Tiêu Chiến ngồi ở hàng ghế sau.
Ngón tay không ngừng chạm lên màn hình điện thoại.
Đã một tuần rồi, tại sao Vương Nhất Bác vẫn không có động tĩnh?
Không phải Tiểu Giai đã nói với Ninh Viễn Thần là có hi vọng sao?
Có hi vọng cái khỉ!
Lại liếc qua điện thoại một chút, xác định không hề có bất kì động tĩnh gì, Tiêu Chiến đành ngậm ngùi cất điện thoại vào túi áo.
"Tiêu tổng, Tạ Lâm Lâm đã đến, đang đợi ngài cùng vào trong."
"Ừm." Tiêu Chiến không để ý, tùy tiện trả lời.
Tạ Lâm Lâm chính là người phát ngôn tạm thời của Tiêu thị, Vương Nhất Bác dù cho nói thế nào đi chăng nữa thì độ hot cũng quá cao, không phải loại tiệc nào cậu cũng có thời gian đi cùng Tiêu Chiến, lại cộng thêm đoạn thời gian trước hai người cứng đối cứng, nên người phát ngôn tạm thời này cứ thế được sinh ra, thay thế Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến tham gia đủ mọi hoạt động.
Vương Nhất Bác cũng không biết hiện tại cậu đang làm gì.
Cậu biết chắc đêm nay Tiêu Chiến sẽ tới, mà trùng hợp thay cậu cũng không có lịch trình, thần xui quỷ khiến thế nào lại tới tận đây.
Trốn cả nửa ngày, dù gì thì không có bạn nhảy cậu cũng không thể vào, huống hồ cậu còn mặc một thân thường phục, không có lễ phục nên việc vào trong lại càng khó hơn.
Đội mũ, đeo khẩu trang, đứng một hồi liền quay lưng định rời đi.
Chợt cậu nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Nghĩ mãi...!
Hình như là người phát ngôn tạm thời...?
Kéo thấp vành nón xuống, đôi mắt phượng hơi nheo lại.
Bên cạnh còn có một cô gái nhìn khá quen.
"Nếu đêm nay tôi và Tiêu tổng thành công tiến hợp, tuyệt đối sẽ không quên ơn nghĩa của chị đâu, chị em tốt!"
"..." Vương Nhất Bác dừng tại chỗ.
Quay đầu nhìn lại, cô gái kia vẫn còn đang bấm điện thoại.
Đôi mày thanh hơi nhíu, Vương Nhất Bác cất bước hướng về phía sau mà đi.
Dừng lại đằng sau lưng cô gái nọ.
Vỗ vai.
"Cậu định làm gì?!" Cô gái quay đầu.
Vương Nhất Bác kéo khẩu trang xuống.
Tạ Lâm Lâm há hốc miệng, bên kia điện thoại truyền tới hai tiếng alo.
"À...!à, chị à, tôi có chút việc, cúp trước nhé." Tạ Lâm Lâm nhanh chóng cúp điện thoại.
"Nhất Bác tiền bối." Tạ Lâm Lâm vươn tay ra, "Chào anh..."
Vương Nhất Bác liếc qua cánh tay nữ nhân, đeo lại khẩu trang, kéo thấp vành mũ.
"Đi theo tôi."
"A...!Bây giờ sao..?" Tạ lâm Lâm vẫn biết suy nghĩ, cô ta còn đang chờ Tiêu Chiến.
"Hừm..." Vương Nhất Bác quay đầu, vành nón hạ thấp lộ ra một nửa con mắt nhìn chằm chằm nữ nhân ba giây, màu lam tan biến, lại một lần nữa kéo thấp mũ xuống, "Đi theo tôi."
Tạ Lâm Lâm gật đầu, ánh mắt trống rỗng đi sau lưng Vương Nhất Bác.
"Chuyện gì?" Tiêu Chiến mân mê chiếc nhẫn trên ngón tay.
"Tiêu tổng, anh đừng vội, đừng vội...!" Trán Ninh Viễn Thần rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, "Tại sao lại tự nhiên không liên lạc được..."
"Bây giờ thay người còn kịp không?" Tiêu Chiến nhíu mày nhìn cửa ra vào.
"Tiêu tổng, người phát ngôn công khai chỉ có hai người bọn họ, bây giờ biết đi đâu tìm đây..." Ninh Viễn Thần lau vội mồ hôi.
"Tìm đại một người kí đi!" Tiêu Chiến mất kiên nhẫn.
"Thế cũng được à..."
Ninh Viễn Thần sững sờ, quay đầu nhìn sang, Tiêu Chiến cũng đờ người một chút, nghe tiếng nhìn lại.
Vương Nhất Bác một tay tháo mũ, một tay lại cởi khẩu trang, đi về hướng hai người bọn họ.
Thấy Tiêu Chiến không đáp lời, Vương Nhất Bác bỗng khẩn trương.
"Em...!không được sao..."
Tiêu Chiến nuốt một ngụm nước bọt, quay đầu về một bên.
Ninh Viễn Thần nhìn Tiêu tổng nhà mình, nhanh chóng giải vây.
"Được chứ, tất nhiên là được rồi!"
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến không buồn liếc đến cậu.
Trong lòng có chút khó chịu.
"Tôi mặc thế này không sao chứ?" Vương Nhất Bác chỉ có thể nói chuyện với Ninh Viễn Thần.
"Dù sao thì vẫn hơn là không có người, Tiêu tổng, anh với Nhất Bác nhanh vào đi, buổi tiệc rất nhanh thôi sẽ bắt đầu." Ninh Viễn Thần thúc giục.
Vương Nhất Bác đi sau lưng Tiêu Chiến, đi về phía cửa.
Chỉ nhìn thấy sau lưng, không thể nhìn thấy mặt.
Đi tới cửa, hai người tiếp tân trông thấy cách ăn mặc của Vương Nhất Bác có hơi chần chừ, chuẩn bị mở miệng.
Liền bị khuôn mặt đằng đằng sát khí của Tiêu Chiến làm cho khiếp sợ.
Có Tiêu Chiến ở đây, hai người thấp kém bọn họ còn dám nói gì.
Vừa bước vào, Vương Nhất Bác liền cảm thấy không ổn.
Người trong tiệc đều vận âu phục và váy dạ hội.
Áo khoác quần jean như Vương Nhất Bác bỗng trở nên cực kì nổi bật.
"Còn đứng đó làm gì?" Tiêu Chiến phát hiện hắn đã đi được một đoạn nhưng Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ngốc tại chỗ, liền quay lại.
Bị trạng thái khẩn trương của yến hội lôi kéo, Vương Nhất Bác tạm thời quên cái không khí xấu hổ của cậu và Tiêu Chiến.
"Tiêu Chiến...!hình như tôi mặc không thích hợp cho lắm..." Vương Nhất Bác nhích một bước nhỏ đến bên cạnh Tiêu Chiến, nắm lấy góc áo hắn, "Thật sự không sao chứ?"
Tiêu Chiến hít sâu một hơi, nhìn bàn tay Vương Nhất Bác nắm lấy một góc áo của hắn cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn cào cào và khóe miệng muốn nâng lên.
"Theo sát tôi, không sao đâu, rất đẹp."
Ngữ khí không tự chủ được có chút ôn nhu.
"..." Có thể đã quá lâu không gặp lại một Tiêu Chiến ôn nhu như nước, Vương Nhất Bác lúc này mới kịp phản ứng, buông lỏng góc áo.
"..." Tiêu Chiến nhìn thấy liền mất hứng, "Vào đi."
Vương Nhất Bác gật đầu, đi theo.
Bữa tiệc này đơn giản chỉ là vài cuộc trao đổi của các công ty lớn.
Đều là loại công việc quen thuộc, Vương Nhất Bác chỉ mất một lúc liền khôi phục lại như thường.
Tiêu Chiến vẫn thản nhiên tiếp rượu, hắn căn bản là không cho cậu có cơ hội cản rượu thay, Vương Nhất Bác đứng nhìn không khỏi có chút lo lắng.
Ba người vừa mới rời đi, Vương Nhất Bác liền dứt khoát đoạt lấy ly rượu trong tay Tiêu Chiến, "Anh uống nhiều lắm rồi, Tiêu Chiến."
Tiêu Chiến ngước mắt nhìn Vương Nhất Bác một chút rồi mạnh tay giật lại ly.
"Em tới làm gì?"
"...!Đi ngang qua..."
"À..." Tiêu Chiến không có tâm trạng, vừa chuẩn bị uống liền có người gọi hai tiếng Tiêu tổng.
Là một nữ nhân dường như không còn trẻ, nhưng vì bảo dưỡng tốt nên thoạt nhìn cũng chỉ lớn hơn tiêu Chiến một chút, tầm hơn ba mươi, rất trưởng thành, rất tài trí, từng cái giơ tay nhấc chân đều toát lên phong vị riêng.
Tiêu Chiến xoay người hơi nhíu mày trò chuyện cùng người phụ nữ.
Trò chuyện một hồi, cả ba người đều thống nhất tìm một bàn ngồi xuống.
Vương Nhất Bác ngồi nghe mà biểu cảm vô cùng kì lạ, người phụ nữ này, trò chuyện kinh tế chứng khoán thì thôi đi, bây giờ đến chuyện sinh hoạt cá nhân cũng muốn mang ra bàn?!
"Trùng hợp vậy, tôi còn nghĩ người ưu tú như Tiêu tổng đã sớm là hoa đã có chủ chứ." Người phụ nữ che miệng cười một cái, không có một chút nào biểu hiện thẹn thùng của phái đẹp, có chăng chỉ là dáng vẻ quyến rũ hơn người.
"Phí tiểu thư cũng vậy, người có điều kiện tốt như Phí tiểu thư lại vẫn còn độc thân, thật làm cho người ta khó lòng tưởng tượng." Tiêu Chiến mỉm cười đáp lại.
Nụ cười của người phụ nữ hơi nhạt đi, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Chiến, "Tôi không thích lãng phí thời gian, tôi chỉ đang chờ đúng người thôi."
"Ồ? Vậy không biết người mà Phí tiểu thư chờ đã đến chưa?"
"Tiêu tổng hỏi như vậy là không muốn làm thân sĩ, muốn một nữ nhân như tôi mở lời trước sao?"
"Lời này của Phí tiểu thư thật lạ, loại chuyện này còn cần phải thân sĩ sao? Tôi đối với loại chuyện này lại thích ở thế bị động hơn."
"Tiêu tổng nói chuyện thẳng thắn như vậy thì tôi cũng thoải mái nói thôi, tôi cảm thấy tôi cùng Tiêu tổng rất hợp duyên, không biết Tiêu tổng cảm thấy tôi là người thế nào."
Tiêu Chiến nhíu nhíu mày, "Phí tiểu thư rất có sức hút, cũng vô cùng xinh đẹp, con người cũng vô cùng sòng phẳng, tôi vô cùng tán thưởng."
"Cho nên...!anh có muốn thử một chút không? Phí Tình." Người phụ nữ một lần nữa vươn tay, nhìn về phía Tiêu Chiến.
Khóe miệng Tiêu Chiến nâng lên, đưa tay đáp lại, "Tiêu Chiến."
Thời điểm tay hai người chạm vào nhau, Vương Nhất Bác bỗng đứng dậy rời đi.
Phí Tình giật nảy mình, "Cậu ấy..."
"Không sao đâu." Tiêu Chiến khẽ cười một cái, "Người của Tiêu thị tính tình đều có chút nóng nảy."
Vương Nhất Bác cúi đầu bước vào nhà vệ sinh, nện một quyền vào tường.
"Mẹ kiếp...!tên sói chết bầm!" Vương Nhất Bác nhìn chằm chằm hình ảnh phản chiếu cậu qua gương, hơi ngẩn người, "Được..."
Nhìn về phía cửa sổ nhà vệ sinh, Vương Nhất Bác mở cửa sổ ra, nhìn hai bên xác nhận thật kĩ rồi phi người bay ra ngoài.
Cẩn thận tránh chỗ đông người, ẩn thân vào đêm tối, bay một đường đến con đường nhỏ âm u dưới nhà, sau đó nhanh chóng chạy vào đại sảnh, đi vào thang máy, về nhà.
Mở tủ quần áo, lấy một chiếc quần âu cùng một đôi giày da.
Nghĩ một chút, lại lấy một cái áo khoác âu phục ra mặc vào, tất bật chuẩn bị.
Còn đặc biệt trang điểm một chút, sau đó vội vội vàng vàng chạy đến yến tiệc.
Tiêu Chiến nói chuyện với phí Tình một hồi liền cụt hứng.
Hắn vốn còn muốn giận dỗi Vương Nhất Bác một chút, ai mà ngờ được tên quỷ hẹp hòi này lại bị chọc tức đến một đi không trở lại.
Phía bên ngoài người người hội tụ xôm xả, bất tri bất giác mà chỗ hai người bọn họ lại trở nên vắng vẻ, chỉ còn là Tiêu Chiến và Phí Tình.
"Bên ngoài làm sao vậy? Sao lại bỏ đi hết rồi?" Tiêu Chiến cũng không muốn một mình ngồi lại.
"Đi xem xem?" Phí Tình cầm ly rượu đứng dậy.
Hai người vừa đến nơi thì đoàn người cũng trở lại.
"Hửm? Thiến Thiến, mọi người vừa nãy ra đại sảnh làm gì vậy?" Phí Tình gặp một người bạn.
"Tình Tình cũng tới à, sao lại không nói với tôi vậy? Ở đại sảnh không phải vẫn tổ chức vũ hội sao, vừa rồi có một minh tinh vừa lên nhảy một điệu làm mọi người vô cùng cao hứng, chị không xem sao?"
"Minh tinh?" Phí Tình lặp lại.
"Là vị minh tinh đang nổi tên Vương Nhất Bác đó, em là fan của cậu ấy!"
"Vương Nhất Bác..." Phí Tình nhìn về phía Tiêu Chiến, "Không phải là người của công ty anh sao?"
Tiêu Chiến đứng một bên đã sớm đen mặt.
Nghe vậy liền gật gật đầu, "Đúng vậy, là người của Tiêu thị chúng tôi."
"Em ấy vẫn còn ở đại sảnh sao?" Tiêu Chiến hỏi.
Cô gái được gọi là Thiến Thiến lúc này mới chú ý đến Tiêu Chiến đang đứng bên cạnh, không khỏi có chút ngẩn người, "À...!hình như là vậy...!ban nãy nhảy xong bị rất nhiều người vây quanh, hiện tại..."
"Cảm ơn, tôi đi tìm người trước." Tiêu Chiến không nghe cô gái nói tiếp đã dứt khoát đi về phía đại sảnh.
Đến nơi, có rất nhiều tiểu cô nương đang ngại ngùng che miệng cười.
Mà từng câu chứ thoát ra từ trong miệng các nàng đều là Vương Nhất Bác.
Tiêu Chiến càng ngày càng đen mặt, hắn nhọc công tìm từ nãy đến giờ, thì ra là ở đây.
Lúc này nhìn Vương Nhất Bác hình như có chút mệt mỏi, lười biếng dựa người vào ghế, áo khoác âu phục cởi xuống treo ở sau lưng, áo sơ mi ngắn tay dường như không hề làm mất đi sự hài hòa với chiếc quần âu ôm sát.
Vương Nhất Bác chỉ đơn giản dựa vào ghế nghỉ ngơi, động tác lười biếng, thế nhưng từng cử chỉ lại toát lên nét quyết rũ mị hoặc, tựa như cố tình câu dẫn, khiêu khích.
Tiêu Chiến nhìn thoáng qua, có rất nhiều cô gái đang nhìn chằm chằm Vương Nhất Bác, thậm chí còn có mấy lão trung niên hói đầu không thèm để ý đến tiểu tình nhân đi bên cạnh, một mực dán mắt lên người cậu.
Ham muốn chiếm giữ của người sói bỗng chốc bị đẩy lên đến cực hạn.
Tiêu Chiến bây giờ chỉ muốn đem Vương Nhất Bác nhét vào trong túi áo, mang về nhà, sau đó ép cậu trên giường, vĩnh viễn chỉ có một mình hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp của cậu.
Hơn nữa, không biết có phải ảo giác tự hắn tạo ra hay không, nhưng hắn luôn có cảm giác khóe mắt Vương Nhất Bác đang chiếu lên người hắn, mỗi một lần hắn chớp mắt đều như bị nhấn chìm vào một cỗ mị lực, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Áp lực xung quanh người hắn nháy mắt giảm xuống mấy mươi độ, từng bước từng bước bước lại gần Vương Nhất Bác.
Dư quang trong đôi mắt nhạt màu thu về.
Một bên khóe miệng lại âm thầm nhếch lên.
Xùy...!
Mị lực của ma cà rồng, ngươi cho rằng chỉ có vậy sao?
Sắp hết rồi ~
Suzie.