Ác Phu Cường Sủng Thê

Lý Minh Kỳ ngủ một giấc đến khi trời sáng hẳn, nằm duỗi cái lưng mệt mỏi,
kết quả tay đụng tới một thứ cứng rắn, ban đầu còn không kịp phản ứng,
chờ khi nàng cầm lên xem, giật mình nhớ lại đêm qua người nào đó đã từng đến đây.

Phượng Nhã bưng nước rửa mặt tiến vào, thấy nàng tỉnh, cười hỏi: “Chủ nhân, ngài tỉnh rồi? Giờ liền rời giường sao?”

”Ừm, rời giường thôi, không phải hôm nay còn phải gấp rút lên đường
sao?” Lý Minh Kỳ ném tượng gỗ điêu khắc trong tay lên gối, tự động tự
giác ngồi dậy khỏi giường.

”Chủ nhân, tối hôm qua ngài nghỉ ngơi không tốt sao? Sao vành mắt tối đen thế kia?”

”Có sao? Rõ ràng ta ngủ một giấc đến khi trời sáng hẳn, ngươi đừng nói
lung tung.” Lý Minh Kỳ sờ sờ mặt mình, gần đây cảm thấy gương mặt hơi
gầy, “Phượng Nhã, có phải gần đây ta ăn ít đi không?”

”Đâu có, nhưng đúng là rất gầy, chủ nhân, ngài là người có mang, nên thả lỏng tâm tình, ăn cơm thật ngon ngủ thật say.” Phượng Nhã vừa giúp nàng mặc quần áo, vừa lảm nhảm.

”Ngươi càng ngày càng giống Tiểu Mễ nhà ta rồi.” Lý Minh Kỳ có chút hoài niệm, việc nha đầu nhà mình thích làm nhất chính là nói lảm nhảm.

”Chủ nhân, Tiểu Mễ là nha đầu chăm sóc ngài trước đây sao?” Lần đầu Phượng Nhã nghe nàng nhắc tới chuyện trong nhà.

”Đúng vậy, không biết bây giờ ra sao. Lát nữa ta sẽ viết một phong
thư, ngươi giúp ta đưa cho Quân Nho, huynh ấy nói sẽ cho người gửi về
nhà giúp ta.” Lý Minh Kỳ nói với vẻ không chắc lắm, nhưng nàng không còn cách nào, chỉ đành tin tưởng hắn.

Phượng Nhã gật đầu, “Chủ nhân, chúng ta dùng cơm trước, sau khi ăn xong hãy viết được không?”


Lý Minh Kỳ muốn làm thì sao lại dễ dàng bỏ qua, mặc kệ tóc tai bù xù,
nhanh như chớp chạy tới sau bàn, Phượng Nhã nhìn mà lắc đầu, hết cách,
đành mài mực giúp nàng, “Chủ nhân, ngài nghe nô tỳ một chút không được
sao.”

Lý Minh Kỳ cười cười, ngón trỏ kéo tóc đen, cười nói: “Chỉ mấy câu thôi, viết xong ngay ấy mà.” Nàng nhíu mày trầm tư một lát, trước khi đề bút
có trăm ngàn lời muốn nói, lúc thật sự viết lại phát hiện thật muôn vàn
khó khăn, phải viết thế nào đây?

”Chủ nhân, sao vậy ạ?”

Lý Minh Kỳ nhíu mày suy nghĩ, “Ừm, đột nhiên ta không biết phải viết thế nào.” Trái lo phải nghĩ chậm chạp không đề bút, cuối cùng đành chỉ báo
bình an, bảo rằng thời tiết trở lạnh, nhắc cha mẹ nhớ mặc thêm áo ấm, ăn ngon mặc ấm vân vân...Chữ nàng cũng giống như người, xinh đẹp lại mang
theo chút tinh nghịch.

Phượng Nhã xem lướt qua rồi hai mắt liền dời đi, nhẹ giọng an ủi: “Chủ nhân, chờ khi ngài sinh Lân nhi, cung chủ sẽ đưa ngài trở về.”

Lý Minh Kỳ sấy khô nét mực, nhẹ nhàng gấp lại đặt vào phong thư, cũng
không dán kín, “Nhã Nhi, lát nữa ngươi giúp ta giao phong thư này cho
Quân Nho.” Hai tay sờ lên bụng đã hơi nổi rõ của mình, lộ ra chút ý cười chua xót, nàng còn mặt mũi gì mà về nhà gặp lại mẹ cha? Bộ dạng này trở về chỉ khiến bọn họ rét lạnh, gặp mặt không bằng mong nhớ.

Phượng Nhã biết nàng có điều khó xử, “Chủ nhân, nếu cung chủ thật sự thành hôn, ngài phải làm sao?”

Ánh mắt Lý Minh Kỳ lóe lên, “Rất tốt mà, như vậy không phải ta sẽ tự do
sao? Được rồi, nha đầu, đừng quan tâm nhiều như vậy, cẩn thận kẻo mau
già đó.” Nàng ngồi trước gương đồng nhìn Phượng Nhã chải tóc cho mình,

vẻ mặt lại có chút hoảng hốt, chợt nghĩ tới tình cảnh lúc người nọ vẽ
chân mày cho nàng.

Ăn điểm tâm xong, nha đầu dẫn hai chủ tớ đến phòng khách Liêm Tâm các,
còn chưa vào cửa liền thấy Quân Nho đứng ở cửa phòng, “Quân đại ca, chúc buổi sáng tốt lành.” Ánh mắt dời đi dừng trên người Tô Diễn, “Tô Diễn,
chúc buổi sáng tốt lành.”

Tô Diễn nhìn nhìn nàng lại nhìn nhìn Quân Nho, nhíu mày nói: “Nặng bên
này nhẹ bên kia là không tốt, gọi huynh ấy là đại ca, không phải cũng
nên gọi ta một tiếng Tam ca sao?” Phản ứng này không như Lý Minh Kỳ dự
đoán, không chần chờ lâu, lập tức vái một cái, “Tiểu muội bái kiến Tam
ca.”

Tô Diễn vừa lòng gật gật đầu, “Đi đường vất vả rồi.” Chuyện đó hắn cũng
nghe nói, trong lòng không có khúc mắc là giả, nhưng nhiều ngày qua hắn
cũng đã thấy rõ, cho tới nay đều do lão Tứ nhà mình dùng sức mạnh ép
buộc, chịu chút tổn thương cũng đáng, nghĩ như vậy, nên với Lý Minh Kỳ
cũng không có gì phản cảm, “Được rồi, chúng ta lên đường thôi, trong
cung còn có một đống việc đang chờ xử lý kìa.”

Lý Minh Kỳ không thể nói gì hơn, hết thảy đều nghe theo sắp xếp của
người ta, sau đó nàng nghe Quân Nho nói: “Lão Tam, sau khi trở về cũng
đừng dung túng tiểu sư muội như vậy nữa.”

”Hừ, liên quan gì đến đệ, muội ấy trông nom bản thân cho tốt thì đệ càng dễ chịu.” Tô Diễn có chút không được tự nhiên, “Được rồi được rồi, về
sau muội ấy thích sao thì cứ mặc muội ấy, không liên quan gì đến ta, bọn đệ xem mà tự xử lý.”


Lý Minh Kỳ thấy hai sư huynh đệ họ như đang nói ra suy nghĩ của mình, vội lôi kéo Phượng Nhã ra cửa, còn biết điều khép cửa lại.

Đối diện có hai vị cô nương ung dung thướt tha bước đến, một là Noãn Nhi, một là Nhiễm Thu, hai người thấy nàng liền chào hỏi.

Nhiễm Thu mang theo ý cười nhìn nàng, điều này khiến Lý Minh Kỳ có chút
không biết nên đối mặt thế nào, kiếp trước chính nàng ta đã đoạt lấy sự
quan tâm của Trương Tử Tuấn, nếu nói trong lòng nàng không có suy nghĩ
gì nhất định là gạt người.

Phượng Nhã chỉ chỉ cánh cửa đóng chặt, nói: “Đại gia và Tam gia đang nói chuyện phiếm ở bên trong, hai vị tỷ tỷ có chuyện gì cần không?”

Hôm nay Noãn Nhi mặc một bộ quần áo màu xanh nhạt, cả người rực rỡ lên
không ít, nàng ta cười dịu dàng, “Không phải vì biết mọi người sắp đi
sao, đặc biệt đến đưa tiễn. Lý cô nương, đêm qua nghỉ ngơi tốt chứ?”

Lý Minh Kỳ gật gật đầu, “Khiến Noãn Nhi cô nương lo lắng rồi, đêm qua
yên giấc đến hừng đông. Sao hôm nay không thấy Ngũ cô nương?”

Nhiễm Thu thở dài một hơi, “Lý cô nương, người cũng đừng quá bận tâm.”

”Có liên quan gì đến ta không?” Mình cũng đâu chủ động trêu chọc gì nàng ta đúng không? Tại sao lại liên quan đến mình chứ.

Nhiễm Thu tiến lên giữ bàn tay mềm của nàng lại, đôi mắt hồ thu dập dền
gợn sóng, nhuộm chút u sầu, “Mấy ngày nữa là ngày vui đại hôn của cung
chủ, trong cung đang sắp xếp. Ngũ cô nương biết được tin tức đã sớm cưỡi ngựa chạy trở về, sợ là sẽ gây náo loạn.”

Đêm qua Lý Minh Kỳ đã chuẩn bị tâm lý thật tốt, hôm nay đương nhiên sẽ
không lộ ra chút khác thường nào, “Thành hôn không phải là chuyện tốt
sao? Ngũ cô nương tức giận gì chứ?” Lại nhìn nàng ta thật kỹ, cười hỏi:“Ngũ cô nương muốn gây ồn ào, vì sao Nhiễm Thu cô nương lại lo âu? Có
chuyện gì khiến nàng không vui sao?”


Noãn Nhi nhìn thoáng qua tỷ muội tốt của mình, giải thích thay nàng ta,“Cô nương có điều không biết, thiệp mời đại hôn là do Thu Nhi muội muội
gởi đi.”

”Thì ra là vậy, Nhiễm Thu cô nương tội gì phải để ý đến việc này, đều do chủ nhân sai bảo, không liên quan gì đến nàng, nàng ta muốn gây sự ồn
ào thì cứ để nàng ta tự xử lý, nàng không đáng phải chịu cơn tức đó.”
Nói như vậy xem ra cũng không có chút khác thường nào.

Nhiễm Thu trừng mắt nhìn, tò mò hỏi: “Cô nương, thứ cho nô tỳ lắm miệng
hỏi một câu, ngài thật sự không chút đau lòng khổ sở gì sao?”

Phượng Nhã xem như đã rõ, hai người này đến chính là muốn nói hộ chủ
nhân, e là bên trong cũng có chút quan tâm lo lắng, “Nhị vị tỷ tỷ cũng
đừng quá quan tâm, chủ nhân của bọn muội mỗi ngày đều ăn ngon ngủ yên,
sao lại đau lòng khổ sở chứ.”

Lý Minh Kỳ không dấu vết buông tay Nhiễm Thu ra, xoay người kéo nha đầu
tri kỷ nhà mình, sẳng giọng: “Nhã Nhi, sao lại nói thế.” Nàng chỉ chỉ
gương mặt có chút hao gầy của mình, “Nha đầu nhà ta là đang nói mát đó,
nhìn mặt ta này, không phải là đã gầy đi sao?”

”Lý cô nương, ngài đừng lo lắng, tỷ muội nô tỳ không có ác ý gì.” Nhiễm
Thu chớp chớp mắt, dáng vẻ có vài phần nhu nhược đáng thương, kỳ thật
nàng ta cũng hồ đồ, lúc ấy rõ ràng Tứ gia muốn kết hôn với vị Lý cô
nương này, vì sao giờ lại nói tân nương tử đổi thành một người khác? Vốn định đến tìm cách khuyên lơn, nào biết vẻ mặt vị Lý cô nương này vẫn
như thường, vô cùng lạnh nhạt với hôn sự của Tứ gia.

”Yên tâm, ta sẽ không để ý.” Lý Minh Kỳ đã tràn ngập phản cảm với nơi
mình sắp đến, thai nhi trong bụng đột nhiên nhúc nhích, điều này khiến
trên mặt nàng lộ ra ý cười dịu dàng, bé cưng, mẫu thân không đau lòng
đâu, con đừng lo lắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận