Nam Phong lâu.
Tháng mười, ánh nắng xuyên qua cành lá thanh thanh nhẹ nhàng chiếu vào tửu lâu, trên mặt đất vẽ ra quanh ảnh loang lổ, bầu không khí thoang thoảng mùi rượu quế hoa thanh u, hơi lạnh mùa thu phảng phất thổi qua tạo nên một làn khí mát quanh quẩn nơi chóp mũi.
Trong tửu lâu có người trò chuyện vui vẻ lại có người bí tỉ say mèm, muôn màu muôn vẻ hội tụ từ nhiều tầng lớp khác nhau.
Tiêu Chiến ngồi một mình một bàn, ánh mắt mờ mịt không biết đã lạc đến phương nào.
Ly rượu trong lâu vô cùng nhỏ gọn, nhỏ đến nỗi còn không đủ một nắm tay nhưng lại đẹp và hút mắt lạ thường.
Lấy màu vàng nhạt như nắng sớm làm nền, tô điểm thêm vài bông hoa quế, lại thêm vài chiếc lá xanh lẻ tẻ làm cho chiếc ly thêm phần tao nhã.
Tiêu Chiến một tay chống đỡ thái dương, khe khẽ nhấp một hớp nhỏ rượu quế hoa trên bàn, hương hoa quẩn quanh nơi chóp mũi rồi trôi xuống yết hầu, tựa như đưa con người vào tiên cảnh.
Mùi rượu vương vấn giữa răng môi thật lâu không tan biến, hắn lười biếng nheo hai mắt đào, lẩm bẩm, "Rượu quế hoa nức tiếng gần xa truyền đi ngàn dặm, nay mới có cơ hội thưởng thức, quả là rượu ngon."
Vừa dứt lời, cửa ra vào tửu lâu liền truyền đến một tiếng động nhỏ, Tiêu Chiến tò mò ngước mắt, ngoài ý muốn va vào một đôi con ngươi màu lưu ly trong suốt.
Thiếu niên toàn thân vận y phục trắng muốt ngược nắng mà đến, chỉ một cái liếc mắt, bóng áo trắng liền biến mất.
Người nọ là một thiếu niên cực kì thanh tú không dính bụi trần, mày kiếm mắt sáng, thanh cao mà lạnh lẽo.
Ánh nắng nhu hòa từ phía sau chiếu rọi vây lấy thân ảnh thiếu niên nhưng không thể làm lu mờ đi khí chất thanh lãnh từ trong cốt tủy.
Y cứ như vậy nhàn nhạt tiến tới, loại khí chất bẩm sinh làm người lay động, người xung quanh tự giác nhường đường.
Y tựa như tuyết đầu mùa Giang Nam, trắng đến mức làm người ta kinh ngạc.
Chỉ trong nháy mắt, mọi thứ ồn ào nơi thế sự, cả mùi rượu quế hoa đều thu vào trong mắt y, vạn vật trên thế gian đều mờ ảo không rõ, duy chỉ có thân ảnh thiếu niên ngày một rõ ràng.
Dáng người như ngọc, công tử thế gia, tài trí vô song, y hẳn là một người như vậy.
Liếc mắt một cái làm lòng người chao đảo.
Tựa như bị đoạt phách, Tiêu Chiến không tự chủ được bám theo thiếu niên lên bậc thang, đi được một đoạn đường mới phát hiện ra hành lang này có chút kì quái.
Ở đây không giống với quang cảnh dưới lầu, ánh sáng ở đây có chút u ám, phần lớn ánh nắng đều bị ngăn cản bên ngoài, bức tường cổ điển chạm trổ điêu khắc tinh xảo, đơn giản mà phức tạp, ẩn ẩn còn có mấy phần mênh mông tự cổ.
Con đường này tồn tại một cách bí ẩn, nếu như không có người dẫn đường, người bình thường chắc chắn không thể vào, trong nhất thời hắn có chút hoài nghi thiếu niên kia là giương cung bất động hay thật sự không biết đến sự hiện diện của hắn.
Hai người đi đến tận cuối hành lang, trong không khí bỗng xuất hiện hai luồng khí tức xa lạ, Tiêu Chiến ngừng chân trốn ở ngã rẽ, chờ đến khi phía bên kia truyền đến một âm thanh thật khẽ mới âm thầm liếc qua.
Thiếu niên sớm đã không thấy tăm hơi, chỉ còn lại một cánh cửa gỗ đóng chặt vượt ngang trước mắt.
Cánh cửa gỗ được làm từ gỗ đàn hương, trên cửa chạm khắc hình hoa quế và lưỡi đao, thoạt nhìn như ấn kí của một tổ chứ đồ tể nào đó.
Hắn híp mắt quan sát hai tên thủ vệ, sau đó xoay người biến mất khỏi hành lang.
Bên ngoài vẫn nồng nặc ám hương như cũ, bóng người trùng điệp, dường như không ai ý thức được tại Nam Phong lâu này cũng có một nơi ám khí dày đặc.
Ý thu vi vu xen kẽ nắng ấm rơi trên thân thể, làm đáy lòng của hắn lại nóng nảy thêm mấy phần, cước bộ dưới chân cũng bước nhanh hơn.
Lúc Tiêu Chiến hùng hùng hổ hổ trở lại phủ, Tiêu lão Vương gia đang ngồi trên án xem sổ sách.
Có lẽ do đã quen với tính nết của đứa con trai nên khi hắn vào cửa ngồi xuống, mí mắt của Tiêu lão Vương gia vẫn không buồn nhấc lên.
Hắn lấy lòng gọi một tiếng, "Phụ thân."
Ánh mắt Tiêu lão Vương gia vẫn như cũ rơi trên quyển sổ nhỏ, "Chuyện gì?"
"Nam Phong lâu có bí mật gì không cha?"
Nghe vậy, người kia rốt cuộc cũng ngước mắt nhìn hắn, "Ngươi làm sao lại biết?"
Tiêu Chiến ngượng ngùng cười cười, trong mắt có chút chột dạ, "Con không cẩn thận nghe thấy người nói chuyện."
Tiêu lão Vương gia chậm rãi khép lại quyển sổ con đặt xuống một bên, sau đó lại sai người tỳ nữ ra ngoài đợi, đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người mới mở miệng nói, "Nam Phong lâu còn có một ám các."
"Ám các?"
"Là ám các của triều đình, là một sự tồn tại đặc biệt.
Ám các này vốn là một tổ chức giang hồ nhận tiền làm việc." Tiêu lão Vương gia dừng một chút lại nói, "Bọn họ thủ đoạn thâm độc, giết người như chớp, thoắt ẩn vô hình, trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy."
Tiêu Chiến hơi nhíu mày, có chút khó hiểu nói, "Triều đình tại sao lại không diệt trừ?"
"Ám các này và triều đình có liên quan gốc rễ rất lớn, huống hồ bọn họ cũng chưa bao giờ lạm sát người vô tội, vì vậy họ đã cùng triều đình bắt tay làm việc.
Người có thể đi vào ám các thân thủ bất phàm, nếu như có thể lợi dụng được thì cũng phải chuyện gì xấu."
"Vậy bọn họ nghe lệnh của ai?"
"Đương kim Hoàng đế."
Tiêu Chiến như có điều cần suy nghĩ mà trầm mặc, một lát sau liền xoay người đến thư phòng.
Ám các.
Ánh nến màu cam chiếu rọi một góc phòng, trên mặt thiếu niên loang lổ vệt sáng, y khẽ vuốt cằm, hai tay khoanh trước ngực, cung kính hướng người ở đại sảnh hành lễ.
"Các chủ." Vương Nhất Bác nhàn nhạt mở miệng.
"Nhiệm vụ lần này là nhiệm vụ cơ mật, mục tiêu là Vương gia phủ Thần Vương."
Nghe vậy, y hơi ngước mắt, đáy mắt hiện lên một tầng kinh ngạc.
"Thần Vương không biết võ công, thân cao tám thước, ta đã sai người đưa tranh chân dung đến phòng con." Trên đại sảnh truyền đến một giọng nói trầm thấp, "Thị vệ của Vương phủ vào giờ Hợi sẽ thay phiên, việc con cần làm là nhanh chóng nhân cơ hội giải quyết, nếu không đợi đến khi thay phiên xong sẽ khó có cơ hội ra tay."
"Vâng."
Gương mặt thiếu niên mơ hồ giấu dưới mảnh tối khuất sáng, mặt dây chuyền hình trăng non mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng yếu ớt.
Y bình tĩnh xoay người, duy chỉ có đôi lông mi như cánh bướm khe khẽ rung rinh.
Vương Nhất Bác bước ra khỏi đại sảnh, trong đầu vẫn vang vọng những lời người kia vừa nói, vài tia nghi hoặc nổi lên trong lòng, y dừng chân trầm tư đôi chút, hướng về nơi khác mà đi.
Còn chưa bước vào viện tử mùi trà quế hương sâu kín đã truyền đến chui vào khoang mũi, theo đường cổ họng mà thấm đến tim gan.
Thiếu niên theo hương trà bước vào biệt viện liền nhìn thấy một người đang ngồi xếp bằng trước khay trà, ly trà được làm từ loại men sứ xanh thượng hạng bốc nghi ngút khói hòa quyện với mùi trầm hương đan xen, tựa như lạc vào cõi tiên mộng mị.
Người kia một thân lam y, tóc dài vấn cao, thần sắc nhu hòa đặt chén sứ trong tay xuống, một chút khói còn quẩn quanh nơi đốt ngón tay.
"Nhất Bác? Sao hôm nay lại rảnh rỗi đến đây vậy?"
Lưu Hải Khoan ngẩng đầu nhìn vị khách quý đã lâu không gặp, không nhanh không chậm thay người nọ châm một ly trà.
Vương Nhất Bác trước tiên ngồi xếp bằng xuống, nhấp một ngụm nhỏ trà xanh trong chén sứ mới chậm rãi mở miệng, "Huynh trưởng, đối tượng ám sát lần này của đệ là Thần Vương."
"Thần Vương? Huynh trưởng của Đương kim Thánh thượng?" Lưu Hải Khoan không khỏi kinh ngạc, "Chỉ phái một mình đệ?"
"Vâng." Lòng bàn tay thiếu niên khẽ vuốt lên thành ly, tựa như đang suy nghĩ gì đó mà mở miệng, "Đệ vẫn luôn cảm thấy chuyện này có lẽ không đơn giản như vậy."
"Còn nguyên do nào khác sao?"
"Là nhiệm vụ cơ mật."
Nghe vậy, Lưu Hải Khoan hơi nhíu mày, "Từ lúc mở các đến giờ số lượng nhiệm vụ cơ mật vô cùng ít, hơn nữa mỗi một nhiệm vụ đều nguy hiểm vạn phần, nếu như theo lẽ thường mà nói, phụ thân hẳn sẽ không phái đệ một mình đi làm nhiệm vụ nguy hiểm như vậy."
Vương Nhất Bác lắc đầu, cũng nhíu mày theo.
"Huynh thay đệ đi hỏi rõ ràng."
Người kia vừa định đứng dậy liền bị Vương Nhất Bác nắm bả vai đè xuống.
"Không cần, đợi thời điểm thích hợp đi."
Lưu Hải Khoan liếc mắt nhìn y, thay y châm thêm một chén trà, mất cả nửa ngày mới mở miệng nói: "Tốt nhất vẫn nên cẩn thận, nếu như phát hiện có điều không ổn, phải lập tức trở về các."
Thiếu niên khẽ vuốt cằm, uống cạn sạch chút trà còn lại trong chén.
Hương trà vấn vít bên răng môi, tựa như bánh xe vận mệnh đã bắt đầu chuyển động.
Suzie.