Ác Phu Cường Sủng Thê

Lý Minh Kỳ nâng tay xoa thái dương đau nhức, chuông ngọc phỉ thúy trên
cổ tay lóe từng vòng sáng dưới ánh mặt trời, nàng nhịn không được nhìn
thêm vài lần, chuông ngọc này hẳn là không bình thường, cụ thể dùng để
làm gì? Trong lòng nàng nghi hoặc, vẫn chưa kịp hỏi người nọ... Hẳn
không phải là dùng để trói vật cưng chứ... Tinh thần chợt hoảng hốt,
chuông ngọc này... nhìn lâu có thể hút hồn người vào không.

Phượng Nhã thấy tinh thần chủ nhân hơi mất tập trung, khá lo lắng, “Chủ
nhân, lòng dạ của cung chủ đối với ngài, ngài còn không rõ sao?”

Noãn Nhi quay người lại cười cười, cũng khuyên nhủ: “Lý cô nương, Ngũ cô nương chỉ hơi độc miệng, tâm địa không xấu, ngài đừng giận nàng ấy.”
Lời từ miệng nàng ta nói ra thực mềm mại, khiến người ta nghe xong không thể nổi giận được.

”Khiến Noãn Nhi cô nương lo lắng rồi, ngươi yên tâm, ta không tức giận.” Nếu tính tình nóng nảy đến vậy, nàng đã sớm bị tức chết tươi, nàng
không tức giận là một chuyện, các ngươi đều thiên vị trợn mắt nói dối
nàng lại là một chuyện khác, cô nương nàng đã lui một bước lại lui nữa,
lúc này đã không thể nhịn nổi, đừng xem nàng như quả hồng mềm dễ ức
hiếp.

Noãn Nhi nghe vậy nở nụ cười, tựa như xuân về hoa nở, “Vậy thì tốt quá,
về sau sẽ là người một nhà, người một nhà vẫn nên hòa thuận thì mới
tốt.” Vừa nói chuyện vừa dẫn đường, đây là một Tiểu Lâu hai tầng độc
lập, bảng hiệu trước cửa lâu viết hai chữ to, Quỳnh Lâu, nét bút cứng
cáp, hùng hồn, “Đây là tiểu lâu mà Tứ gia thường ở nhất, bảng tên cũng
do Tứ gia đặt bút viết. Lý cô nương, tối nay ngài liền nghỉ ngơi ở đây
đi. Có gì cần, có thể trực tiếp dặn dò thị nữ trong lâu.”


Lý Minh Kỳ thấp giọng cảm ơn, Noãn Nhi vẫy vẫy tay với Phượng Nhã, “Nơi
này ngươi cũng thường đến, nơi nào đẹp ngươi cũng đều biết, buổi chiều
rảnh rỗi thì đưa Lý cô nương đi dạo xung quanh, ta còn khách khứa bên
ngoài nên không thể theo hầu được.”

”Cám ơn Noãn Nhi tỷ tỷ, Phượng Nhã rõ rồi.” Tiễn Noãn Nhi đi, Phượng Nhã thở dài không lý do, “Chủ nhân, chúng ta vào thôi.”

”Vị cô nương đó là quản sự (quản lý) của nơi này à?” Lý Minh Kỳ sinh ra chút tò mò với Noãn Nhi.

”Mỗi tầng lầu trong Liêm Tâm các đều có một vị quản sự, trong số đó, Noãn Nhi là một, Nhiễm Thu cô nương bên người đại gia là một, hai vị khác là Hạ Nhi và Đông Lam, vóc dáng đều đã trưởng thành.”

Bên trong có năm nha đầu, chủ nhân Tiểu Lâu thật lâu vẫn chưa đến, hiếm
khi hôm nay lại có người vào ở, bọn thị nữ đều ra đón, “Nô tỳ thỉnh an cô nương, bái kiến Phượng Nhã tỷ tỷ.”

”Đều đứng lên đi, đi đun chút nước ấm, chủ nhân đi cả ngày đường, muốn
tắm rửa thay quần áo.” Phượng Nhã vung tay lên đuổi mọi người đi, đỡ chủ nhân nhà mình bước lên lầu.

”Chúng ta ở lại lầu một đi.” Lý Minh Kỳ đứng bất động ở đầu cầu thang,
hơi cau mày, không muốn tiếp xúc với những thứ có liên quan đến người
nọ.

Phượng Nhã khó xử, thở dài: “Chủ nhân, không nói gạt ngài, trong lâu chỉ có một phòng. Trái phải đều trống rỗng, ngài chịu uất ức một chút có
được không?”


Lý Minh Kỳ lộ vẻ không tin, chờ khi nàng dạo hết một lần khắp lầu trên
lầu dưới, xác định Phượng Nhã không nói ngoa, cũng chỉ đành chấp nhận.

Trong phòng bày biện vô cùng đơn giản, mang theo hơi thở lạnh lùng, rất
giống người nào đó. Trên đất trải thảm lông, giẫm lên thật mềm mại, vô
cùng thoải mái. Trên vách tường sau bàn đọc sách treo mấy bức tranh Sơn
Thủy vẽ theo kiểu truyền thần, xem lạc khoản (phần đề chữ ghi tên trên tranh) thì đây đều do Trầm Ngạn Khanh tự vẽ.

Lý Minh Kỳ chỉ xem qua quýt hai lượt, dừng bên giá sách lật đi lật lại
vài cuốn sách cũng không cảm thấy hứng thú, cuối cùng từ bỏ.

Phượng Nhã trải nệm giường giúp nàng, chờ khi dọn dẹp xong, nàng ta phát hiện chủ nhân đang ngẩn người trước bàn, không biết lại nghĩ tới điều
gì. Nàng ta khom người đẩy cửa sổ Triêu Dương khắc hoa, “Chủ nhân, ngài lại nghĩ gì vậy?”

Một trận gió lạnh thổi vào, Lý Minh Kỳ xoay người nhìn lại, cảnh sắc
ngoài cửa sổ vô cùng hợp lòng người, núi giả song song, hoa cỏ sum suê,
một nơi rộng lớn như vậy lại không một bóng người, chỉ có vài con chim
tước từ trong bụi hoa bay ra, ca hót véo von, cực kỳ yên tĩnh trong
lành.

”Phượng Nhã, hắn đã đi đâu?”

Hắn? Phượng Nhã đương nhiên biết nàng hỏi ai, kể từ sau ngày đó, đây là
lần đầu chủ nhân chủ động đề cập đến, nàng ta không hiểu suy nghĩ của
chủ nhân, nhưng nhất định nàng ta phải cẩn thận suy nghĩ nên trả lời thế nào, “Chủ nhân, cung chủ đến Cửu Hoa cung.”


”Thật sao? Thành hôn là sao?” Lý Minh Kỳ vẫn đặt ở trong lòng, vốn cho
là mình không quan tâm, nhưng lúc này hỏi ra miệng nàng mới phát hiện
trong lòng nhẹ đi không ít.

”Chủ nhân, đều là tin vịt mà thôi, nô tỳ nói với ngài, chỉ khiến ngài
càng thêm sầu lo, vẫn nên chờ cung chủ trở về tự nói với ngài thôi, được không?” Phượng Nhã nghĩ nghĩ, vẫn không biết nên mở miệng thế nào.

‘Lý Minh Kỳ sao ngươi lại có cảm giác như bị phản bội vậy? Rõ ràng là tự ngươi ra ngoài, rõ ràng là chính ngươi không muốn, giờ đã trở thành sự
thật, không tốt sao? Mười ngón tay mềm mại dịu dàng lướt qua bụng, con
à, lúc này thật chỉ còn lại mẹ con chúng ta thôi’. Nàng cũng không hỏi
nữa.

Phượng Nhã hầu hạ nàng tắm rửa, cùng nàng ăn vài thứ, luôn cẩn thận đánh giá vẻ mặt của nàng, lại không phát hiện bất cứ dị thường nào, điều này khiến trong lòng nàng ta vô cùng bấp bênh, “Chủ nhân, nô tỳ đưa ngài ra ngoài dạo nhé?”

Lý Minh Kỳ lắc lắc đầu, “Hơi mệt một chút, ta ngủ trước một lát, buổi
tối nói sau.” Nàng đi đến trước giường lại đứng yên, nhớ tới những ngày
ngày đêm đêm đó, có những thứ đã xâm nhập vào xương tủy, có thể không
vui không thương nhưng lại không thể không mong không nhớ.

Phượng Nhã thấy sắc mặt nàng không tốt, cũng không dám nhiều lời, giúp
nàng xốc chăn gấm lên, đỡ nàng nằm xuống, “Chủ nhân, nô tỳ ở ngay ngoài
cửa, có chuyện gì ngài hãy gọi nô tỳ.”

”Đi đi, ta ngủ một giấc sẽ không sao nữa.”

Lý Minh Kỳ ôm chặt chăn gấm trên người, nhắm mắt lại liền có thể ngửi
được mùi Trầm Hương phảng phất như có như không, một giọt lệ theo khóe
mắt rơi vào bên gối.


Đêm khuya tỉnh mộng, Lý Minh Kỳ là bị giật mình tỉnh giấc, có người ngồi bên giường, hơi thở cũng không xa lạ, đương nhiên cũng chưa quá quen
thuộc. Người đến có một đôi mắt hoa đào lóng lánh đưa tình, lúc mỉm cười vô cùng phong lưu. Nếu có thể lựa chọn, người đời này nàng không muốn
gặp chính là hắn, cắn môi đề phòng nhìn hắn, “Phong Nhã Tụng, ngươi tới
đây làm gì? Cách xa ta một chút, bằng không ta sẽ gọi người đến.”

Nam tử vội vàng từ bên giường đứng dậy, cười lấy lòng: “Suỵt, ta không có ác ý, hôm nay cố ý đến để xin lỗi nàng.”

Lý Minh Kỳ ôm lấy chăn ngồi dậy khỏi giường, “Lời xin lỗi ta đã nhận, ngươi có thể đi rồi.”

”Minh Kỳ, ta muốn làm bè bạn với nàng, hôm nay không được nàng tha thứ, ta nhất định không rời đi.” Hắn cởi bội kiếm mang bên người xuống bỏ vào tay nàng, “Hay là nàng chém ta hai đao,
mạng ta lớn không thể chết được, xong thì nàng tha thứ cho ta được
không?” Hắn nói vô cùng chân thành, Lý Minh Kỳ cũng không biết làm sao,
không chỉ không mở miệng gọi người, ngược lại có chút mong muốn tâm sự
với hắn.

”Ngươi lấy kiếm lại đi, ta không cần mạng của ngươi.”

”A, vậy nàng muốn làm gì?” Giọng điệu nghe thật đáng thương, làm cho Lý Minh Kỳ nhớ tới Bạch Trản, “Ngươi ra ngoài chờ ta.”

Mặt mày Phong Nhã Tụng cong cong, giai nhân đang mời đón, vừa quay đầu vừa bước khỏi phòng.

Lý Minh Kỳ lần mò mặc quần áo, chờ lúc nàng bước ra, Tụng gia đang đứng
trước cửa sổ hình trăng tròn lo lắng suy nghĩ, nghe thấy động tĩnh liền
nhìn lại, nghiêm trang hỏi: “Minh Kỳ, nàng vừa khóc sao, nàng mơ thấy gì à?” Phong Nhã Tụng nâng tay, ngón tay thon dài quệt lên một giọt nước
mắt còn đọng lại trong suốt, hắn lộ vẻ đau lòng, “Minh Kỳ, có phải người nọ khiến nàng đau lòng hay không? Nàng đừng sợ, ta nhất định sẽ giúp
nàng xả cơn giận này.”

Lý Minh Kỳ kỳ quái liếc mắt nhìn hắn, châm chọc nói: “Sao vậy? Ngươi đã chuẩn bị tốt tư tưởng chết không chỗ chôn rồi hả?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận