[12 Chòm Sao] Khúc Hát Ngàn Năm

Một làn khói trắng mờ ảo che phủ cả cánh rừng âm u, từ đâu những đoạn hồi ức được chấp nối, hình ảnh một lúc rõ ràng mang cả bốn người cùng dõi theo.
Khung cảnh hiện ra thật thơ mộng, hồ điệp cùng ngàn lòai hoa không tên khoe sắc dưới những tia nắng trong suốt, xa xa có vài cây cổ thụ khá to, một cây táo già ra trái đỏ mọng, dưới khớm cây là bóng hình nhỏ nhắn của nữ tử tầm tám chín tuổi, hình như cô bé đang trốn ai đó.
- Lệ nhi, mau ra đây.
Giọng nói quát tháo, tức giận, cầm trên tay là cây roi mây khá dài, khuôn mặt cau có khẽ xoay qua bốn người. Mộc Giải nín thở, trợn trắng kinh ngạc. Người này không phải là Tử Dai sao?.
Tử Dai mỉm cười nhẹ, vỗ nhẹ lên vai Giải nhi:
- Đây là hồi ức của ta.
Giải Giải gật đầu, mắt tiếp tục dõi theo câu chuyện.
Người bên trong màn sương đùng đùng sát khí đi lại gần cây táo già, đưa tay lôi mạnh cô bé ra ngoài, thiên hạ nhỏ sợ hãi, khóc toáng:
- Chủ thượng, không phải là con, con không làm vỡ bình Điểu Hương mà.
- Vậy là ai? Hử?.
- Là Thượng Tiên Bích Chi.
Vẻ mặt Tử Dai trong hồi ức trở nên hung tợn hơn, vài vạch đen đã nổi khắp trán hắn, đưa tay lên cao.
Chát Chát Chát
Từng đợt roi bỏng rát rơi xuống người nữ tử bé nhỏ, cô bé tránh né hết bên này đến bên nọ, nước mắt ấm ức chảy dài, khuôn mặt hồng nhuận trở nên nhạt nhòa được bao phủ bởi lớp sương mù dày đặc. Tiếng la không nhận tội cứ vang một lúc thảm thiết hơn, nhưng người cầm roi không nhẹ tay hay dừng lại mà còn đánh mạnh hơn, hung hăng hơn.
- Thiên Tử Dai, chàng ngừng lại đi.
Bỗng nhiên từ đây xuất hiện một tiên nữ xinh đẹp tựa ảo ảnh nắm chặt cổ tay Tử Dai, giọng nói tức giận man mác hàn khí.
Mộc Giải lại lần nữa nhìn sang tên Tử Dai, đó là tên đầy đủ của hắn sao? Sao lúc giới thiệu hắn lại bỏ qua họ của mình thế nhỉ? Có hiềm cơ nào sao?.
- Đừng gọi ta như thế! Ta không mang họ của ông ta.

Thiên Tử Dai cáu bẩn, vẻ mặt oán khí chồng chất.
- Nhưng đó là phụ hoàng của chàng... Là phụ hoàng của huynh chàng cũng là... Phu quân tương lai của ta.
Biến sắc, Thượng tiên Bích Chi nghẹn ngào, đôi mắt đảo quanh đến một hướng xa xăm, không dám đối mặt với Tử Dai. Nhưng hắn vội kéo nàng lại, bắt Bích Chi đối mặt với ánh mắt tràn đầy nhu tình, yêu thương của hắn:
- Không, Bích Chi hãy trốn cùng ta.
- Trốn? Tam giới ở đâu không có bóng dáng của Thiên Đế?.
Vẻ mặt giễu cợt, khóe môi cong nhẹ đầy nỗi bi thương. Bích Chi thở dài, trái tim nàng như vỡ òa trong thiên định không thể thay đổi được. Hắn nắm chặt tay thành quyền, mím chặt môi, hắn nói ba chữ chắc nịch khiến Bích Chi không tin, lùi dần về sau:
- Đến Ưu Minh.
- Chàng điên rồi.
Bích Chi bay đi, đầu vẫn lắc nguầy nguậy, Ưu Minh nơi ma giới tập hợp, nơi chỉ có bóng tối và cái chết, so với địa ngục nó còn đáng sợ hơn rất nhiều, chỉ có những thần tiên mang trong người oán khí mới có thể đến đó. Một khi vào rồi thì vĩnh viễn không thể ra khỏi.
Lệ nhi mắt ướt nhòe, đưa tay lau lệ rồi ngước nhìn Tử Dai, thấy hắn cứ đứng bất động nhìn theo bóng Thượng tiên Bích Chi bay mất mà lòng chợt chùng sâu. Đưa tay, nàng giật nhẹ cổ tay áo hắn:
- Chủ thượng?.
Hắn quay đầu nhìn Lệ nhi, trong ánh mắt chẳng có gì ngoài sự vô cảm, bình lặng như chiếc gương phản chiếu đến đáng sợ, Tử Dai ngồi chổm xuống, ôm lấy nàng vào lòng, giọng dịu dàng:
- Tiểu Lệ, con có dám đến Ưu Minh cùng ta không?.
Nàng biết rõ Ưu Minh là đâu, truyền thuyết về nơi đó đáng sợ ra sao nàng cũng đã được thuật lại rất chi là thực tế, lòng có hoảng sợ nhưng khi nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt vọng của chủ thượng, không biết tại sao sự dũng cảm trổi dậy, kiên quyết:
- Chỉ cần chủ thượng ở đâu thì Tiểu Lệ sẽ đến đó với người.
Khóe môi hắn cong lên dịu dàng như đường chỉ nhuyễn khiến lòng người điên đảo, làn da hắn thật trắng thật mềm mại khiến Lệ nhi thích thú chạm vào, đôi môi mọng đỏ lướt nhẹ đặt lên vầng trán của nàng. Viền môi nàng nâng lên hạnh phúc, ngây dại:
- Người đừng buồn nữa, sau này Tiểu Lệ sẽ bên người mãi mãi không bao giờ rời bỏ người đâu.
- Con chắc sẽ không bỏ ta?.

- Vâng ạ.
Nụ cười thánh thuần, tinh khiết không vướng bụi trần xao nhãng ý định trong Thiên Tử Dai, nhưng rồi hắn hé môi thở dài, hắn biết như thế là có lỗi với Lệ nhi. Thế nhưng trái tim hắn không thể để mất Bích Chi được.
Ngày đại hôn của Thượng tiên Bích Chi vào một tháng tới, thấm thoát thời gian trôi qua rất nhanh những gì lướt được nó cứ chạy theo vòng tròn, hình ảnh mồn một đều hiện rõ. Lệ nhi là Cửu Vĩ Hồ, trong một thoáng nàng đã lớn như nữ tử trưởng thành nhưng đầu óc, suy nghĩ vẫn chỉ như đứa trẻ mười tuổi thôi.
Hôm đó, chốn cung đình đông vui như hội bàn đào, duy Vương Mẫu Nương Nương thì khó chịu ngồi một góc, mặt hăm he bất cứ ai dám đến gần. Thiên Đế ngồi một bên nhấp rượu, khuôn mặt tuấn lãng chẳng hề giống như truyền thuyết miêu tả: nào là râu ria bờm xờm, nào là gầy với độ tuổi trưởng lão. Ôi, ngài ấy chuẩn mực soái ca quốc tế đấy.
Ở một góc khuất khác, Thiên Tử Dai đột nhập cướp tân nương, Lệ nhi bên cạnh không hiểu lắm, vẫn ngây ngô nghe theo hắn, nàng ngồi lại chỗ Bích Chi, vận trên người bộ y phục tân nương đỏ tươi kiều diễm. Thích thú mê mẩn, nàng mặc hắn nói gì cũng gật đầu và ở lại chơi đùa cùng bộ đồ đáng yêu này.
Và trong một khắc Bích Chi như quát ầm rất lớn điều đó nhưng Tử Dai không hề quan tâm đến.
Khúc đó được tua nhanh khiến Mộc Giải nhức đầu chóng mặt, rồi tới một quang cảnh khác, thác lửa vàng cháy bỏng vạn vật đang tuôn trào xuống một vực thẩm, ở đó chỉ có đá và cát vô cùng cằn cỏi, chưa kể đến thời tiết thay đổi đột ngột từ lạnh sang nóng. Một khắc trước trên người còn mặc áo bông dày cộm, thì một khắc sau phải điên cuồng cởi hết nút thắt. Nóng đến chết.
- Mau giao Thượng tiên Bích Chi cho ta.
Người nam tử tuấn lãng, lãnh khốc lúc nãy lên tiếng, sau hắn là cả vạn vạn thiên binh, ngàn ngàn thiên tướng, tay cầm những vũ khí có thể giết chết tiên tử. Thiên Tử Dai kéo Bích Chi ra sau lưng, mặt không đổi sắc, chỉ có sự căm ghét:
- Ông không xứng đáng với Bích Chi, không xứng đáng với mẫu thân.
Vương Mẫu Nương Nương đứng bên trong đám thượng thần, khóe mắt đỏ hoen, lòng đau đớn muốn chạy đến bên Tử Dai để nói hay phủ định điều gì đó, nhưng đều bị chặn lại tất thảy lối ra. Lệ nhi cũng đứng cùng với Vương Mẫu, dáng vóc còn khá thấp bé nên nàng dễ dàng chui ra khỏi.
Bên ngoài yên tĩnh một chốc, gió xoáy nổi lên cuồn cuộn, từng đợt cuồng phong bám lấy hai người, Thiên Đế bay lên cao phất nhẹ bàn tay, một đợt đao kiếm xuyên tim hướng thẳng Tử Dai mà buông xuống. Tử Dai nhanh lẹ kéo Bích Chi đi, tránh né từng đợt chiêu thức Thiên Đế ra tay, không hề lưu tình.
Bỗng nhiên một bóng dáng nhanh như tia chớp, thấp thoáng đã xuất hiện bên cạnh Thiên Tử Dai, bị tập kích hai bên nên hắn không kịp tránh né hưởng ngay một chưởng, đôi tay buông thỏng Thượng tiên Bích Chi, thân thể nặng nề ngã ịch xuống đất. Miệng phụt ngụm máu đỏ, ánh mắt sắc bén tức giận:
- Thiên Bạch Tử... Huynh...
- Đệ đã hiểu lầm phụ thân rồi. Thượng tiên Bích Chi là nương tử của ta, không phải của Thiên Đế.
- Huynh nói gì vậy?.
Thiên Tử Dai dường như không nghe rõ được điều gì nữa, đầu óc hắn quay cuồng phẫn nộ, đánh mắt về phía Bích Chi, nàng ta lắc đầu:

- Ta đã cố nói với chàng, nhưng chàng lại không nghe ta. Ta thật sự yêu Bạch Tử... Đã từ lâu rồi, cảm giác dành cho chàng không còn nữa.
Ngửa cổ hắn cười rống giận, vân đạm khinh phong, vẻ mặt bỡn cợt nỗi căm hờn, trào phúng:
- Thì ra là như vậy?.
Giọng nói vừa ngừng thì bóng dáng cũng lướt nhanh mất bóng, đến khi mọi người nhìn lại mới hay ra Thiên Bạch Tử và Thượng tiên Bích Chi đã không cánh mà bay. Đúng hơn, họ đang nằm trong tay Tử Dai, ánh mắt hắn độc ác nhìn đôi cẩu nam nữ, một người hắn yêu thương, một kẻ hắn tôn vinh hơn cả bản thân.
- Đừng...
Lời của Thiên Đế chưa kịp dứt thì bóng dáng hai người trong tay Tử Dai đã rơi xuống vực Ưu Minh, ngài lập tức mở kết giới nhưng không kịp, cánh cổng vội mở lại dẫn đến luân hồi. Bích Chi rơi thẳng xuống nơi phồn hoa đô thị, còn Thiên Bạch Tử lại nằm chổng mông ngự trị trong thân xác nhóc mồ côi, trôi xuôi theo dòng sông.
Thiên Đế tức giận, lúc này đây ông ấy muốn một tay giết chết nghịch tử dung dưỡng lâu nay. Đưa tay lên cao, vầng hào quang vàng nhạt tích tụ đậm dần, chói mắt mọi người, cả Tử Dai cũng phải che mắt không thể chống đỡ.
Ầm
Chưởng vừa đi, tiếng động vang vọng tam giới, nghiêng ngã cả Thiên Cung, cát bụi mù mịt bay lên cao che mờ tầm mắt của mọi người, đến khi cơn gió lạnh phảng phất lùa qua, lớp bụi mờ mới dần yên ổn trả lại không gian tĩnh lặng lúc nãy.
- Tiể...u...Lê..ệ...
Ngập ngừng, bi thương, Thiên Tử Dai cứng đờ người, miệng mấp máy gọi tên nữ tử trong lòng, nàng đã lao đến đỡ cho hắn. Nếu hắn bị trúng nặng lắm cũng chỉ tổn thất hơn nửa linh khí, còn nàng...
Khóe môi nàng cong nhẹ, ánh mắt nặng trĩu cố gắng mở ra nhưng đều chớp chớp khó khăn, dòng lệ nóng hổi âm thầm lăn vòng. Nàng ưỡn người, ho ra từng đợt máu tươi, đau đớn nhưng vẫn không quên đến hắn:
- Ch...ủ t...hượng, ng...ười đ...ừn...g l...o... Lệ... n..hi k...hông rời... b...ỏ ng...ười đ...âu. Khụ khụ... ch...ỉ cầ...n ngườ...i ở đâ...u c...on ...sẽ ...đ...ến đ...ó vớ...i người...
Buông thỏng đôi tay, nàng nghiêng đầu về một bên, hơi thở đã dừng lại trong lời nói thơ ngây, cả lúc nàng biết mình không thể nhưng vẫn cố an ủi người mà nàng yêu thương nhất. Tử Dai đau lòng ôm chặt thi thể Lệ nhi trong lòng, ánh mắt cay xòe cùng hàng nước mắt điếng tâm.
- LỆ NHI...
Hắn thét thật to, lắc nàng thật mạnh, hắn không tin, Lệ nhi khỏe mạnh như thế không thể nào ngủ yên được. Mái tóc dài đen bóng của hắn bay lượn trong gió ve vãn từng đường nét trên người nàng trông thật tịch mịch, bi thương cùng khung cảm nơi Ưu Minh chết chóc, đôi tay hắn vuốt nhẹ lên tóc mây nàng, làn tóc mượt như suối chảy dài cùng máu tươi kinh diễm. Và rồi từng đốm nhỏ lấp lánh, nàng tan biến cùng trời đất, hắn như kẻ điên nắm chặt lấy từng đốm sáng vội tắt, linh khí của nàng đã đứt, tu hành cũng biến thành hư vô.
- Dai nhi.
Vương Mẫu Nương Nương đặt tay lên vai hắn:
- Tiểu Lệ sẽ được đầu thai, tiếp tục trở lại điểm khởi đầu của việc tu hành. Vì một phách của con bé vẫn còn ở đây nên chỉ cần một kiếp thôi sẽ được trở về.
Quay phắt lại, hắn mới hay ra một phách của Lệ nhi vẫn còn vương vấn, nàng khờ khạo, ngây ra, ánh mắt hướng về một hướng thẳng duy nhất, Tử Dai bước đến:
- Lệ nhi.

Phách tất nhiên sẽ còn ký ức, có lẽ lúc trút thở cuối cùng Lệ nhi đã không can tâm, nàng không muốn rời bỏ điều thân thuộc nhất, cả việc oán khí nơi đây quá nặng đã giúp nàng giữ lại một phách:
- Chủ thượng.
Ngoài chữ chủ thượng ra thì hầu hết nàng không nói được gì nữa, khuôn mặt đờ đẫn, phờ phạt lạnh tanh nhìn thẳng vào hắn.
- Không biến mất hết là tốt rồi. Hay quá!.
Hắn nắm lấy phách của Lệ nhi kéo vào lòng, vốn thần tiên và ma chẳng khác bao nhiêu, nên việc chạm vào được cũng chẳng có gì lạ lẫm đâu. Tử Dai tự nguyện trút bỏ nửa phần linh khí đạo hạnh của mình rơi vào vòng luân hồi để tìm kiếm và mang Lệ nhi về.
Tới đây thì Mộc Giải đã ướt đẫm nước mắt, khuôn mặt đau thương nhìn Tử Dai rồi nhìn Hàn Yết, sau đó ngắm nhìn Lệ nhi, cô có thể khẳng định một điều. Bản thân là tuyệt sắc giai nhân, nhưng mà cũng không nên tự cao như thế, bởi lẽ đã thua trong tay Thượng tiên Bích Chi kia mà.
Hàn Yết đực mặt ra, ngu ngu ngáo ngáo lên tiếng:
- Vậy khi ta chết, ta sẽ trở thành ngươi?.
- Tất nhiên.
- Ta không muốn.
- Tại sao?.
- Vì khi đó ta sẽ không làm chủ được bản thân.
- Sự thật luôn đau lòng.
Tử Dai bỏ kết giới, khung cảnh rừng âm u cùng Mộc Mã hiện ra, hắn ngoảnh mặt húyt gió đầy ngạo nghễ, trên tay vẫn còn làm phép khiến Mã nhi bay lơ lửng. Mộc Giải lắc đầu, ngán ngẩm, nếu nói như vậy khi chết đi nàng sẽ trở về hòa vào phách kia tiếp tục làm nữ tử uy dũng hy sinh vì tình, còn Hàn Yết vẫn không thể thay đổi bản tính cao cao tại thượng. Thật sự là vô cùng chịu lỗ.
- Tử Dai coi chừng rớt Mã nhi.
Bóng lưng Tử Dai dừng lại, cứng đờ, chất giọng cũng trở nên băng lãnh hơn, thống khổ và pha lẫn chút oán hận:
- Ta sẽ không nhẫn tâm bỏ nàng ấy rớt lần nữa đâu.
- Lần nữa?.
Mộc Giải ngáo đá hỏi lại nhưng bóng Tử Dai đã yên vị trên xe ngựa, còn Hàn Yết thì hiểu ra ngay, hắn thở hắt ra, nắm lấy tay Mộc Giải lôi lên xe, đầu vẫn còn quay cuồng vì sự thật quá man rợ lúc nãy, mâu quang hắn chợt đảo đến Mộc Mã.
Nàng ấy là Thượng tiên Bích Chi?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận