Lúc Vương Nhất Bác tỉnh lại, người bên cạnh đã không thấy đâu.
Gãi gãi đầu vài cái, lại nghĩ đến tối hôm qua cậu đã uống nhiều máu như vậy, không biết mới sáng sớm ngày ra hắn đã đi làm có xảy ra chuyện gì hay không.
Cầm điện thoại di động trên tủ đầu giường, gọi cho Tiêu Chiến.
Phía bên kia đổ chuông một hồi dài, điện thoại được kết nối.
"Anh đi sớm như vậy, đã ăn gì chưa?" Vương Nhất Bác vén chăn xuống giường, bắt đầu rửa mặt.
"Rồi.
Sao?" Tiêu Chiến ở bên kia tựa hồ không muốn nói chuyện, ngữ khí có vẻ như không tốt lắm.
"Không sao, không sao.
Sợ thân thể của anh chịu không được.
Nhớ ăn chút cơm đấy.
Tôi cúp máy đây."
"Được." Bên này, Tiêu Chiến cúp điện thoại, thả lại điện thoại trên mặt bàn hội nghị, sau đó quét mắt một vòng tất cả những người trong phòng họp.
Tất cả mọi người đều cúi đầu, phương án đề xuất lại xảy ra vấn đề, vừa rồi bị bộ dạng tức giận của Tiêu Chiến dọa sợ đến nỗi không ai dám thở mạnh.
Lại liếc qua điện thoại, Vương Nhất Bác gửi tới WeChat.
[Nhất Bác]: Nhớ ăn cơm đó, đói chết cũng đừng hòng lừa tôi.
Tiêu Chiến ôm lấy khóe miệng cười cười.
"Phương án này mang về làm lại, cho các người một ngày phải sửa đổi hoàn tất.
Nếu không có vấn đề gì thì đi đi." Giọng Tiêu Chiến ôn hòa.
Tất cả mọi người đều ngẩng đầu lên, sợ Tiêu Chiến đổi ý mà điên cuồng gật đầu.
"Không có vấn đề?" Tiêu Chiến nặng nề liếc qua một cái.
"Hoàn toàn không có vấn đề!"
"Tan họp, cố gắng hoàn thành." Tiêu Chiến cất bước đi ra khỏi phòng họp.
Một bên khác, Vương Nhất Bác theo chỉ dẫn của công ty đi tới địa điểm phỏng vấn.
Cùng lúc đó còn có hai minh tinh khác xuất hiện.
Một người xuất đạo sớm hơn Vương Nhất Bác, lưu lượng lớn, bạo hồng bao lâu nay nên tất cả mọi chuyện đều ưu tiên người kia.
Vương Nhất Bác bĩu môi không lên tiếng.
Sau đó theo trình tự hóa trang, diễn tập, quay hình, thỉnh thoảng có một khúc dạo nhạc, rồi lại tẩy trang.
Vương Nhất Bác giãn gân cốt một cái, trời đã chạng vạng tối.
Chu San gửi tới hai cái WeChat.
Vương Nhất Bác theo đoàn đội trở về công ty liền đi đến phòng tập nhảy.
"Hi." Vương Nhất Bác lên tiếng chào hỏi.
"Tôi chờ anh mãi đó." Chu San cười chào hỏi.
Vương Nhất Bác ngược lại có ý định giữ khoảng cách.
"Chỗ nào không hiểu?"
"Tôi cùng anh luyện lại một lần, anh xem một chút.
Tôi cũng không rõ là bản thân khuyết thiếu ở đâu, cảm giác động tác có chút không trôi chảy."
Vương Nhất Bác gật đầu đứng bên cạnh cô.
"Cô không phải xuất thân từ ngành vũ đạo, cũng không cần hà khắc với bản thân như vậy."
"Tại vì tôi không muốn kéo chân anh."
Vương Nhất Bác không trả lời, âm nhạc vang lên cậu liền thay đổi, mỗi bước chân đều dẫm nhịp vô cùng chính xác.
Nhưng lúc này bản thân cậu cũng phát hiện ra, hình như mình hơi đề cao Chu San quá rồi.
Cô ta không phải là khiêm tốn, cái này...!quả thật quá không trôi chảy đi...?
"Tôi có phải nhảy rất dở không?"
Vương Nhất Bác rất muốn gật đầu nói đúng.
"Vẫn còn tốt, vẫn còn nhiều thời gian, cứ từ từ đi.
Tôi biểu diễn cho cô xem mấy lần những động tác cô còn có vấn đề tương đối lớn, cô tự nhìn một chút."
Hai người nhảy hoàn toàn không giống nhau.
Chu San làm màn vũ đạo trở nên nữ hóa, động tác thiên về quyến rũ nhiều hơn.
Năng lực khống chế của Vương Nhất Bác rất tốt, đem những động tác của cô thể hiện ra không kém cạnh chút nào, nhưng lại có một chút kiên cường của nam tử, không đến mức nhìn quá nữ tính, nhưng vẫn gợi cảm hơn bình thường.
"Tuyệt quá! So với tôi nhảy đều muốn quyến rũ hơn." Chu San nhịn không được tán dương.
"Cô thử một lần đi." Vương Nhất Bác da mặt mỏng, bị khen như thế liền quyết định không nhảy nữa.
"Sai, sai, sai, tay!"
"Eo, hóp vào."
"Sai rồi, sai rồi, quá cứng nhắc!"
"..."
"Cô dù gì cũng là con gái, có thể hay không..."
Vương Nhất Bác vốn rất ôn nhu, nhưng khi dạy cũng có chút nóng nảy.
Chỉ dùng bằng lời không thôi thì e là không uốn nắn được.
Chỉ đạo một hồi có chút nóng, Vương Nhất Bác đem áo khoác cởi ra bỏ vào một bên phòng nghỉ.
Vương Nhất Bác thở nhẹ ra một hơi, hơi nhíu mày lại.
Vừa rồi Chu San đứng dậy không biết là vô tình hay cố ý, bờ mông đầy đặn lướt qua trên cánh tay cậu.
Ngay sau đó lại thêm một lần nữa...!
Vương Nhất Bác nhếch miệng, cái này...!hình như không phải là vô tình...!
Còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, lần này thứ đó lướt qua không phải là cánh tay, mà chính là...!phía dưới của cậu...!
Cứ khiêu khích như vậy à...!
Vương Nhất Bác bỗng nhiên nghĩ đến tối hôm qua người nào đó ở trên giường.
"..." Sống lưng đột nhiên có chút lạnh.
Nhưng ngay sau đó, Chu San lại bị trượt chân, cả người ngã vào trong ngực Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác cho dù là theo lễ phép hay là bản năng đều chỉ có thể đón lấy cô.
"Bốp, bốp, bốp." Phòng vũ đạo bỗng nhiên vang lên ba tiếng vỗ tay.
Vương Nhất Bác quay đầu, trong nháy mắt da đầu đều muốn giật giật.
"Nghệ sĩ của công ty hiện tại không có tinh thần giác ngộ như thế sao?" Tiêu Chiến không hề nói chuyện với Vương Nhất Bác, đây là hướng về phía quản lý công ty nói.
"Tiêu tổng, vừa rồi ngài cũng thấy rồi đó, San San là bị trượt chân." Quản lý mồ hôi lạnh chảy đầy tay.
"Điều cơ bản nhất của một nghệ sĩ là bảo đảm tình cảm của chính mình." Tiêu Chiến đã tách hai người ra.
"Hai người các cô nếu như quả thật là cô tình tôi nguyện thì công khai đi, công ty sẽ giúp mọi người an bài nhiệt độ, thế nào?"
Vương Nhất Bác biết thừa rõ ràng là người nào đó đang trút giận nói nhảm.
Nhưng hiển nhiên, người nào đó rất biết nhận thức rõ ràng thân phận và địa vị của mình.
Lại chính vì biết hắn nói nhảm, nhưng hắn lại lấy thân phận của hắn hắn ra để nói.
Vì vậy, đây hoàn toàn không còn là nói đùa nói nhảm nữa.
"Không, không, không! Hiểu nhầm thôi!" Chu San vội vàng khoát tay.
Hiển nhiên cô không biết Tiêu Chiến là ai, nhưng ngay cả sếp cao nhất của cô còn bày ra một bộ dạng khách khí khép nép, cô làm sao có thể không hiểu đây...!
"Hiểu lầm? Nếu như không phải tình nguyện, vậy có muốn tôi giúp hai người xào scandal không?" Tiêu Chiến vẫn nói.
Tất cả mọi người trong công ty đều biết đến sự kiện phát trực tiếp, nhưng không ai biết Tiêu tổng cùng Vương Nhất Bác có phải là bạn bè tốt hay không, hay là tại vì chuyện xảy ra khẩn cấp, Tiêu Chiến không thể không nói như vậy.
.
truyện ngôn tình
Quản lý nhìn về phía Vương Nhất Bác quăng ra một ánh mắt cầu cứu.
Chu San cũng có chút sợ hãi nhìn về phía Vương Nhất Bác mãi không mở miệng.
Tiêu Chiến suy cho cùng vẫn luôn nhìn về phía cậu.
"Tôi cũng chỉ là đỡ đồng nghiệp một chút.
Hai người đang nói gì vậy?" Vương Nhất Bác rốt cuộc mở miệng phá vỡ trầm mặc.
Tiêu Chiến nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác ba giây không có trả lời.
Bốn người cũng không ai nói gì thêm.
"Qua đây." Tiêu Chiến vươn tay ra, "Về nhà."
Vương Nhất Bác vừa đi một bước, "Chờ đã, tôi lấy quần áo."
"Qua đây.
Không cần!" Tiêu Chiến lại nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác ngữ khí cùng ánh mắt đều vô cùng sắc bén.
Vương Nhất Bác cũng không muốn ở trước mặt người ngoài không giữ mặt mũi cho Tiêu Chiến, huống chi bản thân cậu cũng chỉ là một tiểu minh tinh, nếu như dám công khai khai chiến với Tiêu Chiến, chuyện này quả thật không bình thường...!
Hai người sóng vai nhau đi ra khỏi công ty.
Vừa ra khỏi cửa, Tiêu Chiến liền đem áo khoác âu phục cởi ra, khoác lên trên người Vương Nhất Bác.
"Nếu tôi không qua đây, có phải em lại không khống chế được không?" Tiêu Chiến nhìn phía trước mở miệng.
Vương Nhất Bác nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Tôi nói không thì sẽ không.
Tôi chính xác là chỉ đỡ một chút, chẳng làm gì khác cả."
Tiêu Chiến trầm mặc, từ trong túi lấy ra chìa khóa, bấm hai cái, chiếc xe cách đó không xa hai đèn lóe lên.
"Nhưng tôi vô cùng tức giận."
"..." tôi biết, nhưng thế thì sao, ngài muốn làm gì...!
"Vậy thì Tiêu tổng, tôi mời ngài ăn một bữa cơm được không?"
Vương Nhất Bác có chút không biết nói gì, Tiêu Chiến càng ngày tính tình càng giống trẻ con.
"Được, em lái xe." Sau đó đem chìa khóa xe ném cho Vương Nhất Bác, tự mình ngồi lên ghế phụ.
"..." Cũng không thèm cự tuyệt một chút lấy uy...!
Hai người lại cùng nhau đi vào nhà hàng.
Vương Nhất Bác trên người mặc âu phục của Tiêu Chiến, dưới thân lại mặc quần áo bình thường.
Thoạt nhìn có chút không hài hòa.
Trong khi đó, Tiêu Chiến đến một thân áo sơ mi quần tây vô cùng ra dáng.
Quả nhiên, dáng dấp đẹp trai thì mặc cái gì cũng đều đẹp...!
Tiêu Chiến chọn món, dù sao Tiêu tổng người ta vẫn đang "tức giận".
Vương Nhất Bác chống đầu nhìn người trước mặt.
"Tiêu Chiến, anh có phải trẻ vị thành niên không đấy?"
"Tôi đã trưởng thành lâu lắm rồi." Tiêu Chiến chọn món món xong liền đưa cho Vương Nhất Bác.
"Tôi có trưởng thành hay không thì không phải em rõ nhất sao?"
Vương Nhất Bác mở to mắt nhìn người phục vụ đứng một bên.
Tiêu Chiến vậy mà dám quang minh chính đại nói loại ý tứ này...!
"Này, anh quả thật không biết xót!" Nhìn những món Tiêu Chiến gọi, Vương Nhất Bác có chút líu lưỡi.
"Không phải em mời sao?" Tiêu Chiến mỉm cười.
"Lần trước anh nói, sếp đi ăn với nhân viên, nào có chuyện nhân viên tính tiền!" Vương Nhất Bác phản bác.
"Tôi không nhớ, chỉ nhớ có người nói muốn mời tôi." Tiêu Chiến cười tủm tỉm trả lời.
"Có thể trả bình rượu này được không? Đắt quá."
Vương Nhất Bác ngoài miệng thì nói, nhưng tay cũng đã đưa ra một món ăn.
Cơm nước xong xuôi, Vương Nhất Bác tính tiền, người phục vụ lại nói người đi cùng cậu đã trả tiền từ trước rồi.
"Loanh quanh cả nửa ngày cuối cùng vẫn không mời được anh ăn cơm."
"Không sao, tôi cũng không tức giận." Tiêu Chiến thoạt nhìn tâm tình không tệ.
"Tôi uống rượu rồi."
"...Tôi không mù..."
"Em cũng uống."
"Nói nhảm."
"Vậy thì làm sao chúng ta về nhà?"
Vương Nhất Bác ngốc nguyên tại chỗ, "Bà mẹ nó, anh cố ý à Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác bây giờ mới kịp phản ứng, hôm nay không có tài xế đi theo...!
Cậu vốn đã quen với việc Tiêu Chiến lúc nào cũng cho nhân viên đi theo, cho nên lúc uống rượu cũng không để ý lắm.
"Tôi cũng quên." Tiêu Chiến lại thản nhiên cười cười.
"Ban nãy vốn dĩ tôi đã muốn nói, ăn một bữa cơm thôi có cần đi xa như thế không, hiện tại thì hay rồi, nơi này có thể đến được sao?" Vương Nhất Bác nhìn hai bên đường tiểu sơn trang.
Nơi này cách nội thành rất xa, vô cùng yên tĩnh.
"Vậy thì ở lại đây đi, ngày mai rồi về." Tiêu Chiến mở miệng.
"Mẹ nó! Mánh khóe này của anh tôi đều dùng đến chán rồi.
Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ thuê hai phòng." Vương Nhất Bác hung tợn dựng thẳng ngón giữa.
"Cái quái gì đây? Một phòng? Giường đôi?" Vương Nhất Bác quay đầu nhìn về phía Tiêu Chiến.
"Anh cố ý đúng không?" Tiêu Chiến lại cười lắc đầu, khoát tay "Không phải."
"Cô giúp tôi xem một chút, chỉ còn lại một gian phòng sao?" Vương Nhất Bác kiên nhẫn hỏi lễ tân.
"Đúng vậy thưa anh, nếu anh còn đang do dự thì căn phòng này vừa rồi trên mạng có người muốn đặt trước, anh có muốn tôi giữ lại cho anh không?" Lễ tân lễ phép đáp lại.
"Giữ lại đi!"...!Mẹ kiếp...!
"Rõ ràng ngày nào cũng ngủ cùng nhau, em khó chịu như thế làm gì?" Tiêu Chiến cùng Vương Nhất Bác bước vào thang máy.
"Anh im lặng!" Tiêu Chiến cười cười, thật sự im lặng không nói gì nữa.
Điện thoại di động trong túi sáng lên một cái.
[Ninh Viễn Thần]: Tiêu tổng, những phòng khác tôi đều đã đặt rồi, ngài yên tâm đi, chỉ để lại đúng một phòng.
Sau đó tắt ngúm.
Suzie.