Sau khi kết thúc cuộc gọi với bác sĩ Glynn, Arthur thả người vùi đầu xuống chiếc giường mềm mại, chẳng buồn nhúc nhích.
Lúc này đây, anh cảm thấy cả thế giới đều quay lưng lại với mình.
Kể từ khi trở thành một Omega, dường như rất nhiều chuyện đã phát triển vượt tầm kiểm soát, đến ngay cả cơ thể của y cũng bắt đầu biểu tình với y.
Cơ thể không chịu sự kiểm soát của chính mình thật sự là một cảm giác rất rất tệ.
Arthur hồi tưởng lại về những lời nói cay nghiệt trước đây với người bạn cùng lớp Alpha của mình, và y không thể không ăn năn sâu sắc.
Hiện giờ quả báo đã tới với y rồi đây.
Arthur quay ngang lật ngửa trên giường cả đêm, tới rạng sáng mới mơ màng thiếp đi; nhưng chưa đầy vài tiếng đồng hồ sau y đã choàng tỉnh vì ác mộng.
Trong giấc mơ, y ôm quần lót của Francois liên tục cọ xát vào mặt và cơ thể mình với vẻ mặt thèm thuồng, còn bày ra nhiều tư thế vô cùng cạn lời, sau đó y bị...!
Sắc mặt Arthur xanh mét, vọt thẳng vào nhà tắm xối nước lạnh hồi lâu mới xoa dịu được sự khô nóng trong người.
Y ôm hai con mắt gấu trúc xuống lầu nhưng không thấy Jenson đâu.
Hoá ra sáng sớm nay cậu chàng đã nhận được thông báo gọi đi phỏng vấn từ phía Quân bộ.
Elena – mẹ của Jenson đã chuẩn bị một bữa sáng thịnh soạn cho Arthur.
Trứng chiên màu vàng cam kết hợp với thịt xông khói nóng hổi và bánh mì nướng bơ nướng chín vàng cả hai mặt, tỏa ra mùi thơm vô cùng quyến rũ.
Cõi lòng Arthur tuy nặng trĩu tâm sự, nhưng vẫn bị đồ ăn ngon thu hút, y ngồi xuống đánh một bữa no nê.
Xong chuyện, y phát hiện tâm trạng mình đã tốt hơn rất nhiều.
Tính cách Arthur vốn rất lạc quan, cho dù vẫn đang xoắn xuýt vụ tin tức tố, nhưng chuyện này không thể giải quyết trong vòng một nốt nhạc được; chỉ đành tới đâu hay tới đó vậy thôi.
Thân là đặc vụ xuất sắc từng trải, cho dù trong bất cứ trường hợp nào cũng phải duy trì trạng thái thể lực tốt mới có sức chiến đấu.
Trước mắt y hiển nhiên là một trận chiến trường kỳ, y không thể gục ngã sớm như vậy được.
Ăn xong, Elena lại quan tâm hỏi han y một hồi mới thôi.
Tuy y chỉ tới đây ở nhờ hai ngày, nhưng mẹ của Jesson lại đối xử dịu dàng và nhiệt tình với một đứa trẻ dân thường không hề có xuất thân danh giá hay ô dù vững chắc nào như y khiến Arthur có ấn tượng rất tốt với bà.
Xong xuôi, Arthur lên tầng thu dọn hành lý, xách vali xuống nhà, đoạn nói lời tạm biệt với Elena:
– Bác gái, hôm nay con phải đến Bộ Tư Lệnh báo danh, về sau phải ở bên cạnh Nguyên Soái đảm nhận chức vụ quan vệ sĩ.
Quân bộ cũng sẽ sắp xếp nơi ăn chốn ở cho con, nên con xin phép được rời đi.
Hai ngày nay đã làm phiền bác rồi, rất cảm ơn thịnh tình của bác và bạn Jeson ạ.
.
truyện xuyên nhanh
Rõ ràng Elena rất thích đứa trẻ vừa lễ phép vừa hiểu chuyện này, bà cười đáp:
– Con nói mấy câu khách sao này làm gì cơ chứ?! Con là bạn của Jeson, nhà bác luôn mở rộng cửa chào đón con.
Sau này rảnh cứ qua đây chơi với dì ha!
– Dạ được.
Arthur gật đầu đáp.
Y hơi do dự, rồi nói tiếp:
– Phiền dì chuyển lời cảm ơn tới Jeson giùm con.
Dì nói với cậu ấy nếu có thời gian thì hãy tới Bộ Tư Lệnh tìm con ạ.
Elena mỉm cười gật đầu, trước khi Arthur rời đi còn trao cho hắn một cái ôm:
– Đứa trẻ ngoan, chúc con mọi điều thuận lợi.
Elena tiễn Arthur tới cửa rồi dặn tài xế nhà mình lái xe đưa y đến Bộ Tư Lệnh.
Ngồi trên quả phi hành xa rộng rãi khí phái của nhà Jeson, nhớ lại chiếc ôm ấp ám của Elena lúc trước, Arthur cảm khái: Jeson đúng là thằng nhóc hạnh phúc, gia thế quyền quý, lại có một người cha tài giỏi và một người mẹ hiền từ, chả thiếu cái gì hết.
Còn mình...!trước kia y cũng từng có một gia đình êm ấm, chỉ tiếc...!
Arthur nhớ tới sự hi sinh một cách oan ức, đáy lòng trào dâng nỗi hận.
Francois, nhất định có ngày tôi sẽ đòi lại công bằng cho cha mình! Vì để báo thù rửa hận, y có thể đợi, có thể nhịn, còn có thể tàn nhẫn với chính mình! Y đã hi sinh đến như vậy rồi, cũng chẳng ngại trả giá nhiều hơn nữa, không gì có thể ngăn cản quyết tâm báo thù của y!
Lúc Arthur xuống xe thì tâm trạng đã trở lại vẻ bình tĩnh vốn có.
Y biết thử thách càng lớn, càng phải bình tĩnh đối mặt.
Trước khi đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của Francois, y buộc phải chôn chặt mọi thù hận dưới đáy lòng, nếu không mọi thứ coi như đổ sông đổ bể!
Nghe lời Francois đã dặn từ trước, Arthur xách vali đến trước mặt lễ tân ở tầng một, nói muốn liên lạc với trung uý Brand.
Brand nhận được thông tin của lễ tân, lập tức uống lầu đón Arthur trong vòng một nốt nhạc.
Brand thấy Arthur hai mắt thâm quầng, tinh thần hơi uể oải thì cười trêu y:
– Sao vậy? Tối quá kích động quá nên không ngủ được à?
Arthur ngượng ngùng mỉm cười, không đáp lời, như ngầm khẳng định lời đối phương.
Brand gật đầu đầy thấu, nói với vẻ từng trải:
– Chuyện bình thường ấy mà.
Hồi trước lúc nhận tin sẽ được làm quan vệ sĩ thân cận cho ngài Francois, tôi cũng kích động đến mức thức trắng cả đêm.
Arthur nhủ thầm: lý do anh với tôi mất ngủ chắc chắn méo giống nhau.
Arthur có thể cảm nhận được Brand có ấn tượng khá tốt với mình, anh chàng rất thân thiện, nhiệt tình với y.
Dù thế nào đi nữa thì đây cũng là một dấu hiệu tốt, vì có rất nhiều chuyện y phải học hỏi từ anh ta.
Brand liếc vali trên tay Arthur một cái, nói với vẻ quan tâm:
– Tôi đưa cậu tới phòng của cậu trước nhé? Sắp xếp mọi thứ xong xuôi rồi bàn giao công việc sau cũng được.
Arthur không phản đối, theo anh ta lên lầu.
Brand đưa Arthur vào thang máy, nhấn nút lên thẳng tầng 40.
Arthur nhận ra đây chính là nơi hôm qua y tới phỏng vấn, cảm thấy khó hiểu nên mở miệng hỏi:
– Đây chẳng phải là văn phòng làm việc của ngài Nguyên soái ư?
Brand trả lời:
– À, là thế này, cả toà nhà này bao gồm văn phòng, phòng khách, phòng bếp, phòng tắm, phòng ngủ, phòng tập thể dục vân vân đều thuộc về ngài Nguyên soái của chúng ta.
Bình thường ngài ấy rất bận, hầu như không có thời gian về nhà nên phần lớn đều sẽ ở đây.
Brand đưa Arthur đi tham quan một vòng rồi chỉ vào một căn phòng nhỏ cạnh phòng ngủ của ngài Nguyên soái, nói:
– Đây là nơi ở sau này của cậu.
Cậu vào trong xem sao, thiếu gì thì cứ nói với tôi.
Arthur phát hiện phòng mình chỉ cách phòng Francois một bức tường.
Y nhíu mày, ở sát vách thế có khi hắt xì một phát cũng nghe thấy được luôn ấy chứ, có cần phải ba trấm thế không hả trời?!
Hình như Brand biết y đang nghĩ gì, chủ động giải thích trước khi được hỏi:
– Thân là quan vệ sĩ thân cận, cậu buộc phải ở cạnh ngài Nguyên soái 24/24, chỉ cần ngài cần cậu, cho dù là nửa đêm cậu cũng phải lập tức tới nhận lệnh.
Arthủ gật gật đầu, tỏ ý: đã rõ!
– OK.
Thế cậu thu dọn đồ đạc, cất vali đi, tôi đứng trước cửa đợi cậu.
– Dứt lời, Brand quay người ra ngoài.
Arthur bước vào phòng quan sát, đây là một căn một khách – một ngủ rộng rãi thoải mái, có phòng tắm riêng và phòng bếp xịn xò, dụng cụ nấu ăn cũng như đồ gia dụng đều đủ cả.
Y đặt vali xuống, dạo một vòng quanh phòng, cảm thấy vô cùng hài lòng, đoạn cất hành lý, ra ngoài tìm Brand.
Sau đó, Brand đưa Arthur tới văn phòng làm việc của mình.
Cũng như nơi ở, văn phòng của vệ sĩ thân cận cũng sát vách văn phòng ngài Nguyên soái.
Brand bảo Arthur ngồi xuống chiếc ghế phía đối diện, bắt đầu bàn giao công việc.
Brand đương nhiên là một người vô cùng cẩn thận, Arthur cũng là người rất chăm chỉ, nghiêm túc học hỏi.
Brand nói tới đâu, Arthur lấy bút tốc ký đến đấy.
Cơ mà sau khi nghe Brand thao thao bất tuyệt năm tiếng đồng hồ, có tốt tính đến mấy cũng đứng bên bờ vực sụp đổ!
Không tin? Nghe Brand nói xong là tin ngay thôi:
"Mỗi sáng phải đánh thức ngài Nguyên soái lúc 6 giờ, ngài Nguyên soái có tính gắt ngủ, cơ mà không cần quan tâm tới đều đó; cứ ba phút nhấn chuông cửa một lần; mỗi lần nhấn ba phát, mỗi phát ba giây, đến bao giờ ngài ấy tỉnh mới thôi..."
"Sau khi ngài ấy thức giấc, hãy rót cho ngài ấy một nửa ly nước ấm rồi xả nước tắm cho ngài ấy, nhiệt độ nước phải đúng 40.5 độ..."
"Nguyên soái chỉ uống cà phê rang Arabica đậm đặc, phải là loại vừa xay, không thêm đường, thêm nửa thìa sữa, chú ý phải là sữa lạnh, không được thêm nữa nóng..."
"Mỗi buổi sáng cũng như mỗi tối đều phải quét dọn văn phòng cho ngài Nguyên soái, quét một lượt, lau một lượt.
Bàn ghế và sofa trong văn phòng đều phải lau dọn sạch sẽ, không được vướng một hạt bụi! Chú ý: Ngài Nguyên soái không thích người khác tự ý chạm vào đồ đạc của ngài trong phòng làm việc, cho nên việc này chỉ có thể do cậu làm..."
"Quần áo ngày hôm đó ngài Nguyên soái mặc phải được giặt sạch trong ngày; tối hôm trước cậu phải đưa quần áo ngài ấy đã thay ra cho dì Jessica bên phòng giặt.
Sau khi giặt sạch cậu phải kiểm tra lại lần nữa, đảm bảo trên quần áo không có một vết bẩn nào.
Chú ý: Tất cả quần áo của ngài Nguyên soái đều phải được ủi ngay ngắn bằng bàn là, kể cả quần lót và áo lót!"
Bốn chữ "quần lót áo lót" khiến thần kinh của Arthur bị kích thích mạnh, y không nhịn được nữa, lên tiếng hỏi:
– Thế lúc ra ngoài bận việc, không có dì giặt quần áo thì sao?
Brand nói như vẻ đương nhiên:
– Khi ở ngoài, trong tình huống không có dì giặt quần áo, thì tất nhiên cậu sẽ phải tự tay giặt giũ, là ủi quần áo của ngài Nguyên soái rồi!
– Giặt quần áo, bao gồm cả...!quần lót, áo lót ư?
– Chứ sao nữa?
Brand nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của Arthur, ngờ vực hỏi:
– Có vấn đề gì à?
Nghe đến đoạn còn phải giúp Francois giặt giũ là ủi quần áo lót, xém tí nữa là Arthur phun ra một búng máu!
Cơ mà cho dù trong lòng Arthur gió giật sóng rền thì trên mặt y vẫn là nụ cười tiêu chuẩn, cứ như thể được giặt quần áo lót cho Francois là vinh dự lớn lao lắm, y vừa nuốt búng máu chực trào lên cổ, vừa vỗ ngực đảm bảo:
– Không, không có bất cứ vấn đề gì hết!
Arthur tội nghiệp bị Brand "hành hạ" cả ngày, mãi tới khi trời nhá nhem tối, Brand mới thả Arthur về.
Arthur mang theo tấm lòng cuộn trào sóng biển trở về nhà mới, chả thèm dọn dẹp hành lý đã nằm vật ra giường.
Đêm hôm đó Francois không về, nghe bảo là bị Hoàng Đế gọi đến bàn bạc việc quân gì đó.
Arthur thở phào một hơi, nghĩ bụng tối nay phải đánh một giấc ngon lành để an ủi trái tim bé nhỏ bị tổn thương của mình.
Cơ mà người tính không bằng trời tính, trời tính không bằng mộng tính...!Y lại gặp ác mộng! Lần này y mơ thấy mình đang mặc chiếc tạp dề hoa, vui vẻ giặt giũ đống quần áo lót cho Francois giữa màn bong bóng hường phấn ngập trời....