Vài lời trước khi vào chương:
Halu mọi người ạ, đây là lần đầu tiên tuii edit Fic nên sẽ không tránh khỏi những câu từ, hay sai lỗi chính tả trong quá trình edit.
Nếu có gì mọi người cứ góp ý tuii sẽ sửa ạ, bản dịch chỉ có thể đúng 80% vì tuii sử dụng app dịch nên sẽ không chắn chắn là dịch đúng hết được.
Rất chi là mong bé con này sẽ được mọi người ủng hộ ạ!
____________________________________
Nhà thiết kế ngoại quốc mới nổi gg & Người thừa kế tiệm thợ may ở thị trấn nhỏ dd
* Gương vỡ lại lành / Cùng nhau chữa lành
Mặc dù là người mới, có tốt hơn anh gấp trăm lần, nhưng cậu chỉ yêu mình anh.
Soạt.
Tấm rèm đỏ được kéo ra, Vương Nhất Bác cúi đầu kéo thắng cổ tay áo vest, bước ra khỏi phòng thay đồ với một đôi giày da bóng loáng, sau vài giây im lặng, nhóm chào đón đợi bên ngoài đã lâu đột nhiên lần lượt thốt lên.
Khoa trương đến mức khiến Vương Nhất Bác nhịn không được mà nhếch lên khóe môi, bất lực nở nụ cười, tươi sáng như trời hiếm hoi có nắng trong mùa đông.
"Tôi chán nản đến nổi muốn anh trở thành người đàn ông tốt nhất."
( Tôi thực sự có bệnh mới tìm anh làm phù rể)
Chú rể Thiệu Từ An nhìn mình trong gương vẫn còn đang lu mờ hồi lâu sau mới quay sang dàn phù rể với vẻ mặt buồn bã an ủi: "Nhìn các anh, sốc quá."
(Nhìn kìa, điều này quá sốc rồi)
" Nhớ cẩn thận nếu không ngày mai cô dâu sẽ đi theo Nhất Bác đấy."
Không biết là ai đang xem cuộc vui mã hú hét ầm ĩ, Thiệu Từ An lập tức cảnh giác lùi lại về sau mấy bước, nhìn Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, tựa hồ thực sự nghĩ đến những lời nói đùa kia rất có khả năng.
Vương Nhất Bác xua tay, bước nhanh vào dàn phù rể giao lại vị trí C cho nhân vật chính Thiệu Từ An, rồi bất lực mà nói:
" Đừng làm phiền cậu ấy."
Đủ rồi, khi mọi người gần như đang cười, thì có người dừng lại việc trang điểm cho Vương Nhất Bác, "Andy, đừng có nhìn chằm chằm vào nhà thiết kế của chúng tôi nữa."
Thiệu Từ An gấp đến mức vội vàng đứng lên, không còn chuẩn mực của một người Hồng Kông " Cậu đang nói gì vậy? Tôi không thể nhìn được Nhất Bác đẹp trai hay sao?"
Lại bị một đám anh em cười ha hả, tiếng ồn ào xen lẫn với âm thanh quảng cáo Thiệu Từ An không cam lòng thể hiện sự không thiện chí, cứ thế một đoàn người xô đẩy nhau đi xuống dưới lầu, đêm nay không ngủ lái xe đến bữa tiệc độc thân.
Thiệu Từ An Andy, đối tác của nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng Floré, hàng ngày luôn gặp gỡ với đủ loại người mẫu xinh đẹp trong ngành thời trang, đồng thời cũng là một người nuôi cá có tiếng, nhưng cuối cùng lại bị rơi vào tay 1 nữ cảnh sát nghiêm khắc.
Có lần anh cùng bảo mẫu của mình nấu món súp rồi ngồi xổm trước đồn cảnh sát, lúc bị bắt gặp anh chỉ muốn cho cả thế giới biết.
Tất cả mọi người đều nói, cái này gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, định mệnh đều có số.
Với tư cách là nhà thiết kế chính của Floré, Vương Nhất Bác đã theo dõi toàn bộ quá trình yêu nhau của cặp đôi từ khi bước vào giai đoạn của hôn nhân và cũng thật lòng chúc phúc cho những cặp đôi yêu nhau cuối cùng cũng đã kết hôn.
Chỉ có 1 điều xấu hổ là cặp đôi này cứ luôn thay đổi cách giới thiệu đối phương với mọi người từ anh hùng cảnh sát Hong Kong, hoa khôi cảnh sát trở thành siêu mẫu có thân hình đẹp hàng đầu thế giới.
Sau nhiều lần bị Vương Nhất Bác từ chối, Thiệu Từ An cứ thỉnh thoảng lại gửi một vài bức ảnh chăm chỉ của người mẫu nam để thăm dò.
Cậu cự tuyệt không có kết quả, cũng chỉ có thể theo hai người này cùng đi.
Một vài chiếc xe thể thao có màu sắc rực rỡ được đậu ở lối vào chính của quán.
Sau đó có 1 người phục vụ bước tới lấy chìa khóa xe và đậu chúng.
Vương Nhất Bác đi theo đám đông đến cửa quán thì đột nhiên lại bị chặn lại bởi Thiệu Từ An, sau đó hắn chỉ tay vào một bóng người trong quán rồi giới thiệu:
" Cậu thấy đấy, đây là bạn của tôi mới từ Anh Quốc trở về cậu có thể làm quen với cậu ấy 2 người đều làm về lĩnh vực thiết kế, có thể cùng nhau nói chuyện."
( Cậu nhìn đi, người kia là bạn của tôi, mới từ Anh quốc trở về, 2 người đều làm về lĩnh vực thiết kế có thể cùng nhau tâm sự.)
Vương Nhất Bác nhìn theo hướng ngón tay của Thiệu Từ An có thể thấy người đàn ông kia có đường nét thanh mảnh, gọn gàng có thể so sánh với đường nét của một người mẫu.
Trong lòng không khỏi cảm thán về người bạn này của Thiệu Từ An.
" Andy, đừng giới thiệu cho tôi nữa." Cậu khẽ thở dài rồi nói, " Tôi thực sự không cần."
" Tại sao?"
Trong mắt Thiệu Từ An, khoảng thời gian để bản thân trống rỗng là điều không thể tha thứ được.
Trước mỹ nhân lại càng tỏ vẻ lạnh lùng, nghĩ vậy anh ta lén vỗ vai Vương Nhất Bác rồi nói:
" Không phải tôi nhiều chuyện đâu nhưng mà Nhất Bác, cô gái tôi giới thiệu cậu lần trước cô ta nói rằng cậu là con 1 người lạnh lùng cậu còn không thèm mời cô ấy vô nhà ngồi còn nữa cậu không thích nữ nhân xinh đẹp....nói thật đi, cậu có bệnh gì không đấy?"
( Không phải tôi lắm miệng đâu, lần trước giới thiệu mỹ nhân xinh đẹp kia đến cửa cậu còn không muốn mở miệng cũng không có mời người ta đi vào ngồi một chút, lúc này đẹp trai như vậy soái ca cậu cũng không thích.
Cậu cùng tôi nói thật 1 chút, cậu có phải hay không có tật bệnh gì đấy?)
Cậu nhìn Thiệu Từ An rồi nghĩ hắn mới có bệnh.
Vương Nhất Bác vừa bực mình vừa buồn cười hất cánh tay của Thiệu Từ An ra sau, cuối cùng bữa tiệc độc thân đêm không đi ăn mừng mà là ở chỗ này làm mai cho cậu?
Lương tâm của hắn là một lá phổi của một con chó ( Tâm tốt xem như lòng lang dạ thú.) Thiệu Từ An đảo mắt trong tiềm thức, đáp lại.
Theo thói quen mà bắt chước người nào đó mà hơi cong môi cười khúc khích, Vương Nhất Bác cho rằng cuộc nói chuyện đến đây đã kết thúc liền định gọi Thiệu Từ An vào trong để gia nhập với buổi tiệc độc thân.
Nhưng vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hắn đang nhìn mình một cách lo lắng, giống như đang bị nhìn xuyên thấu qua da thịt xem cậu có thực sự quan tâm hay không.
Một lúc lâu sau, Thiệu Từ An thấp giọng ngập ngừng nói, nhưng là sững sờ tại chỗ.
" Nhất Bác, có phải đã nhiều năm như vậy nhưng mà cậu vẫn không thể nào quên được anh ấy, phải không?"
Nếu như không có ai nhắc tới, Vương Nhất Bác sẽ không cố ý nhắc lại quá khứ.
Hong Kong là nơi đầy rẫy xe cộ, tiền bạc và công việc thì lại bận rộn đến mức khó có một giấc ngủ mà đủ giấc.
Cơ bản giống như một cơn lũ cuốn chặt thị trấn đổ nát và suy tàn vào ký ức cũ.
Sau nhiều này, đáng lẽ nên được xóa sạch.
Chỉ là vào giữa mùa hè năm trước, có một ai đó đã đẩy cánh cửa gỗ cũ kỹ, người đang ngủ trên bàn cứ thế bị đánh thức bởi tiếng cọt kẹt của cánh cửa.
Cậu nhìn lên, dưới ánh nắng chói chang kia cậu nhìn thấy 1 nam nhân đang đứng trong bóng tối khẽ mỉm cười, giống như ánh nắng xuyên qua tán lá che bóng cây cào cào trên những đốm sáng không đều của con đường lát đá.
Ngay cả âm thanh cũng bị sương mù bao phủ, dường như cũng bị hương thơm của những bông hoa đang nở trên cây cổ thủ làm cho xúc động.
" Xin chào, cho tôi hỏi ông chủ của cửa tiệm may có ở đây không?"
*
*
*
*
*.