[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Lời tác giả: Có những mốc thời gian bị biến mất, không rõ hay chưa nói tới, thì mọi người đừng vội bực bội nha, đây đều là ý đồ cả. Mọi khuất mắt sẽ được giải bày ở những chương sau. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.
Tên Tử Dai mạng xui hơn nhọ nồi mới dính vào cặp đôi không được nhẹ nhàng này, sau khi Hàn Yết trở về, hắn đương chứng kiến một cảnh tượng quá huy hoàng đến nổi bóc khói, đầu không ngừng nghĩ về việc hồng hạnh xuất tường của Mộc Giải.
Sau một canh giờ đánh nhau đến tan bành khách điếm thì... Tử Dai quỳ hai gối, nước mắt nước mũi không ngừng van nài:
- Lão gia của ta ơi, người chưa nghe ta giải thích đã đánh túi bụi thế còn đâu công bằng.
Mâu quang sắc nhọn, Hàn Yết trao cho Tử Dai cái nhìn sởn gai óc, rồi hất mặt về phía Giải nhi chán chường ngồi một chỗ thổi nhẹ hàng móng tay. Mọi người vì biến cố mà tỉnh dậy hết, ai cũng lấp ló bên cửa sợ sệt, có người còn nhanh lấy đồ đi ra khỏi khách điếm, sợ liên lụy đến bản thân.
- Ta thấy rõ ràng, không lẽ ngươi bảo ta đây bị mù?.
Nghiến răng, Yết trong còn ghê gớm, xấu xí đê tiện hơn cả tên Tử Dai, tên Diêm Vương nhát hơn thỏ đế liền ức nghẹn, bò lết lại ôm chân Mộc Giải:
- Nàng nói một tiếng công bằng cho ta đi.
Giải Giải hừ lạnh, đưa chân đá mạnh làm hắn lăn quay, nghẹn ngào, ủy khuất không nói nên lời. Nhưng bỗng nhiên trò đùa dừng lại, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm nghị, phủi lớp bụi trên áo, bước chân ung dung đi đến cạnh Mộc Giải.
Cuối người, hắn ghé sát vào tai nàng thỏ thẻ, điều hắn nói làm khuôn mặt nàng biến sắc trở nên tồi tệ, vô cùng khó coi:
- Mộc Mã có chuyện rồi, chúng ta phải đi đến Vọng Ưu. Ta sẽ chỉ đường, một tháng sau, nàng ta sẽ xuất hiện tại đó. Không nguyên vẹn.

Nuốt nước bọt một cách khó khăn, cổ họng khô khốc, Giải choàng người đứng dậy, nắm tay Hàn Yết chạy ra xe ngựa bên ngoài, tay ôm cái chiếc bụng hơi nhô trong vô cùng cực khổ.
Hàn Yết không hiểu việc gì xảy ra, hắn chỉ biết khuôn mặt mình lúc này đầy than đen bao phủ, chưa nói tới việc tên tiểu tam kia đương nhiên leo lên cùng. Giơ chân hắn định đạp cho Tử Dai một phát, ai ngờ đâu bị Giải nhi chặn lại, khuôn mặt không vui chút nào, giọng tức giận:
- Chàng hưởng sắc được, còn ta không à? Đây là Tử Dai, bạn của tiểu muội ta. Còn lộng hành, ta sẽ đánh chết chàng.
Cái này có vẻ vượt ngoài tầm tưởng tượng của Hàn Yết rồi, hắn mở to mắt, không còn biết lỗ tai mình có bị lùng bùng không, từ ngữ của Giải nhi khiến hắn khó hiểu, chạnh lòng, khó khăn hỏi:
- Tiểu muội nào? Không phải nàng chỉ có Chu Bình là huynh muội kết nghĩa sao?.
- Nói nhiều.
Liếc mắt hình viên đạn, Mộc Giải đè Yết xuống, cứ thoải mái như chiếc gối, nàng nằm lên bụng hắn. Dùng ánh mắt ra lệnh cho Tử Dai cầm dây cương, hắn ngoan ngoãn nghe theo, ánh mắt kiên dè nhìn Yết tức ói máu.
Hàn Yết không nói thêm lời nào, ánh mắt lúc nãy của Mộc Giải quả thật rất dữ tợn, trước giờ hắn chưa hề nghĩ đến nàng lại có một khí chất ép người, hạ bệ người đối diện chỉ qua cái nhìn tức giận. Có lẽ vì sự thay đổi đột ngột này của nàng, nên làm cho hắn thấy vui lạ thường, không còn vẻ giả tạo, ngụy biện hay ra dáng quận chúa bướng bỉnh, xem người khác không là cái đinh gì.
Một lúc sau, Mộc Giải đã yên bề trong giấc mộng của nàng, còn hắn vẫn cứ nằm như thế để nàng gối đầu lên bụng, tay hắn đưa lên cao, nhẹ nhàng đáp xuống bụng nàng, nơi bảo bảo đáng yêu đang ngày càng lớn lên. Trong lòng hắn tràn ngập tia nắng, ấm áp lẫn dịu dàng, nhưng rồi hình ảnh của Ngưu nhi lại hiện ra, nét cười trên khuôn mặt nàng, giọng nói thuần khiết kêu tên hắn, sự vô tư vô lo cứ vờn quanh mỗi cử chỉ của nàng. Trái tim hắn không yên, cứ nhốn nháo cùng hàng ngàn cảm xúc lẫn lộn.
- Chàng ngủ đi.

Khuôn mặt ngái ngủ, phờ phạt của Mộc Giải nhìn hắn, nàng bỗng giật mình khi thân thể Yết cứ khó chịu chỉnh tới lui. Trong mơ hồ, nàng có thể nhìn thấy được đôi mắt của hắn lúc này, trong màn đêm chúng như hai chiếc đèn pha sáng chói, nhưng có gì đó rất buồn, man mác nỗi nhu tình đặt không đúng chỗ.
Bỗng nhiên tim nàng như dao xẻ đôi, bàn tay nắm chặt lấy bàn tay hắn, chỉnh lại tướng ngủ, Giải chui vào lòng hắn, yêu chiều:
- Một ngày nào đó, thiếp sẽ giúp chàng cùng người mà chàng yêu, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Vân đạm phong kinh, hắn nở nụ cười phảng phất tý tuyệt vọng:
- Không thể đâu, ngủ đi.
Chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến nước mắt Mộc Giải tuôn dài, đối với hắn, nàng tin rằng mình không hề yêu, nhưng thân xác này không phải của nàng, trái tim này cũng không thuộc về quyền nàng có thể điều khiển. Nên chắc rằng, chính lúc này thân xác này, cùng cái tình yêu không được hồi đáp đang đau khổ. Lúc này đây, Giải cần làm là bồi đắp tình yêu, không đúng, là tạo nên. Gầy dựng tình yêu cho hắn lẫn linh hồn nàng.
Hàn Yết cảm nhận được tay áo lạnh lẽo, thứ chất lỏng sóng sánh trong màn đêm ung dung, lạnh nhạt với mọi thứ xung quanh đang dần đà rơi xuống. Nỗi đau của Giải, hắn tất nhiên có thể nhìn thấy, đã cố gắng dành cho nàng sự công bằng nhất, nhưng hắn vẫn không thể quên đi tình cảm trái luân hồi đạo lý ấy.
Một tháng sau.
Giải vừa đến kịp lúc, bóng dáng Mộc Mã rơi từ trên cao xuống làm trái tim nàng căn như dây đàn, Hàn Yết thi triển khinh công, một tay đỡ lấy Mã nhi, hai người nhẹ nhàng đáp xuống đất trong sự an bình. Nhìn quanh không thấy Tử Dai đâu cả, đến một lúc sau, làn khói dày đặc bao trùm ba người, Mộc Mã nặng trĩu mở mi mắt, miệng mấp máy gì đó nhưng không có âm thanh nào. Và rồi, nàng lại rơi vào trạng thái mơ hồ, bất tỉnh.
- Chúng ta đi thôi.

- Ngươi là ai?.
- Ta là Tử Dai.
Đôi mắt Mộc Giải sáng quắc, tên tự nhận Tử Dai vô cùng tuấn lãng, làn da trắng như tuyết, môi đỏ hơn máu, vẻ mặt thư sinh nho nhã như yêu tinh chuyển thế, đây đúng là siêu cấp hồ ly nha.
Vẻ mặt mám trai của Giải nhi khiến Yết tức giận, ăn giấm chua kéo nàng sát vào trong lòng, đưa Mộc Mã lại cho Tử Dai, Yết nhìn qua đã biết, y phục này đã hơn một tháng không thay, cũng chẳng thấy tắm rửa, mùi bốc đến nghẹt mũi. Thật ra là ganh tỵ sắc đẹp mới nói thế, chứ thật ra Tử Dai không hề hôi thối đâu.
- Tại sao lại đẹp như thế?.
Mắt nàng đã nở hai trái tim, vẻ mặt mê trai thấy rõ, không ngừng chảy nước dãi dài dài. Tử Dai ngửa cổ cười to:
- Ta dịch dung thôi, lúc nãy ta đi tìm hồn phách của Mã Mã, chắc có lẽ âm khí đã làm ta trở lại thế này đây.
- Ta cũng đẹp mà.
Hàn Yết nói một câu xanh rờn, đôi chút hờn dỗi ganh đua làm Mộc Mã chưng hửng đưa mắt nhìn, gật đầu như gà mổ thóc:
- Chàng đẹp nhất rồi, không ai có thể so sánh được.
Nói trắng ra là... Mộc Giải đang vuốt mông ngựa nha, cái bặm môi của Hàn Yết thật khiến nàng sôi máu sùng sục, lửa dục vọng tăng cao, huyết áp cũng lên đến chóng mặt. Không biết việc gì đã xảy ra trong một tháng qua, mà có thể làm con người của Hàn Yết thay đổi như thế. Cái này sẽ nói sau, còn hiện tại vấn đề chính là tiếp tục xuất hiện thêm một kẻ ghê gợn.
- Chủ thượng.

Nữ tử trắng toát như cái xác chết không có tý máu nào, nàng đứng sau lưng Tử Dai, vẻ mặt băng lãnh đến vô hồn, môi thâm đen đến dọa người. Giải vừa nhìn thấy đã hết hồn, ôm chầm lấy Hàn Yết. Tử Dai xoay người, một tay làm phép khiến cả thân người Mộc Mã đương bất tĩnh lơ lửng, phát ra ánh sáng nhàn nhạt, tay còn lại vung lên kéo thiên hạ kia vào lòng:
- Lệ nhi, nàng lại chạy loạn rồi.
Hàn Yết nuốt nước miếng:
- Này, ngươi là Diêm Vương mà, sao có thể giao cấu với oan hồn.
Tử Dai đang cười dịu dàng cũng phải trở nên âm lãnh, nhìn thẳng vào Hàn Yết:
- Lệ nhi không phải oan hồn.
- Vậy là ai?.
Ánh mắt Tử Dai nhìn đến Mộc Giải, chợt đôi ngươi óng ánh từng tia nhu tình, đậm đà một mùi hương dịu ngọt:
- Một hồn phách, từ ngàn kiếp trước của Giải nhi. Và ngươi... Là một nửa linh khí trong ta.
Không gian ngưng bật giữa bốn người, hai người trần và hai kẻ âm tiên, tám con mắt nhìn nhau trong một thoáng. Rồi sau đó cánh cửa trắng toát hiện ra, ký ức của ngàn năm trước được kể lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận