữa à? Huống chi, tôi không nhà để về, chỉ có thể tìm nơi nào đó giết thời gian thôi.” Tựa người vào quầy bar, ánh mắt Jaejoong vẫn luôn ở trên những người đang quay cuồng nhảy nhót kia.

Phiền muộn suy nghĩ khiến tâm tình Jaejoong quả thực rớt xuống đáy vực.

“Bình thường không phải Park Yoochun phụ trách thu lưu anh sao?” Như đã nhìn ra điều gì, Changmin rót cho Jaejoong một ly rượu.

“Tôi không muốn đi chỗ cậu ta, cảm thấy chán ghét hương vị của tên kia còn vương ở đó.” Móc chìa khóa Yoochun giao cho trên người mình ra, Jaejoong tiện tay ném nó lên bàn. “Tôi còn lâu mới giống Kim Junsu, tự dưng để mình bị đâm một dao.”

Tuy không hiểu lắm về việc Jaejoong đang nói nhưng Changmin biết kẻ cậu nói không phải Junsu, cũng không hỏi gì thêm, dù sao, đây không phải là điều cậu nên làm.

“Tới nơi này cũng nguy hiểm không kém mà, cậu đã quên lần trước bị bắt ở chỗ này sao?” Changmin thử nhắc nhở cậu.

“Ít nhất ở chỗ này còn có cậu giúp tìm cứu viện.” Nở nụ cười châm chọc Changmin, Jaejoong xoay người, bày ra khuôn mặt mê hoặc động lòng người. “Này, cậu có xe đúng không?”

Changmin đang lau ly liền nhìn Jaejoong một cái, lập tức đáp trả bằng một nụ cười dịu dàng.

“Tôi không phải Park Yoochun, đừng nghĩ lấy xe của tôi đi liều mạng với mấy người kia, huống hồ, tôi thấy cậu sẽ đâm nát nó ra mất.” Dù là trực giác hay phỏng đoán, Changmin đều có cảm giác này.

“Nói gì đấy?” Jaejoong nhướn lông mày.

“Bởi vì cậu hiện tại rất không thoải mái.” Nhẹ nhàng mà rõ ràng nói ra nguyên nhân, ánh mắt Changmin liền rơi xuống một vị khách đi vào trong quán, ngồi ở một góc hẻo lánh.

Nếu nhạy cảm một chút là có thể phát hiện, từ lúc vào quán đến giờ, vị khách kia vẫn luôn đặt sự chú ý trên người Jaejoong…

“Tôi có nên tán thưởng cậu rất lợi hại không nhỉ?” Jaejoong vươn tay vào trong quầy bar, tuy tiện lấy một chai Vodka, đi tới chỗ vị khách kia.

Nhìn bóng lưng Jaejoong, Changmin không biết làm thế nào đành phải cười trừ, tựa hổ hiểu rõ không thể nào ngăn cản Jaejoong làm việc cậu muốn làm, chỉ bảo nhân viên khác nhanh chóng chuẩn bị tốt bông băng cùng gọi cho xe cứu thương…

Choang!

Chai rượu thủy tinh bị Jaejoong hung hăng đập lên bàn, vị khách kia nghi hoặc nhìn Jaejoong, còn chưa hỏi được cậu muốn làm gì thì đã bị Jaejoong xách cổ lên!

“Là ai bảo mày theo dõi tao? Là hai tên họ Kwon hay là lão già Kim Ri Nam? Sao hả, theo từ trường học tới tận đây, mày không mệt à? Bọn họ bỏ bao tiền để mày làm việc này?”

Người xa lạ kia hiển nhiên bị chất vấn của Jaejoong làm cho hoảng sợ, trong giây lát, ngay cả lời nói dối cũng không nói được, nhìn hắn như vậy Jaejoong càng thêm giận dữ, cơn tức dâng lên, thả cổ áo người kia, Jaejoong cầm lấy chai rượu nện xuống hai bàn tay hắn, lập tức, tiếng thủy tinh vỡ vang lên, tiếng rên đau của người nọ cũng truyền khắp quán.

Tiếng rên của hắn thu hút sự chú ý của những người khác, đồng thời phát hiện người gây ra là Jaejoong, tất cả lựa chọn thu hồi ánh mắt không nhúng tay vào, chỉ còn người nọ ôm hai tay đã chảy máu, nghênh đón cơn thịnh nộ của Jaejoong.

Mà Jaejoong vẫn đang cầm chai thủy tinh đã vỡ gần hết…

“Tao cho mày thêm một cơ hội nữa, nói hay không? Hay là muốn tao đâm mảnh thủy tinh này vào bụng thì mới chịu nói?” Ở trường học bị Yunho ép bức đã khiến Jaejoong giận điên lên rồi, kết quả chạy đến đây vẫn bị theo dõi, Jaejoong đương nhiên sẽ trút toàn bộ giận dữ lên người hắn.

Coi hắn là vật thay thế cho Yunho là được!

Cậu sống bao năm nay chưa từng mất mặt như vậy, bị mẹ ruột cùng Kim Ji Jin sỉ nhục, Kim Ri Nam khinh bỉ cùng căm thù, thậm chí bị coi là đàn bà, những việc đó đều nằm trong phạm vi chịu đựng được của cậu, nhưng cậu lại biết xấu hổ, đây quả thực là trò đùa!

Nếu như là vì nhiều người thì thôi bỏ qua, đằng này, hết lần này tới lần khác đều là Jung Yunho nhiễu loạn cuộc sống của cậu.

Bị buộc phải thừa nhận thích hắn đã là quá phận rồi, lại càng không nói đến còn bị Han Kyung phát hiện cậu xấu hổ!

Cơn tức này, cậu phải làm thế nào mới tiêu tan đây…

“Cái kia… Tôi không rõ cậu đang nói gì, tôi chỉ tới đây để giải trí thôi…” Giữ lấy miệng vết thương đang không ngừng chảy máu, trên khuôn mặt người xa lạ bất giác toát lên sự kinh hoảng.

Hắn biết rõ, người đang nổi nóng không hề dễ chọc chút nào, nhưng người trả tiền thuê hắn có thể sẽ lấy mạng của hắn, căn cứ vào điểm ấy, hắn đương nhiên không thể nói ra được.

Hắn tin tưởng, Jaejoong không có lá gan lấy mạng hắn ── Chỉ tiếc, hắn cược sai rồi!

Nghe người xa lạ tiếp tục làm bộ, lửa giận của Jaejoong liền cháy lên đến tận cùng, nắm chặt chai rượu vỡ, Jaejoong không chút do dự định đâm tới kẻ kia, mắt thấy miếng thủy tinh sắp đâm vào người, một chùm chìa khóa cùng một chiếc thẻ đột ngột xuất hiện trước mặt Jaejoong.

Dừng động tác lại, quay đầu nhìn Changmin giơ chìa khóa ra, trong mắt Jaejoong tràn đầy nghi vấn.

“Đừng gây tai nạn chết người ở chỗ này, lần trước chuyện Junsu thiếu chút nữa đã kinh động cảnh sát rồi, còn một lần nữa, tôi sợ chỗ này sẽ bị đóng cửa, xe cho cậu mượn, cẩn thận một chút.” Giữa việc làm ăn cùng xe, sau khi cân nhắc, Changmin đã đưa ra lựa chọn.

“Thứ này ở đâu vậy?” Bắt lấy chìa khóa, mắt Jaejoong nhìn chằm chằm vào chiếc thẻ trong tay Changmin.

“Cái này là tôi lấy từ “Bạn” của Junsu, hắn là một trong những thành viên của hội đồng quản trị Kim thị mà, nghe nói, ba anh chuẩn bị tổ chức họp mặt ban quản trị, anh không nhận được tin tức gì sao?” Việc Yunho làm, Changmin cũng nghe được chút ít từ Junsu, tất nhiên cũng hiểu được nguyên nhân Jaejoong có cổ phần trong Kim thị.

“Không, không ai nói cho tôi biết cả…” Trong đầu hiện lên khuôn mặt Yunho, hai mắt Jaejoong bất giác híp lại, “Lão già kia lại muốn bày trò gì hả?”

Cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

Không thể nào chỉ đơn thuần là buổi họp ban quản trị…

“Không biết, nếu cậu có thời gian thì đi xem sao, dù sao, cậu giờ không cần phải quản việc cha cậu phát điên hay không mà?” Ném thẻ cho Jaejoong, Changmin trở về chỗ làm của mình.

Trừng mắt nhìn chiếc thẻ trong tay, Jaejoong lại liếc mắt nhìn người đàn ông lạ lẫm bên cạnh đang không ngừng chảy máu, giơ tay lên, đập mảnh thủy tinh vỡ xuống bên cạnh hắn, trong cơn sợ hãi, người đàn ông chỉ thấy bóng lưng Jaejoong vung chìa khóa rời đi, cùng với, nụ cười mỉm của cậu…

Sai người băng bó sơ qua cho người đàn ông, Changmin lau quầy, lướt qua cửa, chợt nghe bên ngoài có tiếng người reo hò hưng phấn, còn có tiếng xe cậu khởi động, khóe miệng Changmin nhịn không được cong lên, mà phía sau lưng Changmin cũng xuất hiện khuôn mặt tươi cười quen thuộc.

“Cảm ơn cậu hỗ trợ, chỉ có điều, tính tình Kim Jaejoong thật sự rất ác liệt.” Nhìn người theo dõi bị Jaejoong dạy dỗ một hồi, Carr liền nhịn không được lau mồ hôi lạnh.

May mắn, y không đủ can đảm để theo dõi Jaejoong…

“Nói cho Jung Yunho, đây là lần duy nhất, nếu không phải nể mặt hắn ta là bạn Junsu, tôi còn lâu mới tự mình chọc giận Jaejoong thế này.” Thái độ trung lập là nguyên tắc từ trước tới nay của Changmin.

Có một số việc, can thiệp quá nhiều sẽ mang đến tai họa cho mình.

“Tôi hiểu rõ…”

Phía chân trời trong màn đêm vang lên tiếng động cơ gầm gừ, làn khói trắng toát ra, lốp xe trượt trên đường, Jaejoong lao vụt đi, thứ đang chờ đợi cậu phía trước là cái gì?

Chỉ sợ, ngay cả Jaejoong cũng không rõ…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui