Zuckerberg Identity

“Đúng rồi, Mark, trước khi say love… Tới sân bay đón bố mẹ mày đi.” Dustin nói với Mark, vé máy bay của cha mẹ Mark cũng là hắn đặt giúp.

Vì thế Mark cùng hắn đi đón hai phụ huynh, bọn họ từ nhà bay tới, đầu tiên tới gặp bác sĩ của Mark, ngồi trong văn phòng bác sĩ nói chuyện thật lâu.

Lúc bọn họ bên trong nói chuyện, Eduardo ở bên ngoài đứng ngồi không yên.

Cậu đã từng nói chuyện điện thoại với cha mẹ Mark thật vui vẻ, nhưng từ sau vụ kiện cáo, cậu ngay cả Mark cũng không liên hệ, càng đừng nói cha mẹ gã, cậu không có tìm được đề tài. Dù sao hồi trước, đề tài chung giữa họ chính là Mark.

Mà khi này gặp lại, tóm lại có chút xấu hổ, Eduardo quả thực càng nghĩ càng không yên.

Dustin nháy nháy Mark mấy cái, Mark lại không có nhận ra, hắn đành phải mở mồm: “Eduardo, cậu yên tâm, bố mẹ Mark là người bình thường…”

Eduardo kinh ngạc nhìn Dustin: “…”

Dustin nhún vai: “Cậu yên tâm, bọn họ khẳng định không có dùng thái độ kỳ quái gì với cậu đâu.” Lấy kinh nghiệm giao tiếp của hắn với cha mẹ Mark mà nói, Mark tuyệt đối là đột biến gen, trên người ba mẹ gã không tìm thấy nửa điểm cái loại tính cách thích hành hạ người khác này.

Mark lúc này mới nói: “Cậu lo lắng?”

Eduardo thấp giọng: “Tôi đã lâu không có nói chuyện với họ…”

“Bọn họ sẽ thích cậu.” Mark có chút ông nói gà bà nói vịt nói.

Sau đó cha mẹ gã đều đi ra, so với lúc bước vào thì thoải mái hơn nhiều.

Mẹ của Mark không có để ý con mình đầu tiên, mà lại cầm tay Eduardo, “Cảm ơn con.”

Eduardo đứng lên, chân tay luống cuống: “Cháu…”

“Ta biết, là con báo cho họ chỗ của Mark, lại tự mình đưa Mark trở về, hơn nữa bỏ qua chuyện cũ, làm bạn nó.” Mẹ Mark chân thành nói, “Từ thật lâu trước kia, ta đã biết, con là bạn tốt nhất của nó, giờ vẫn vậy.”

Eduardo đỏ mặt, “Dạ.”

Mà ba Mark cũng vỗ vỗ vai Eduardo, im lặng cảm ơn cậu.

Mark ngẩng đầu nói: “Đương nhiên, vẫn luôn là thế.”

Mẹ Mark giờ mới ngồi xuống cạnh gã, hỏi, “Con thấy thế nào?”

“Rất tốt, có Wardo ở cạnh, công ty con cũng không cần quan tâm.” Mark nhún vai.

Ánh mắt Dustin đã đỏ lên.

Mẹ Mark cầm chặt tay hắn, “Thật vất vả cho con nữa.”

“Bác gái…” Dustin cảm động, sao lại nói ba mẹ Mark là người bình thường chứ.

“Có cần bọn ta ở lại với con không?” Mẹ Mark ôn nhu hỏi.

“Không cần.” Mark đơn giản nói, lại bổ sung một câu, “Kỳ thật con đâu có tính gọi ba mẹ.”

Mẹ Mark: “…”

Dustin: “Bác gái, bác xem tên này xem…”

“Con đang cố khôi phục trí nhớ,” Mark nói, “Nhưng mà mọi người không cần ở đây, trí nhớ của con rất nhanh sẽ bình thường lại. Còn vết thương trên người, cũng tương đối rồi.”

“Ai…” Mẹ Mark nhìn đứa con luôn tự lập của mình, liếc nhìn chồng một cái, rồi nói với Eduardo: “Vất vả cho con, về sau chúng ta có thể cùng trò chuyện không?” Tựa như khi còn ở Harvard, nói chuyện của Mark.

“Đương nhiên có thể.” Eduardo đồng ý, cậu thấy may mắn không ai nói về vụ kiện kia, mặc kệ thái độ cha mẹ Mark là thế nào, nếu giờ trước mặt mọi người mà nói, thật xấu hổ, có lẽ sẽ khiến sự cân bằng mà cậu với Mark thật vất vả xây dựng đập vỡ.

Mark cất máy tính, “Cần con tiễn không?”

Mẹ Mark bất đắc dĩ nhìn con: “Bọn ta còn chưa có muốn đi, tốt nhất cũng phải để bọn ta ở lại một ngày chứ, con trai.”

“… Vâng.” Mark hơi xấu hổ cào cào tóc.

Cha mẹ Mark lại tách ra một người nói chuyện với Mark người kia lại cùng Eduardo tán gẫu, Mark cùng mẹ, mà Eduardo với cha.

Cha Mark nói chuyện cùng Eduardo một chút về công việc hiện tại của cậu, hơn nữa tỏ vẻ Eduardo là một người bạn tốt, hy vọng cậu có thể bỏ đi hiềm khích lúc trước, cùng Mark lần nữa làm bạn bè.

Eduardo liền lánh nặng tìm nhẹ, nhắc tới chuyện mình tính di dân.

Mark bên kia, thẳng thắng bày tỏ tình cảm của mình với Eduardo cho mẹ gã.

Mẹ Mark ban đầu cũng thật hoảng sợ, nhưng lập tức nghiêm túc thảo luận cùng con trai về vấn đề này, là người làm mẹ, bà từ lời thao thao bất tuyệt với tốc độ vèo vèo của Mark nắm được nhưng điều mình muốn biết, chính là Mark thật sự nghiêm túc, dù giờ gã đang bị mất trí nhớ.

Kỳ thật mama Mark rất vui, Mark cũng giống người bình thường, khi rơi vào chuyện tình yêu thì cũng có phiền não, tuy rằng đối tượng là nam, nhưng tư tưởng của bà cũng thoáng, dù bị dọa, nhưng cũng không bất mãn về giới tính của con mình. Hơn nữa, Eduardo có gì không tốt? Cậu tận tâm, ôn hòa, có năng lực, nếu Mark có thể theo đuổi cậu, với Mark mà nói, là không thể tốt hơn. Về việc ngày trước, bà có hơi lo lắng, nhưng tin tưởng rằng con trai mình sẽ xử lý được.

Hai vợ chồng qua một lát, cùng trao đổi tin tức.

Mẹ Mark nói, con ông thích thằng bạn thân của nó.

Ba Mark nói, bạn thân của Mark hình như tính di dân ôi chao.

Ôi chao?

Hai người trong nửa giây liền im lặng.

Cuối cùng má Mark nói: “… Tôi hiện tại không biết có nên tin tưởng khả năng của thằng Mark không, trời ạ, dù sao nó cũng chẳng có tí kinh nghiệm nào ở phương diện này.”

Ba Mark cũng hồi phục tinh thần sau tin tức từ thằng con, nắm tay vợ mình,  lắp bắp nói: “Sao, làm sao đây, Eduardo cũng là đứa tốt mà…”

Hai người nhìn nhau thở dài, “Thôi thì để cho Mark tự đối phó đi.”

Sau đó trước khi bay, họ cùng ăn một bữa cơm.

Lần này thái độ cha mẹ Mark có chút kỳ lạ, Eduardo cảm giác được, cậu cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên có thể đoán được Mark nói gì với họ, điều này làm cậu càng thêm không được tự nhiên.

Tuy rằng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, nhưng không ai trực tiếp nói ra, biểu hiện của họ như thể Mark chưa nói gì, dù ai cũng biết người khác đều biết.

Tiễn bước bố mẹ trở về, Dustin đem diễn đàn tám của công ty mở ra, cho Eduardo xem.

Eduardo nghi hoặc nhìn qua, “…”

Mark: “Cái gì?”

Dustin: “Nhớ rõ bài post lần trước cho mày xem không…”

Mark: “Nhớ rõ.”

Dustin: “Hiện tại đang thảo luận về bữa cơm vừa rồi.”

Mark tuyệt không ngạc nhiên sao họ đã đưa việc này lên tám, bởi vì khi ăn cơm, bọn họ chú ý thấy có phóng viên tới lui, Eduardo vừa xuất hiện ở Facebook liền lên tin tức, báo chí chắc chắn không thiếu chuyện bát quái so với diễn đàn này.

Eduardo ôm trán, “Hy vọng nhân viên công ty sẽ không thấy…”

Mark: “Nhân viên của Facebook cũng là nhân viên của cậu, nhưng nếu cậu thật muốn không ai thấy, tôi có thể….”

“Anh muốn làm gì?” Eduardo theo dõi gã, sợ Mark lại nói ra cái gì dọa người.

Mark tự hỏi một chút, “Tôi đi tra ID nhân viên, sau đó thay phiên gọi vào văn phòng đe dọa?”

“Vẫn là bỏ đi, bây giờ chưa ai biết anh mất trí nhớ.” Eduardo nói, điều này làm cậu nhớ tới lúc Facebook mới bắt đầu, cậu khi ấy luôn bị mọi người đẩy tới đi khuyên can Mark.

“Cậu thật là người tốt, Eduardo” Dustin chỉ vào di động: “Cậu xem, có người đoán hai người tính làm hôn lễ, tôi thấy khả năng thích ứng của mọi người thật tốt, mấy hôm trước khi Eduardo xuất hiện ở văn phòng Mark, họ còn kêu sợ đó.”

Eduardo hết lời để nói, “Tôi buổi chiều không đến Facebook không được sao…”

“Mẹ tôi vẫn hy vọng cậu ở bên tôi.” Mark nói.

Eduardo: “…”

Mark xoa xoa cổ tay, “Yên tâm, tôi sẽ cho họ biết thế nào là chừng mực.”

**

Sau khi Mark khôi phục được tí tẹo trí nhớ, gã ngược lại không còn dũng khí lớn như ban đầu, nhưng không phải như suy nghĩ của Eduardo, mà là những đoạn hồi tưởng ngắn đều cho gã thấy mình từng thương tổn Eduardo ra sao, điều này khiến gã không có lòng tin như Dustin.

Sợ hãi, một cảm giác thật xa lạ.

Gã không hề như khi chưa mất trí nhớ với tình yêu chẳng biết gì, mất trí nhớ khiến gã rõ nhiều chuyện mà trước kia không phát hiện ra, lại giúp gã có dũng khí, hiện tại vì không có đủ trí nhớ mà lại sinh ra cảm giác thiếu tự tin, gã sợ sẽ càng đẩy Eduardo rời xa mình, Eduardo thoạt nhìn thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa luôn lảng tránh vấn đề này, không phải sao.

Vậy, tỏ tình? Cụ thể phải làm sao?

Gã mỗi ngày đều mang Eduardo đi làm, đi ăn hàng, về nhà nghe Eduardo nói cho gã nghe những chuyện ở Harvard, cơ hồ 24 giờ đều cùng Eduardo một chỗ, cũng gần 24 giờ đều tự hỏi vấn đề này.

Không nghĩ ra.

Dustin sốt ruột chờ, “Trời ạ? Mày còn muốn đợi bao lâu? Thật không giống mày, chuyện tình cẩu huyết của mày với Eduardo trên báo đã đi tới kỳ 10 rồi, mày muốn đợi nó kết thúc sao? Nhanh lên, nói yêu nó! Luôn!”

Mark quay mặt về máy tính, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chẳng chút biểu hiện trên mặt, “NO—-“

Dustin đen mặt, “Tao không bao giờ… đưa chủ ý cho mày nữa, mày cũng đâu có nghe… Từ từ,” hắn cầm điện thoại lên, bấm số của Chris.

Bởi vì từ văn phòng Mark gọi tới, Chris rất nhanh bắt máy, “Mark?”

“Tao đây, Chris, bảo này,” Dustin vội vội vàng vàng nói: “Lần trước không phải bảo mày, tao nói Mark tỏ tình với Eduardo ấy, chính là thằng ôn Mark này lề mề tới giờ vẫn chưa có mở lời, tao không hiểu, biện pháp của tao không phải là tốt nhất sao?”

“…Đợi tao lát, tao đổi địa điểm,” giọng Chris lát sau mới vang lên, anh với 2 kẻ kia cũng thực bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian này anh cũng không ở công ty, tất cả đều qua lời Dustin, nhưng cơ bản cũng hiểu tình huống, lúc này, Chris qua điện thoại trở mình xem thường, “Này, tao còn có việc, tao chỉ nói một câu thôi, BJ (blowjob, thổi tiêu =)) ) cho cậu ta đi, biện pháp tốt tăng tình cảm, thôi chào.”

Dustin cùng Mark đều trầm mặc.

Sau màn yên tĩnh kỳ dị, Dustin nói: “Nó nói với mày hả?”

“Chứ còn với ai?” Mark nói.

“Vậy mày nghĩ sao, mày thấy ý kiến tao hay, hay của nó hay?” Dustin hưng phấn đến kỳ lạ.

Mark chưa trả lời, vì trong đầu gã còn hiện lên một đoạn ngắn, BJ… Tiếng thở dốc cách vách… Cô nàng Châu Á…

Dustin nói đúng, Eduardo không thể cự tuyệt gã, Chris nói cũng đúng, BJ là biện pháp tăng tình cảm tốt.

Mark giật giật ngón tay, “Cho nên…”

Dustin: “Cho nên?”

Mark: “Tiến hành thôi.”

Dustin: “Tốt… Á, từ từ, tiến hành cái gì? Này, Mark, nói rõ hơn chút a!”

**

“Hi, Wardo… Cậu đang làm gì đó?” Sau bữa tối, hai người đều đã tắm xong xuôi, Mark làm bộ thực tự nhiên bay tới cạnh Eduardo, ý đồ tìm chủ đề mà cả hai đều hứng thú.

Từ sau lần nói chuyện trước, Eduardo cũng không có kích động nữa, ít nhất không có mỉa mai Mark, lúc kể chuyện Harvard hằng ngày, thái độ với Mark cũng ôn hòa hơn nhiều, hơn nữa không cố ý tránh đi chủ đề Mark đề cập.

“Thật chả mấy khi, anh không có ôm máy tính,” Eduardo ngạc nhiên nhìn gã, sau đó giơ giơ tờ báo trong tay, “Tôi đang xem ‘Sự kiện khó quên ở Sillicon valley’…”

Vì chuyện của Mark, Facebook cũng không có thông tin chính thức về cái tin động trời việc Eduardo đột nhiên xuất hiện ở Facebook đồng hành cùng CEO thậm chí còn ở chung, mặc cho người ngoài suy đoán, bọn họ vẫn không nói lời nào. Trước đó cũng chẳng có phong thanh, hai người đột nhiên lại giảng hòa thậm chí ở cùng một chỗ? Chuyện này chẳng lẽ có bí mật gì bên trong, nhóm truyền thông đoán tới sôi nổi, dũng cảm đưa giả thuyết rồi tỉ mỉ tìm bằng chứng, do đã lường trước, họ còn mở hẳn chuyên mục dài kỳ, hôm nay còn nhắc tới Dustin.

Mark nhất thời không biết nên nói gì, gã thăm dò nhìn tờ báo mấy lần, đối với kiểu viết thích giật tít kia cũng không nói gì.

“Có một việc…” Eduardo tiện đưa ra, “Tôi cũng không thể ở chỗ này mãi, anh có biết…”

“Nhưng mà tôi còn chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn.” Mark nhanh chóng ngắt lời cậu, gã cũng không muốn nghe tiếp.

“Mark,” Eduardo bất đắc dĩ nhìn gã, “Cho dù như vậy… Từ từ, hoàn toàn? Anh nhớ được phần nào rồi sao?” Vẻ mặt cậu thật kinh hỉ, theo bản năng vì Mark mà vui mừng.

Mark: “Đây không phải trọng điểm.”

“Đây đương nhiên là trọng điểm, này nói rõ anh không cần tôi.” Eduardo cúi đầu, “Hơn nữa tôi không thể ở lại.”

Mark cảm thấy mình nhớ lại được, là nhờ khuôn mặt Eduardo, vẻ mặt Eduardo cùng lúc trước dần hòa vào nhau, khiến gã hồi tưởng lại được càng nhiều, gã đặt tay lên tay Eduardo, vô ý thức nói: “Em vì tôi mà tới nơi này…”

“Đúng vậy, Mark, tôi vì anh mà tới.” Eduardo ôn hòa nhìn gã.

“Vậy đừng bao giờ… rời đi nữa.” Mark nắm lấy bàn tay ấm áp của Eduardo.

Eduardo kinh ngạc nhìn gã, “Mark, tôi nghĩ chúng ta đã nói tới chuyện này rồi… Tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi Mỹ.”

“…Cũng đừng cự tuyệt tôi.”

“…” Eduardo trầm mặc một hồi lâu, cự tuyệt Mark với cậu mà nói, thật sự không dễ dàng, hơn nữa Mark lại mang loại ánh mắt này. Nhưng lúc này, cậu phải cự tuyệt, lý trí nói vậy với Eduardo.

Tay Mark lại trượt xuống, đặt trên quần lót Eduardo, lặp lại lần nữa, “Xin đừng cự tuyệt tôi.”

Eduardo sợ tới choáng váng, dù đã hẹn hò với con gái, nhưng hành động này của Mark tuyệt đối ngoài dự liệu của cậu, càng đáng sợ hơn, cậu phát hiện mình chẳng cách nào cự tuyệt.

Eduardo khẽ thở dốc, cậu đẩy đầu Mark ra, tuy rằng cậu thấy được mình không dùng hết sức, ngay cả Mark cũng cảm thấy chút lực cũng không có.

“Không… Không được… Mark, anh…”

Mark nhìn cậu, dùng ánh mắt nói với cậu, tôi không ngại, tôi cần em, tôi sẽ không cho em cự tuyệt tôi.

Trí nhớ cùng hiện tại đan vào nhau, mạnh mẽ lùa vào trong đầu, càng khiến Mark thêm kích động, cuối cùng trên mặt gã dính một ít bạch trọc, gã vẻ mặt đương nhiên dùng khăn tay lau, nhìn chằm chằm Eduardo đang ngồi phịch trên ghế một câu cũng không nên lời.

“Chết tiệt…” Eduardo đưa tay che lại khuôn mặt đang đỏ bừng.

“Tôi nghĩ ý em là, thích chết được?” Lời Mark nói càng khiến Eduardo không dám đưa tay khỏi mặt mình.

Eduardo lại nhàm chán nhai đi nhai lại, “Chờ anh hoàn toàn phục hồi trí nhớ…”

“Tôi đã khôi phục,” Mark lại ngắt lời cậu, “Ngay lúc nãy.”

“Cái gì?” Eduardo kinh ngạc mở hai ngón tay, đôi mắt ướt át xuyên qua khe hở coi Mark, không ý thức được động tác của mình giờ dễ thương đến buồn cười.

“Thật sự mà, ít nhất tôi đã nhớ được phần lớn, nếu em muốn thử, tôi liền chứng minh.” Mark ngữ tốc vẫn cứ kinh người như vậy, cho dù vừa sau một màn lao động đầy hăng say, “Wardo, mất trí nhớ cũng không khiến bản thân tôi thay đổi, nhưng tôi từ tận đáy lòng cảm ơn lần mất trí nhớ này, nó giúp tôi rất nhiều. Tôi hiểu ra tới nay, tôi không nên bỏ qua sự quan trọng của em, dù em không ở đó, vẫn gọi tới tên em, tôi quên hết mọi người, nhưng lại chẳng cách nào quên được sự tồn tại của em, dù sự thật, tôi từng bỏ qua nó.Hiện tại tôi cần em, không phải vì tôi mất trí nhớ. Quay về đi, ở lại đây, cho tôi được bồi thường em, Wardo, tôi nghĩ chúng ta đều cần nhau.”

Tay Eduardo buông xuống, cậu ngồi trên sopha, cảm giác lưng mình đang thẳng đứng, nhưng cậu không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm Mark, trong đầu đều là lời gã.

Sau một lúc lâu, cậu cắn cắn môi, dùng

“Đúng rồi, Mark, trước khi say love… Tới sân bay đón bố mẹ mày đi.” Dustin nói với Mark, vé máy bay của cha mẹ Mark cũng là hắn đặt giúp.

Vì thế Mark cùng hắn đi đón hai phụ huynh, bọn họ từ nhà bay tới, đầu tiên tới gặp bác sĩ của Mark, ngồi trong văn phòng bác sĩ nói chuyện thật lâu.

Lúc bọn họ bên trong nói chuyện, Eduardo ở bên ngoài đứng ngồi không yên.

Cậu đã từng nói chuyện điện thoại với cha mẹ Mark thật vui vẻ, nhưng từ sau vụ kiện cáo, cậu ngay cả Mark cũng không liên hệ, càng đừng nói cha mẹ gã, cậu không có tìm được đề tài. Dù sao hồi trước, đề tài chung giữa họ chính là Mark.

Mà khi này gặp lại, tóm lại có chút xấu hổ, Eduardo quả thực càng nghĩ càng không yên.

Dustin nháy nháy Mark mấy cái, Mark lại không có nhận ra, hắn đành phải mở mồm: “Eduardo, cậu yên tâm, bố mẹ Mark là người bình thường…”

Eduardo kinh ngạc nhìn Dustin: “…”

Dustin nhún vai: “Cậu yên tâm, bọn họ khẳng định không có dùng thái độ kỳ quái gì với cậu đâu.” Lấy kinh nghiệm giao tiếp của hắn với cha mẹ Mark mà nói, Mark tuyệt đối là đột biến gen, trên người ba mẹ gã không tìm thấy nửa điểm cái loại tính cách thích hành hạ người khác này.

Mark lúc này mới nói: “Cậu lo lắng?”

Eduardo thấp giọng: “Tôi đã lâu không có nói chuyện với họ…”

“Bọn họ sẽ thích cậu.” Mark có chút ông nói gà bà nói vịt nói.

Sau đó cha mẹ gã đều đi ra, so với lúc bước vào thì thoải mái hơn nhiều.

Mẹ của Mark không có để ý con mình đầu tiên, mà lại cầm tay Eduardo, “Cảm ơn con.”

Eduardo đứng lên, chân tay luống cuống: “Cháu…”

“Ta biết, là con báo cho họ chỗ của Mark, lại tự mình đưa Mark trở về, hơn nữa bỏ qua chuyện cũ, làm bạn nó.” Mẹ Mark chân thành nói, “Từ thật lâu trước kia, ta đã biết, con là bạn tốt nhất của nó, giờ vẫn vậy.”

Eduardo đỏ mặt, “Dạ.”

Mà ba Mark cũng vỗ vỗ vai Eduardo, im lặng cảm ơn cậu.

Mark ngẩng đầu nói: “Đương nhiên, vẫn luôn là thế.”

Mẹ Mark giờ mới ngồi xuống cạnh gã, hỏi, “Con thấy thế nào?”

“Rất tốt, có Wardo ở cạnh, công ty con cũng không cần quan tâm.” Mark nhún vai.

Ánh mắt Dustin đã đỏ lên.

Mẹ Mark cầm chặt tay hắn, “Thật vất vả cho con nữa.”

“Bác gái…” Dustin cảm động, sao lại nói ba mẹ Mark là người bình thường chứ.

“Có cần bọn ta ở lại với con không?” Mẹ Mark ôn nhu hỏi.

“Không cần.” Mark đơn giản nói, lại bổ sung một câu, “Kỳ thật con đâu có tính gọi ba mẹ.”

Mẹ Mark: “…”

Dustin: “Bác gái, bác xem tên này xem…”

“Con đang cố khôi phục trí nhớ,” Mark nói, “Nhưng mà mọi người không cần ở đây, trí nhớ của con rất nhanh sẽ bình thường lại. Còn vết thương trên người, cũng tương đối rồi.”

“Ai…” Mẹ Mark nhìn đứa con luôn tự lập của mình, liếc nhìn chồng một cái, rồi nói với Eduardo: “Vất vả cho con, về sau chúng ta có thể cùng trò chuyện không?” Tựa như khi còn ở Harvard, nói chuyện của Mark.

“Đương nhiên có thể.” Eduardo đồng ý, cậu thấy may mắn không ai nói về vụ kiện kia, mặc kệ thái độ cha mẹ Mark là thế nào, nếu giờ trước mặt mọi người mà nói, thật xấu hổ, có lẽ sẽ khiến sự cân bằng mà cậu với Mark thật vất vả xây dựng đập vỡ.

Mark cất máy tính, “Cần con tiễn không?”

Mẹ Mark bất đắc dĩ nhìn con: “Bọn ta còn chưa có muốn đi, tốt nhất cũng phải để bọn ta ở lại một ngày chứ, con trai.”

“… Vâng.” Mark hơi xấu hổ cào cào tóc.

Cha mẹ Mark lại tách ra một người nói chuyện với Mark người kia lại cùng Eduardo tán gẫu, Mark cùng mẹ, mà Eduardo với cha.

Cha Mark nói chuyện cùng Eduardo một chút về công việc hiện tại của cậu, hơn nữa tỏ vẻ Eduardo là một người bạn tốt, hy vọng cậu có thể bỏ đi hiềm khích lúc trước, cùng Mark lần nữa làm bạn bè.

Eduardo liền lánh nặng tìm nhẹ, nhắc tới chuyện mình tính di dân.

Mark bên kia, thẳng thắng bày tỏ tình cảm của mình với Eduardo cho mẹ gã.

Mẹ Mark ban đầu cũng thật hoảng sợ, nhưng lập tức nghiêm túc thảo luận cùng con trai về vấn đề này, là người làm mẹ, bà từ lời thao thao bất tuyệt với tốc độ vèo vèo của Mark nắm được nhưng điều mình muốn biết, chính là Mark thật sự nghiêm túc, dù giờ gã đang bị mất trí nhớ.

Kỳ thật mama Mark rất vui, Mark cũng giống người bình thường, khi rơi vào chuyện tình yêu thì cũng có phiền não, tuy rằng đối tượng là nam, nhưng tư tưởng của bà cũng thoáng, dù bị dọa, nhưng cũng không bất mãn về giới tính của con mình. Hơn nữa, Eduardo có gì không tốt? Cậu tận tâm, ôn hòa, có năng lực, nếu Mark có thể theo đuổi cậu, với Mark mà nói, là không thể tốt hơn. Về việc ngày trước, bà có hơi lo lắng, nhưng tin tưởng rằng con trai mình sẽ xử lý được.

Hai vợ chồng qua một lát, cùng trao đổi tin tức.

Mẹ Mark nói, con ông thích thằng bạn thân của nó.

Ba Mark nói, bạn thân của Mark hình như tính di dân ôi chao.

Ôi chao?

Hai người trong nửa giây liền im lặng.

Cuối cùng má Mark nói: “… Tôi hiện tại không biết có nên tin tưởng khả năng của thằng Mark không, trời ạ, dù sao nó cũng chẳng có tí kinh nghiệm nào ở phương diện này.”

Ba Mark cũng hồi phục tinh thần sau tin tức từ thằng con, nắm tay vợ mình,  lắp bắp nói: “Sao, làm sao đây, Eduardo cũng là đứa tốt mà…”

Hai người nhìn nhau thở dài, “Thôi thì để cho Mark tự đối phó đi.”

Sau đó trước khi bay, họ cùng ăn một bữa cơm.

Lần này thái độ cha mẹ Mark có chút kỳ lạ, Eduardo cảm giác được, cậu cũng không phải đứa ngốc, đương nhiên có thể đoán được Mark nói gì với họ, điều này làm cậu càng thêm không được tự nhiên.

Tuy rằng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, nhưng không ai trực tiếp nói ra, biểu hiện của họ như thể Mark chưa nói gì, dù ai cũng biết người khác đều biết.

Tiễn bước bố mẹ trở về, Dustin đem diễn đàn tám của công ty mở ra, cho Eduardo xem.

Eduardo nghi hoặc nhìn qua, “…”

Mark: “Cái gì?”

Dustin: “Nhớ rõ bài post lần trước cho mày xem không…”

Mark: “Nhớ rõ.”

Dustin: “Hiện tại đang thảo luận về bữa cơm vừa rồi.”

Mark tuyệt không ngạc nhiên sao họ đã đưa việc này lên tám, bởi vì khi ăn cơm, bọn họ chú ý thấy có phóng viên tới lui, Eduardo vừa xuất hiện ở Facebook liền lên tin tức, báo chí chắc chắn không thiếu chuyện bát quái so với diễn đàn này.

Eduardo ôm trán, “Hy vọng nhân viên công ty sẽ không thấy…”

Mark: “Nhân viên của Facebook cũng là nhân viên của cậu, nhưng nếu cậu thật muốn không ai thấy, tôi có thể….”

“Anh muốn làm gì?” Eduardo theo dõi gã, sợ Mark lại nói ra cái gì dọa người.

Mark tự hỏi một chút, “Tôi đi tra ID nhân viên, sau đó thay phiên gọi vào văn phòng đe dọa?”

“Vẫn là bỏ đi, bây giờ chưa ai biết anh mất trí nhớ.” Eduardo nói, điều này làm cậu nhớ tới lúc Facebook mới bắt đầu, cậu khi ấy luôn bị mọi người đẩy tới đi khuyên can Mark.

“Cậu thật là người tốt, Eduardo” Dustin chỉ vào di động: “Cậu xem, có người đoán hai người tính làm hôn lễ, tôi thấy khả năng thích ứng của mọi người thật tốt, mấy hôm trước khi Eduardo xuất hiện ở văn phòng Mark, họ còn kêu sợ đó.”

Eduardo hết lời để nói, “Tôi buổi chiều không đến Facebook không được sao…”

“Mẹ tôi vẫn hy vọng cậu ở bên tôi.” Mark nói.

Eduardo: “…”

Mark xoa xoa cổ tay, “Yên tâm, tôi sẽ cho họ biết thế nào là chừng mực.”

**

Sau khi Mark khôi phục được tí tẹo trí nhớ, gã ngược lại không còn dũng khí lớn như ban đầu, nhưng không phải như suy nghĩ của Eduardo, mà là những đoạn hồi tưởng ngắn đều cho gã thấy mình từng thương tổn Eduardo ra sao, điều này khiến gã không có lòng tin như Dustin.

Sợ hãi, một cảm giác thật xa lạ.

Gã không hề như khi chưa mất trí nhớ với tình yêu chẳng biết gì, mất trí nhớ khiến gã rõ nhiều chuyện mà trước kia không phát hiện ra, lại giúp gã có dũng khí, hiện tại vì không có đủ trí nhớ mà lại sinh ra cảm giác thiếu tự tin, gã sợ sẽ càng đẩy Eduardo rời xa mình, Eduardo thoạt nhìn thiếu cảm giác an toàn, hơn nữa luôn lảng tránh vấn đề này, không phải sao.

Vậy, tỏ tình? Cụ thể phải làm sao?

Gã mỗi ngày đều mang Eduardo đi làm, đi ăn hàng, về nhà nghe Eduardo nói cho gã nghe những chuyện ở Harvard, cơ hồ 24 giờ đều cùng Eduardo một chỗ, cũng gần 24 giờ đều tự hỏi vấn đề này.

Không nghĩ ra.

Dustin sốt ruột chờ, “Trời ạ? Mày còn muốn đợi bao lâu? Thật không giống mày, chuyện tình cẩu huyết của mày với Eduardo trên báo đã đi tới kỳ 10 rồi, mày muốn đợi nó kết thúc sao? Nhanh lên, nói yêu nó! Luôn!”

Mark quay mặt về máy tính, tuy trong lòng suy nghĩ rất nhiều nhưng vẫn chẳng chút biểu hiện trên mặt, “NO—-“

Dustin đen mặt, “Tao không bao giờ… đưa chủ ý cho mày nữa, mày cũng đâu có nghe… Từ từ,” hắn cầm điện thoại lên, bấm số của Chris.

Bởi vì từ văn phòng Mark gọi tới, Chris rất nhanh bắt máy, “Mark?”

“Tao đây, Chris, bảo này,” Dustin vội vội vàng vàng nói: “Lần trước không phải bảo mày, tao nói Mark tỏ tình với Eduardo ấy, chính là thằng ôn Mark này lề mề tới giờ vẫn chưa có mở lời, tao không hiểu, biện pháp của tao không phải là tốt nhất sao?”

“…Đợi tao lát, tao đổi địa điểm,” giọng Chris lát sau mới vang lên, anh với 2 kẻ kia cũng thực bất đắc dĩ, trong khoảng thời gian này anh cũng không ở công ty, tất cả đều qua lời Dustin, nhưng cơ bản cũng hiểu tình huống, lúc này, Chris qua điện thoại trở mình xem thường, “Này, tao còn có việc, tao chỉ nói một câu thôi, BJ (blowjob, thổi tiêu =))) cho cậu ta đi, biện pháp tốt tăng tình cảm, thôi chào.”

Dustin cùng Mark đều trầm mặc.

Sau màn yên tĩnh kỳ dị, Dustin nói: “Nó nói với mày hả?”

“Chứ còn với ai?” Mark nói.

“Vậy mày nghĩ sao, mày thấy ý kiến tao hay, hay của nó hay?” Dustin hưng phấn đến kỳ lạ.

Mark chưa trả lời, vì trong đầu gã còn hiện lên một đoạn ngắn, BJ… Tiếng thở dốc cách vách… Cô nàng Châu Á…

Dustin nói đúng, Eduardo không thể cự tuyệt gã, Chris nói cũng đúng, BJ là biện pháp tăng tình cảm tốt.

Mark giật giật ngón tay, “Cho nên…”

Dustin: “Cho nên?”

Mark: “Tiến hành thôi.”

Dustin: “Tốt… Á, từ từ, tiến hành cái gì? Này, Mark, nói rõ hơn chút a!”

**

“Hi, Wardo… Cậu đang làm gì đó?” Sau bữa tối, hai người đều đã tắm xong xuôi, Mark làm bộ thực tự nhiên bay tới cạnh Eduardo, ý đồ tìm chủ đề mà cả hai đều hứng thú.

Từ sau lần nói chuyện trước, Eduardo cũng không có kích động nữa, ít nhất không có mỉa mai Mark, lúc kể chuyện Harvard hằng ngày, thái độ với Mark cũng ôn hòa hơn nhiều, hơn nữa không cố ý tránh đi chủ đề Mark đề cập.

“Thật chả mấy khi, anh không có ôm máy tính,” Eduardo ngạc nhiên nhìn gã, sau đó giơ giơ tờ báo trong tay, “Tôi đang xem ‘Sự kiệnkhó quên ở Sillicon valley’…”

Vì chuyện của Mark, Facebook cũng không có thông tin chính thức về cái tin động trời việc Eduardo đột nhiên xuất hiện ở Facebook đồng hành cùng CEO thậm chí còn ở chung, mặc cho người ngoài suy đoán, bọn họ vẫn không nói lời nào. Trước đó cũng chẳng có phong thanh, hai người đột nhiên lại giảng hòa thậm chí ở cùng một chỗ? Chuyện này chẳng lẽ có bí mật gì bên trong, nhóm truyền thông đoán tới sôi nổi, dũng cảm đưa giả thuyết rồi tỉ mỉ tìm bằng chứng, do đã lường trước, họ còn mở hẳn chuyên mục dài kỳ, hôm nay còn nhắc tới Dustin.

Mark nhất thời không biết nên nói gì, gã thăm dò nhìn tờ báo mấy lần, đối với kiểu viết thích giật tít kia cũng không nói gì.

“Có một việc…” Eduardo tiện đưa ra, “Tôi cũng không thể ở chỗ này mãi, anh có biết…”

“Nhưng mà tôi còn chưa khôi phục trí nhớ hoàn toàn.” Mark nhanh chóng ngắt lời cậu, gã cũng không muốn nghe tiếp.

“Mark,” Eduardo bất đắc dĩ nhìn gã, “Cho dù như vậy… Từ từ, hoàn toàn? Anh nhớ được phần nào rồi sao?” Vẻ mặt cậu thật kinh hỉ, theo bản năng vì Mark mà vui mừng.

Mark: “Đây không phải trọng điểm.”

“Đây đương nhiên là trọng điểm, này nói rõ anh không cần tôi.” Eduardo cúi đầu, “Hơn nữa tôi không thể ở lại.”

Mark cảm thấy mình nhớ lại được, là nhờ khuôn mặt Eduardo, vẻ mặt Eduardo cùng lúc trước dần hòa vào nhau, khiến gã hồi tưởng lại được càng nhiều, gã đặt tay lên tay Eduardo, vô ý thức nói: “Em vì tôi mà tới nơi này…”

“Đúng vậy, Mark, tôi vì anh mà tới.” Eduardo ôn hòa nhìn gã.

“Vậy đừng bao giờ… rời đi nữa.” Mark nắm lấy bàn tay ấm áp của Eduardo.

Eduardo kinh ngạc nhìn gã, “Mark, tôi nghĩ chúng ta đã nói tới chuyện này rồi… Tôi sẽ vĩnh viễn rời khỏi Mỹ.”

“…Cũng đừng cự tuyệt tôi.”

“…” Eduardo trầm mặc một hồi lâu, cự tuyệt Mark với cậu mà nói, thật sự không dễ dàng, hơn nữa Mark lại mang loại ánh mắt này. Nhưng lúc này, cậu phải cự tuyệt, lý trí nói vậy với Eduardo.

Tay Mark lại trượt xuống, đặt trên quần lót Eduardo, lặp lại lần nữa, “Xin đừng cự tuyệt tôi.”

Eduardo sợ tới choáng váng, dù đã hẹn hò với con gái, nhưng hành động này của Mark tuyệt đối ngoài dự liệu của cậu, càng đáng sợ hơn, cậu phát hiện mình chẳng cách nào cự tuyệt.

Eduardo khẽ thở dốc, cậu đẩy đầu Mark ra, tuy rằng cậu thấy được mình không dùng hết sức, ngay cả Mark cũng cảm thấy chút lực cũng không có.

“Không… Không được… Mark, anh…”

Mark nhìn cậu, dùng ánh mắt nói với cậu, tôi không ngại, tôi cần em, tôi sẽ không cho em cự tuyệt tôi.

Trí nhớ cùng hiện tại đan vào nhau, mạnh mẽ lùa vào trong đầu, càng khiến Mark thêm kích động, cuối cùng trên mặt gã dính một ít bạch trọc, gã vẻ mặt đương nhiên dùng khăn tay lau, nhìn chằm chằm Eduardo đang ngồi phịch trên ghế một câu cũng không nên lời.

“Chết tiệt…” Eduardo đưa tay che lại khuôn mặt đang đỏ bừng.

“Tôi nghĩ ý em là, thích chết được?” Lời Mark nói càng khiến Eduardo không dám đưa tay khỏi mặt mình.

Eduardo lại nhàm chán nhai đi nhai lại, “Chờ anh hoàn toàn phục hồi trí nhớ…”

“Tôi đã khôi phục,” Mark lại ngắt lời cậu, “Ngay lúc nãy.”

“Cái gì?” Eduardo kinh ngạc mở hai ngón tay, đôi mắt ướt át xuyên qua khe hở coi Mark, không ý thức được động tác của mình giờ dễ thương đến buồn cười.

“Thật sự mà, ít nhất tôi đã nhớ được phần lớn, nếu em muốn thử, tôi liền chứng minh.” Mark ngữ tốc vẫn cứ kinh người như vậy, cho dù vừa sau một màn lao động đầy hăng say, “Wardo, mất trí nhớ cũng không khiến bản thân tôi thay đổi, nhưng tôi từ tận đáy lòng cảm ơn lần mất trí nhớ này, nó giúp tôi rất nhiều. Tôi hiểu ra tới nay, tôi không nên bỏ qua sự quan trọng của em, dù em không ở đó, vẫn gọi tới tên em, tôi quên hết mọi người, nhưng lại chẳng cách nào quên được sự tồn tại của em, dù sự thật, tôi từng bỏ qua nó.Hiện tại tôi cần em, không phải vì tôi mất trí nhớ. Quay về đi, ở lại đây, cho tôi được bồi thường em, Wardo, tôi nghĩ chúng ta đều cần nhau.”

Tay Eduardo buông xuống, cậu ngồi trên sopha, cảm giác lưng mình đang thẳng đứng, nhưng cậu không thể động đậy, chỉ có thể nhìn chằm chằm Mark, trong đầu đều là lời gã.

Sau một lúc lâu, cậu cắn cắn môi, dùng giọng điệu chính mình cũng không biết có bao nhiêu nhu nhuyễn nói: “Bồi thường tôi, dùng cổ phần công ty sao?”

Mark ôm cậu thật gắt gao, sau đó dán bên lỗ tai cậu nói: “Tình yêu của tôi, mọi chú ý của tôi, toàn bộ của tôi.”

END


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui