zhihu Chộn Rộn

5.

Sau ngày hôm đó, tôi bắt đầu chạy dọc hai bên ngọn núi của trường, chớp lấy mọi cơ hội có thể.

Ngộ nhỡ ngày nào đó Chu Hành Chi đổi ý cũng không bị thiệt.

Chỉ là, hầu hết thời gian, Chu Hành Chi sẽ đi cùng nếu rảnh.

Lúc đang loay hoay với máy móc, cậu ấy ở bên cạnh bĩu môi: “Cậu thật sự thích ngắm chim nhỉ.”

Tôi nhìn cậu ấy.

“Cậu nói xem mỗi lần cậu theo tớ tới đây làm gì, cậu cũng chẳng thích.”

Cậu ấy lẩm bẩm một câu, “Cậu cứ kệ tớ.”

“Tớ không thèm quản cậu.”

“Thật ra…cậu cũng có thể quản tớ.” Cậu ấy nói khẽ, ngại ngùng đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào người đàn ông cường tráng trước mặt hồi lâu, “Tránh ra, cậu chắn ống kính của tớ.”

Vào thứ 7, khi Vu Minh đến gặp tôi, tôi đang chuẩn bị lên núi.

Gần đây Chu Hành Chi quay về đội huấn luyện, tạm thời không trở lại, chủ yếu là tôi đi một mình, Vu Minh hỏi tôi đi đâu.

Thực ra tôi cũng từng nghĩ chi bằng dẫn đàn anh theo cùng, thêm một người có thể thảo luận, nhưng dù sao tôi không quyết định chuyện này được.

Tôi đành bỏ cuộc, bịa ra một lý do.

Chuyện xảy ra vào ngày thứ 3, tôi bắt đầu nhận được nhiều tin nhắn lạ.

“Em mặc váy trông thật xinh.”

“Diên Diên, nếu tóc em dài sẽ đẹp hơn.”

“Anh vẫn luôn ở bên cạnh em.”

“Thật sự muốn nhốt em lại.”




Mỗi lần tôi nhận được một tin nhắn với một số khác nhau, lúc đầu tôi nghĩ rằng trò đùa dai của ai, nhưng sau đó tin nhắn càng ngày càng không thích hợp, tôi mới biết mình bị theo dõi.

“Dm! Đợi tao tóm được mày tao sẽ cho mày đẹp mặt!”

“Hứa Diên, cậu cẩn thận một chút, không có việc gì đừng đến mấy nơi vắng người.”

Bên kia điện thoại, Chu Hành Chi hơi nóng nảy nói.

“Tớ chỉ muốn xác nhận xem có phải là cậu không, không phải là được, đừng lo.”

“Tớ cũng không phải tên biến thái.” Giọng Chu Hành Chi dịu đi, mang theo chút tủi thân.

Chàng trai cao to, lực lưỡng đang làm nũng, dáng vẻ ngượng ngùng vẫn còn trong đầu tôi mãi không phai.

Da đầu tôi ngứa ngáy, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu phải nhớ kỹ, cậu là một anh chàng mạnh mẽ.”

“Người ta là em bé ngọt ngào của cậu cơ ~”

Mắc ói ghê.

Bầu không khí nghiêm trọng tan biến đi rất nhiều vì sự gián đoạn này, tôi cúp điện thoại và xóa tin nhắn vừa nhận được.

Hơn nửa tháng nay, tôi thường xuyên nhận được tin nhắn qu.ấy rối

Nhưng đối phương chỉ gửi tin nhắn nên khiến tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tám giờ tối hôm đó đột nhiên nhận được tin nhắn của thầy giáo ở phòng thí nghiệm, nói đến lấy báo cáo.

Tôi đổ thêm nước cho con vẹt và chuẩn bị ra ngoài.

Tống Nhân muốn đi cùng nhưng tôi không cho.

Thầy giáo nào lại gửi tin nhắn lúc đêm hôm.

Tôi cố tình đi trên một con đường hẻo lánh, dần dần, phía sau tôi chợt có tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Tôi bước đi ngày càng nhanh, người phía sau không ngừng theo sát, cho đến cuối con đường.

Giọng điệu phấn khích vặn vẹo gọi tên tôi, hơi quen tai, lúc này một bàn tay đặt lên vai tôi.

Tiếng thé.t chói tai kèm tiếng khó.c hỗn loạn phá vỡ sự im lặng của khuôn viên trường, một chiếc xe tuần tra từ phía bên kia lái tới.

Tiếng thở gấp gáp nặng nề từ xa đến gần, và tôi nghe thấy giọng nói căng thẳng đến run rẩy của Chu Hành Chi.

“Hứa Diên, cậu không sao chứ, tớ tới giúp…”

Nhân viên bảo vệ theo sát phía sau cũng há hốc mồm, Vu Minh ngã xuống đất mặt mũi bầm dập, luôn miệng cầu xin tha thứ, lúc này tôi giẫm một chân lên ngực hắn ta.

Thấy có người đến mới từ từ thu lại.

Chậc, chị đây đấm một phát ngã lăn quay.

Chu Hành Chi:…

6.

“Không hổ là chị chim của tớ.” Chu Hành Chi đi tới và giơ ngón tay cái lên với tôi.

???Chị chim là cái quái gì?

Đồ thần kinh.

Nhân viên bảo vệ nhanh chóng thu dọn hiện trường, Chu Hành Chi trầm ngâm nói: “Sau này cậu sẽ không dùng bạ.o l.ực gia đình với tớ chứ.”

Bắp tay cậu to gấp đôi tớ, cuối cùng là ai b.ạo l.ực ai.


Tôi trợn mắt nhìn cậu ấy, cậu lại khoác tay tôi, tựa cái đầu to của mình lên vai tôi, nũng nịu nói: “Nhưng mà, nhà tớ có thằng em giỏi chịu đòn, cậu đánh nó thì không được đánh tớ đâu.”

“...”

Em trai cậu thật có phúc khi có người anh như này.

Tôi hất tay cậu ấy ra, “Biến.”

Nhân viên bảo vệ kéo người đi, trên con đường tối đen chỉ còn hai chúng tôi.

Không khí khô nóng, thoang thoảng hương hoa ngào ngạt, Chu Hành Chi lặng lẽ tránh xa tôi, hắng giọng muốn rời đi.

“Đừng động.”

Tôi đẩy cậu ấy đến bức tường sau lưng, kiễng chân dần đến gần cậu ấy, yết hầu Chu Hành Chi lăn lên lăn xuống.

“Cậu, cậu làm gì?”

Không cần nhìn cũng biết lỗ tai của cậu ấy lại đỏ lên rồi.

Tôi từ từ sáp lại, hai hàng lông mi cậu ấy run run, nhắm mắt lại, nhưng tôi nghiêng đầu, giơ tay…

Xé nhỏ trên tường.

Sau mười giây, cậu ấy vẫn còn duy trì động tác nhắm mắt, chu môi buồn cười.

Tôi đứng cách xa hai mét nhìn Chu Hành Chi, cười nói: “Vẫn không đi à.”

Chu Hành Chi chợt hoàn hồn, sắc mặt đỏ bừng, vội vàng đi tới.

“Cậu trêu tớ?!”

“Tớ chỉ xé một mẩu nhỏ mà thôi, không nói muốn làm gì.”

Lúc gần đến ký túc xá, bàn tay to lớn của Chu Hành Chi bỗng giữ lấy gáy tôi, hôn lên trán tôi “bẹp” một tiếng.

“Cậu không hôn thì tớ hôn, còn hôn một cái thật vang.”

Nói xong, người này nháy mắt với tôi rồi bỏ chạy.

Tôi chết lặng.

Đệch, răng cửa của cậu va vào trán tôi!

Vu Minh bị cho thôi học, trước khi đi còn gửi tin nhắn cho tôi, nói thực xin lỗi.

Anh ta thật sự thích tôi mới làm thế.


Tôi chặn tất cả phương thức liên lạc của anh ta.

Một tuần trước, tôi bắt đầu nghi ngờ Vu Minh, cho đến khi tôi tìm thấy một máy nghe lén cỡ nhỏ ở trên con vẹt kia.

Thảo nào anh ta biết hết mọi hành tung của tôi, hầu như mỗi lần về ký túc tôi đều nói chuyện với Tống Nhân.

Thật ra tối đó chẳng có giáo viên nào nhắn tin cả, tôi cố ý, cuối cùng thực sự dụ được người xuất hiện.

Tôi hít một hơi thật sâu, Chu Hành Chi gửi tin nhắn nói là đã về đội rồi.

Kỳ huấn luyện vẫn chưa kết thúc, sau khi Tống Nhân mách lẻo, cậu ấy trèo tường chạy ra ngoài.

Hy vọng lúc quay về không sao.

Qua hai tuần, sắp đến thi giữa kỳ, hôm thi xong, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ một số lạ.

Mãi đến cuộc gọi thứ 2 tôi mới tiếp.

Sau khi bắt máy, một giọng nói trẻ con và kiêu ngạo vang lên, “Chị là Hứa Diên à? Em là thanh mai trúc mã của anh Hành Chi, mau tới đón em, em ở ngay cổng trường chị.”

“…”

Đối phương là cô bé mới vào lớp 10, là con nhóc chưa trưởng thành, Chu Hành Chi thật có phúc.

Rất đáng bị phạt.

Bé kia tên Tề Sở, vừa đến đã quan sát tôi, bĩu môi nói: “Cũng thường thôi, em còn tưởng xinh đẹp thế nào chứ.”

“Em không đi thanh mai trúc mã của mình đi, tìm chị làm gì?” Tôi chẳng buồn để ý nó.

“Chỉ đến xem xem người anh Hành Chi thích trông như thế nào, nhận ra rằng cũng chỉ thế thôi.”

“Nhìn xong chưa? Tạm biệt, không hẹn gặp lại nhé.”

Tôi không thèm quay đầu lại đi về phía ký túc xá, cô bé cắn môi, tức giận nói: “Này, sao chị xấu xa thế, em đường xa tới đây, dù sao chị cũng phải giữ em lại ăn bữa cơm chứ.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận