Ác Phu Cường Sủng Thê

Biểu cảm trên mặt Phong Nhã Tụng vô cùng phong phú, lúc thì thù sâu khổ lớn, lúc thì thâm tình vô hạn, lúc lại mang vẻ mặt bị sét đánh, lúc này lại
là bộ dạng tiểu nhân nham hiểm ghét ác như thù, “Minh Kỳ, nàng có thể
đừng tổn thương lòng tự trọng của ta như vậy không? Đúng là bây giờ ta
đánh không lại hắn, nhưng quân tử báo thù mười năm không muộn, sớm muộn
gì cũng có một ngày ta giết được hắn. Quang minh chính đại đánh không thắng, đánh dần dần cũng phải đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.”

Lý Minh Kỳ tự rót cho mình một ly trà lạnh, vừa muốn uống lại bị người cướp lấy, nàng nhíu mày khó hiểu: “Sao vậy?”

”Nàng mang thai, vẫn nên yêu quý bản thân một chút.” Bàn tay Phong Nhã
Tụng kéo chén trà, dùng nội lực hâm nóng, Phong gia làm nghề y nhiều thế hệ, mặc dù hắn là gã gà mờ, nhưng hỉ mạch vẫn không làm khó được hắn.

Lý Minh Kỳ nhìn động tác của hắn, khóe môi nhếch nhẹ, trong lòng có chút ấm áp, “Phong Nhã Tụng, ngươi nhảy như cóc đi, ta muốn ngươi vừa nhảy
vừa kêu. Bắt chước thật giống thì cô nương ta liền tha thứ cho ngươi.”

Phong Nhã Tụng suýt nữa làm rơi cái chén trong tay, đầy vẻ tội nghiệp nhìn nàng: “Khụ khụ, Minh Kỳ, nàng nghiêm túc sao?”

”Còn không à, không phải ngươi muốn ta xả giận sao, chỉ là lúc này ta
không muốn vung đao chém người. Muốn xem người bắt chước cóc, ngươi có
làm không?” Lông mi dài của Lý Minh Kỳ che đi cảm xúc trong mắt.

”Bắt chước, chỉ cần nàng vui, bảo ta làm gì cũng được, chỉ là bắt chước
không dễ, có thể chờ ta học bộ dạng con cóc xong được không, ta muốn nói chuyện với nàng thêm một chút.” Khuôn mặt tuấn tú của Phong Nhã Tụng

ửng hồng, có chút ngượng ngùng.

Tay Lý Minh Kỳ đang cầm trà nóng, con ngươi đen lấp lánh sáng trong nhìn bầu trời đầy sao, xem như chấp nhận yêu cầu của hắn, “Phong Nhã Tụng,
ngươi và Phong Thiển Ảnh thật sự là huynh đệ sao?”

Phong Nhã Tụng lộ vẻ cam chịu, tức giận nói: “Đừng nhắc, xui xẻo tám đời mới có thể trở thành huynh đệ với hắn. Nói cho nàng nghe, hắn là kẻ bạc bẽo nhất, về sau nhìn thấy hắn thì trốn xa một chút.” Mắt hoa đào lấp
lánh ánh lửa, nhìn kỹ thật có vài phần giống gã yêu nghiệt kia.

Lý Minh Kỳ bị giọng điệu của hắn chọc cười, lắc lắc tay, “Hắn cũng không tệ đến vậy đâu, chỉ có chút ghét ác như thù, cũng là một kẻ vô cùng
không sợ phiền phức, chỉ e làm loạn chưa đủ, chứ bản tính cũng khá trong sáng lương thiện.” Không biết bề trên của Phong gia giáo dục con cháu
thế nào, hai đứa con trai đều... ừm, không giống người thường.

Phong Nhã Tụng một tay nâng cằm, nhìn môi nàng khẽ nhếch nụ cười nhạt,
đáy lòng lại bắt đầu ngứa ngáy, sao dáng vẻ nàng cứ thế mà lại hợp ý
mình đến vậy, “Minh Kỳ, nàng thích Trầm Ngạn Khanh không?”

Lý Minh Kỳ thu lại ý cười, nhẹ nhàng uống một hớp trà, bên môi nhiễm một chút bóng nước, nàng tránh né, hỏi ngược lại: “Nghe nói hôm nay có
chuyện thú vị, không biết là thật hay giả, ngươi có thể nói cho ta biết
không, Trầm Ngạn Khanh đi đâu vậy? Hắn...đi với ai?”

Phong Nhã Tụng uống một ngụm lạnh trà, không phải lần này hắn tới cũng
vì việc này sao? Lời ít mà ý nhiều đáp: “Hắn cứu một vị cô nương, vị cô
nương này là nữ nhi của Minh Chủ Võ Lâm tiền nhiệm, luôn đi theo hắn, vì báo đáp ơn cứu mạng mà nhất định phải gả cho hắn.”

Lý Minh Kỳ đờ đẫn gật gật đầu, thì ra là như vậy, vị cô nương kia rất đẹp sao? Lời nói có chút chua sót, “Hắn đồng ý rồi sao?”

”Nàng không biết?” Phong Nhã Tụng nhìn bộ dáng đáng thương lại giả vờ
kiên cường của nàng, trong lòng đột nhiên cảm thấy vô cùng không nỡ.

”Biết cái gì?” Ánh mắt run rẩy, tiết lộ sự dạo động sâu trong đáy lòng.

”Vô Trần cung phát thiệp cưới rộng rãi, mùng tám tháng sau Thẩm cung chủ sẽ tổ chức đại hôn, hiện tại nhân sĩ võ lâm khắp nơi đều tràn đến thành Kỳ Sơn, chờ phong thái tuyệt thế của Thẩm cung chủ.” Phong Nhã Tụng thương tiếc liếc nhìn
nàng, “Minh Kỳ, ta tới là muốn đưa nàng đi, nếu hắn phụ nàng, nàng đi
cùng ta được không? Ta thích nàng.” Thật lòng thật dạ thích nàng, mấy
ngày nay dưỡng thương, trong đầu đều chỉ nghĩ đến nàng.

”Được, chờ hắn đại hôn xong, ngươi tới cứu ta thoát khỏi lồng giam này.” Lý Minh Kỳ nhấp một ngụm trà, hốc mắt có chút ướt át.


”Minh Kỳ, nàng đừng gạt ta.” Vươn tay muốn chạm vào nàng, nhưng lại sợ
nàng rụt lại, chỉ đành cầm lấy chén trà của nàng, rót thêm cho nàng một
chén, lại dùng nội lực làm ấm giúp nàng.

”Được rồi, ngươi có thể đi rồi.” Lý Minh Kỳ chỉ vào cửa sổ bắt đầu đuổi người.

Phong Nhã Tụng cào cào tóc, hắn còn chưa ở đủ, trong lòng cũng biết
không thể ở lâu, “Minh Kỳ, thực xin lỗi.” Xin lỗi cần thành ý, hắn ngồi
chồm hổm, bốn chân đè thấp, mắt hoa đào đưa tình, khóe môi nở nụ cười,
đầu tiên là nhảy một bước, sau đó hô lên: “Ta là một con cóc, oạp oạp.
Ta là một con cóc đáng yêu, oạp oạp, oạp oạp. Thiên nga nhỏ xinh đẹp,
oạp oạp, trăm ngàn lần đừng ghét bỏ ta, tuy bộ dạng ta khó coi, nhưng
lòng ta thực thiện lương... oạp oạp... oạp oạp...”

Ban đầu Lý Minh Kỳ có chút sững sờ, nhìn hắn vừa nhảy kỳ quái vừa kêu,
rốt cục nhịn không được, cười giòn. Nàng chỉ nói đùa một câu mà thôi,
không ngờ người này lại tưởng thật.

Hai tay Lý Minh Kỳ bắt đầu gõ nhịp cho hắn, nhìn theo hắn nhảy thẳng ra
khỏi cửa sổ. Nhìn bóng lưng hắn biến mất vào ánh trăng, khóe mắt nàng
rớt xuống hai hàng lệ ướt, nhẹ giọng nói: “Cám ơn ngươi, Phong Nhã
Tụng.”

”Chủ nhân, vừa xảy ra chuyện gì sao? Người đang cười hay là đang khóc?”
Phượng Nhã gõ cửa nửa ngày, chủ nhân cũng không thèm để ý, sốt ruột tự
mình đẩy cửa bước vào, liếc mắt liền thấy chủ nhân ngồi trước cửa sổ vừa cười vừa lau nước mắt. Nàng ta tinh mắt phát hiện trên bàn có đặt một
pho tượng gỗ điêu khắc, “Đây là cái gì?”


Lý Minh Kỳ thật không phát hiện ra, tiếp đó cầm lấy nhìn xem, là một bức tượng gỗ điêu khắc hai mặt to bằng bàn tay, một mặt là nam, mặt kia là
nữ, nữ tử tươi cười xinh đẹp, mày liễu nhếch cao. Nam tử ủ rũ, nhẫn nhịn cho người khi dễ. Lý Minh Kỳ lại nghĩ tới vừa rồi hắn nhảy cóc, phì một tiếng bậc cười, người này cũng không hư hỏng như trong tưởng tượng, nể
mặt đêm nay hắn chọc cho mình cười nhiều đến vậy, liền tha thứ cho hắn
thôi, “Phượng Nhã, đóng cửa sổ lại, ta muốn ngủ.”

Phượng Nhã chau mày, không quên liếc mắt ra ngoài cửa sổ, người vừa đến
là ai? Sao có thể lặng yên không một tiếng động lẩn vào đây?

Sâu trong sân của Tiểu Lâu, đang đứng năm người, dẫn đầu là Quân Nho,
bốn người khác toàn thân đều mặc quần áo bó sát màu đen, một người trong đó hỏi: “Đại gia, vì sao không ngăn cản?”

Quân Nho liếc mắt về phía cánh cửa sổ đã đóng lại kia, nghe tiếng cười
của nàng, trong lòng hắn thoải mái không ít, “Ám Long vệ, chuyện tối hôm nay tốt nhất đừng nói lại với chủ nhân của các ngươi.”

Bốn gã Ám Long vệ hai mặt nhìn nhau, “Đại gia, ngài gây khó cho thuộc hạ rồi.”

Quân Nho phất phất tay, “Lời nên nói ta đã nói, cụ thể nên làm thế nào
các ngươi tự mình suy xét. Được rồi, ta đi thăm vị Phong nhị gia kia
đây.” Tay áo dài rộng vung lên, cả người lập tức biến mất.

Ám Long vệ lại biến mất vào trong bóng đêm, chia ra bốn góc bảo vệ Tiểu Lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận