"Ngôn ngữ văn học Trung Quốc, cấp 1, tên Tiêu Chiến, bác nhìn lại thử xem, thật sự không có sao?"
Vương Nhất Bác ghé vào ô cửa phòng bảo vệ, cố gắng dúi đầu vào bên trong ô cửa sổ.
"Không có, thật sự là không có, ta đã cho cậu xem gần hết các cấp, thật sự là không có người này."
Hành lý của Vương Nhất Bác vẫn còn đặt bên cạnh chân cậu, chiếc khăn len màu đen bị mặt trời chiếu vào.
"Vậy thì phiền bác xem thử khoa khác, khoa tiếng Trung thử có không?" Vương Nhất Bác gần như cố gắng chen vào ô cửa sổ nhỏ, háo hức nhìn ông bác bảo vệ.
"Phương Bắc họ này không nhiều lắm, thật sự không có, tiểu tử cháu đừng đứng ở đây làm khó bác nữa, đi nhanh đi, đừng để lãnh đạo đến hỏi."
Trái tim Vương Nhất Bác nguội lạnh đi một nửa, trước khi cậu đi tìm anh, còn cố gắng lấy tiền dành dụm để mua một bộ quần áo mới, hợp thời trang hơn đồ trong nước, thoạt nhìn giống với người từ nước ngoài trở về, cho nên, người bảo vệ mới giúp cậu kiểm tra danh sách.
Quà cậu mua về cho Tiêu Chiến vẫn còn gói gọn trong hai chiếc vali đó, cậu đã đóng gói rất lâu, vì thật sự cậu rất sợ sẽ làm vỡ nó.
Cậu kiệt sức gọi taxi về nhà, về đến nhà gọi điện thoại vào số của thôn Thảo Tiên, âm thanh nhắc nhở lạnh lùng vang lên, "số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại."
Bấm gọi thêm mấy lần và vẫn như vậy, số điện thoại quý khách vừa gọi không tồn tại.
Tay Vương Nhất Bác liên tục run lên, rốt cuộc không thể cầm điện thoại được nữa, hai chân mềm nhũn ngồi xuống đất.
Cậu một đầu mồ hôi lạnh, thở hổn hển, lảo đảo đi vào phòng, ở trong phòng lục tung tìm kiếm.
Trước khi đi, cậu nhờ mẹ mình nhận thư hộ, những bức thư đáng lẽ phải được đựng trong một chiếc hộp đựng giày quý giá của cậu.
Vị trí Vật dụng trong nhà thay đổi chút ít, cậu lấy hết chúng ra làm cho căn phòng rối tung lên.
Không có, không có, đều không có.
Cậu bắt đầu lục tung những thứ còn lại trong nhà, và tìm kiếm ở những nơi khác.
Lúc mẹ cậu đi làm về, mở cửa ra đã hét lên một tiếng, tưởng rằng trong nhà có trộm.
"Nhất Bác, Nhất Bác, sao con trở về lại không nói tiếng nào thế?" Mẹ cậu nhìn thấy cậu, bà vô cùng ngạc nhiên, vội vàng đi đến ôm lấy cậu.
Vương Nhất Bác vừa chạy ra đã lập tức ôm lấy hai bả vai bà,"Thư đâu ạ? Con đi lâu như vậy, chắc chắn có rất nhiều thư.....Chẳng lẽ cái hộp đựng giày nhỏ của con không đựng được hết sao? Mẹ đem cất chỗ khác rồi sao?"
Vương Nhất Bác nhìn mẹ mình, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong, nhưng đôi tay bắt đầu cảm thấy lạnh.
Mẹ cậu nhìn cậu, ánh mắt tràn ngập đau thương, bà kéo Vương Nhất Bác ngồi xuống ghế salon, cầm tay lạnh như băng của cậu.
"Nhất Bác, thôn Thảo Tiên.....đã không còn."
Vương Nhất Bác sửng sốt, cậu chớp mắt nhìn mẹ mình, "Hả....biến mất? Thôn ấy lớn như vậy, tại sao lại không còn?"
"Mấy tháng trước chúng ta mới biết được tin, đột nhiên có thời tiết xấu, trời mưa to, sạt lở đất....thôn bị vùi lấp, bà cô con cũng mất." Mẹ cậu nói xong cũng khóc lên, Vương Nhất Bác toàn thân run lên.
Sạt núi lở đất? Thời tiết xấu? Mẹ cậu là đang nói đùa sao? Nhưng mà đùa kiểu này thì thật sự không vui tí nào, cũng chả có gì buồn cười cho cam.
"Con.....con phải đến đó....chuyện này không thể nào...."
"Nhất Bác, đã hai năm rồi, không có tin tức rằng có người ở đó còn sống, con đi đến đó thì được gì, núi sạt lở xuống một nửa, nơi đó còn có người có thể sống sao?" Mẹ cậu ôm lấy cậu vào lòng, an ủi.
"Nhất Bác, nén bi thương, đừng suy nghĩ lung tung nữa." Vương Nhất Bác run rẩy ôm lấy mẹ, khóc dữ dội.
Dự án lần này rất căng thẳng, ngày hôm sau Vương Nhất Bác đã bị sở nghiên cứu gọi tới chi viện, cấp trên cũng đã ra lệnh lắp ráp chiếc Airbus kia rồi, tốt nhất là trong thời gian sớm nhất phải có.
Bình Thành đang phát triển, nhiều tòa nhà cao tầng đã mọc lên, năm đó khi Vương Nhất Bác rời đi, cậu đã đăng ký thành công việc tham gia thế vận hội Olympic.
Cậu dồn hết tinh thần cho viện Nghiên cứu, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, chồng chất đống bản vẽ, số liệu, đêm khuya không ngủ được, mặc quần áo vào, ra ngoài nhìn lên trời đêm.
Ở Bình Thành, đèn điện nhiều hơn, cho nên những ngôi sao ẩn trong đêm tối dường như không thể nhìn thấy.
Thế vận hội Olympics được tổ chức thành công, lắp ráp máy bay cũng gần kết thúc, Vương Nhất Bác đi máy bay đến Giang Thành, nơi chiếc máy bay sẽ thực hiện chuyến bay đầu tiên.
Tháng 11 máy bay thuận lợi cất cánh, mọi việc đã đến hồi kết thúc, Vương Nhất Bác được thăng chức, được là phó khoa trưởng khoa kỹ thuật trẻ tuổi nhất.
Khi mọi thứ đã hoàn tất, trời đã sang giữa mùa đông, Vương Nhất Bác có một kỳ nghỉ kéo dài một tháng.
Sau khi thu xếp xong hành lý, cậu muốn ra ngoài đi dạo một chút, nếu có thể, cậu vẫn muốn quay về thôn Thảo Tiên, nhìn xem.
Vẫn là bến xe vô cùng quen thuộc, cậu ăn mặc quần áo đắt tiền chen chúc cùng một chỗ với đám gà vịt, trong thoáng chốc giống như cậu được quay trở lại lúc nhỏ, cậu cầm lấy chong chóng tre xoay tròn, màu sắc rực rỡ hội tụ cùng một chỗ, phát ra ánh sáng rất đẹp mắt.
"Em trai, em muốn đi đâu?" Chị bán vé đã trở thành bà cô, nhìn người thanh niên thanh tú này có chút quen mắt, nhưng cậu ấy lại giống người ở thành phố lớn, chứ ở cái huyện nhỏ này, làm gì có người ưu tú như vậy.
Giọng địa phương quen thuộc gợi lại rất nhiều ký ức cho Vương Nhất Bác, cậu nhìn người soát vé mỉm cười nói, "Cho tôi xuống ở phía trước."
"Này, cậu là muốn đến thôn Thảo Tiên cũ sao? Chỗ đó hình như chẳng còn bao nhiêu gia đình cả đâu."
Vương Nhất Bác sửng sốt một lúc, nắm lấy tay người bán vé, "A đại tỷ, chị nói ở đó còn có người sao?"
"Có, mỗi tuần đều có một người đàn ông đi thành phố một lần, xe của chúng tôi sẽ qua đó đón anh ấy."
"Tôi trông thấy cậu quen quen, trước đây cậu có sống ở đó không? Tôi phải nói với cậu, là cậu thật may mắn khi chuyển đi sớm, nơi này gần như sụp đổ và mọi người dường như đều đã chết."
"Phiền chị làm ơn nhanh lên, em muốn đến đó."
Người bán vé bị cậu bóp có chút đau, nhưng nhìn cậu quá kích động nên không có trách tội, kêu lái xe rẽ vào một góc, rồi dừng lại bên đường.
"Bên kia không có đường, cậu phải tự mình....."
"Cảm ơn." Vương Nhất Bác dúi vào tay cô 50 tệ, không chờ được cô thối tiền lẻ lại, đã hướng bên trong chạy, người soát vé cầm tiền trên tay, từ xa hét lên rằng, cô sẽ đợi cậu ở đây lúc 9 giờ ngày thứ bảy, để đưa số tiền lẻ còn lại cho cậu.
Vương Nhất Bác không còn nghe thấy gì, dưới chân cậu đá lổm nhổm, cậu loạng choạng sải bước về phía trước, ngã hai lần, bộ quần áo đắt tiền trở nên dính đầy bụi bẩn.
Cậu chạy qua đám cỏ dại và cánh đồng xanh mướt, nhìn thấy cây cổ thụ đầu làng đã tàn nửa cành, nhưng vẫn lặng lẽ đứng đó.
Cậu chạy đến gần, nhìn thấy bóng dáng mảnh mai quen thuộc đứng dưới gốc cây, như thể lúc nhỏ cậu về nhà, anh sẽ lặng lẽ đứng ở đó chờ cậu.
Trên tay anh cầm quyển sách vẽ hình vẽ vui nhộn, trên người anh có mùi cỏ xanh dễ ngửi, ánh mắt của anh rất sáng, luôn luôn ôn nhu nhìn cậu.
Vương Nhất Bác thích nhất cái ôm của anh, vừa ấm áp vừa mạnh mẽ, đến mức không thể buông ra.
Vương Nhất Bác chạy đến gần, cậu đột nhiên có chút rụt rè, cậu sợ những thứ này không phải là thật, sợ rằng mọi thứ đều là ảo giác do cậu tưởng tượng ra.
Người đàn ông đứng dựa vào gốc cây ôm một cuốn sách cũ, đôi mắt trong sáng nhìn lên bầu trời, như đang chờ đợi điều gì đó, bình tĩnh y hệt pho tượng.
"Tiêu Chiến." Vương Nhất Bác mở miệng gọi, giọng nói rưng rưng, vì cậu chạy quá nhanh nên có chút hụt hơi.
Người nọ quay lại nhìn cậu, nhìn chằm chằm một hồi, sau đó nở nụ cười, một nụ cười ngọt ngào thuần khiết.
Vương Nhất Bác bị nụ cười của anh làm cho rung động, cả người cũng run theo.
"Sao hả? Em trai, em cũng đợi máy bay sao?"
Vẫn là giọng nói quen thuộc, đây cũng là giọng nói mà Vương Nhất Bác hầu như không thể nào quên được, so với khi còn bé có trầm hơn một chút, nhưng là vẫn rất rõ ràng.
Vương Nhất Bác chân mềm nhũn ra, quỳ xuống bên cạnh anh, ôm chặt lấy anh, nước mắt chảy ra ướt đẫm trên khuôn mặt.
"Tiêu Chiến, em đã về rồi, em đã trở về rôi."
Tám năm trôi qua, Vương Nhất Bác đã 23 tuổi, nhưng hiện tại, cậu cảm thấy mình vẫn giống hệt như 5 tuổi, tay cầm lấy chong chóng tre, lần đầu tiên gặp được anh cây nhỏ là ở dưới gốc cây.
Thời điểm gặp lại này, Vương Nhất Bác cảm thấy, cả đời này cậu không muốn rời xa anh.
Tiêu Chiến giống như gốc cây cổ thụ này, đã cắm rễ thật sâu vào cuộc đời của cậu, kéo cũng không rút ra được, những cái rễ đó đã ăn sâu vào trái tim cậu, chúng đã sớm hòa làm một thể, nếu như rút ra, cậu liền có cảm giác bản thân không còn sống nữa.
Vương Nhất Bác giống như đứa bé, vùi đầu vào trong ngực Tiêu Chiến, vẫn là hương cỏ xanh quen thuộc, nước mắt cậu rơi thấm ướt đẫm áo Tiêu Chiến, bàn tay Tiêu Chiến vuốt ve đầu cậu, giống như an ủi cậu như lúc nhỏ, giống như con chim bị thương.
"Tôi đang đợi em trai của tôi, em ấy đang đi học ở trên thị trấn, còn nữa, nghe nói em ấy đã đạt được điểm mười trong kỳ thi cuối kỳ, tôi đang đợi em ấy trở về để bù đắp cho em ấy á."
Anh thở dài, giọng điệu oán trách, "Đôi lúc em ấy có không chịu học hành, nhưng mà tôi vẫn là không nỡ đánh em ấy."
Hai mắt của Vương Nhất Bác sưng húp mỉm cười, mang theo tiếng khóc nức nở làm nũng, "Bây giờ cậu ấy đã được 100 điểm, cậu ấy đã rất chăm chỉ học tập, còn rất lợi hại."
Cậu sờ trong túi, lấy ra một mô hình, nhét vào tay Tiêu Chiến, "Em trai của anh bây giờ có thể chế tạo ra những chiếc máy bay lớn thật lớn, đều là tự tay cậu ấy làm hết luôn."
"Em đừng khóc." Tiêu Chiến nhìn anh, đưa tay lên lau nước mắt, nhưng anh chưa lau hết, những giọt nước mắt mới lại chảy xuống.
"Máy bay có bay qua nơi này không? Em ấy đã nói nó sẽ bay qua đây, nhưng tôi đã ở đây đợi mỗi ngày, rốt cuộc vẫn không thấy đâu cả."
Tiêu Chiến thở nhẹ một tiếng, Vương Nhất Bác dang tay ra ôm lấy anh, giống như lúc nhỏ bọn họ tan học ở làng bên trở về, chẳng qua là Tiêu Chiến tan học sớm hơn cậu một chút, và chờ cậu rất lâu rồi.
"Có, mỗi ngày, mỗi ngày đều đi qua nơi này."
"Anh cây nhỏ, mỗi ngày em đều rất nhớ anh.".