Ai Là Của Ai

Cứ tưởng Chu ba cả đời
chinh chiến, đại địch trước mặt cũng không bao giờ biến sắc, vậy mà hôm nay ông
lại bị đánh bại hoàn toàn.

Trong căn phòng nhỏ của
Chu Vệ, vợ chồng lão Chu gượng gạo ngồi đó, Triêu Huy bối rối cúi đầu đứng bên
cạnh, Chu Vệ vẻ mặt lại rất thỏa mãn sau khi thực hiện được gian kế, còn Phương
Di đơn thuần chỉ là người đến xem chuyện hay.

Năm người năm tâm tư khác
nhau, trầm mặc hồi lâu, Chu ba mới vỗ tay của bạn già liên tục thúc giục, hắng
giọng nói: “Cháu gái, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Triêu Huy rất cẩn thận
ngồi xuống bên cạnh Chu Vệ, nói: “Cám ơn chú ạ.”

“Gọi chú làm gì, quá
phiền toái, cứ gọi là ba đi.” Chu Vệ vừa thuận miệng nói đã khiến cho bốn vị
thính giả phải một phen chấn động. [Sa: Ầm! Sét đánh lần hai, tóc tai dựng đứng
mặt mũi đen xì]

Chu Vệ ôm cái chân bị đá
đau, nhìn về phía người động thủ, anh cực kỳ vô tội mà. Sao lại đá anh, anh có
nói sai gì đâu, dù sao về sau cũng gọi như vậy, cần gì phải sửa tới sửa lui?

Chu ba không thèm chú ý
đôi vợ chồng son đang liếc mắt đưa tình với nhau, khụ khụ nói: “Cháu thoạt nhìn
chắc vẫn còn nhỏ tuổi, năm nay cháu bao nhiêu tuổi rồi?”

“Dạ 21 ạ.” Triêu Huy nhỏ
giọng trả lời… Hiện tại có phải là đang gặp mặt phụ huynh hay là thủ tục tra hộ
khẩu vậy nè trời? Toát cả mồ hôi! Cô cũng đã từng nghĩ tới việc đến gặp mặt cha
mẹ Chu Vệ, nhưng tuyệt đối không phải cục diện hốt hoảng và luống cuống như bây
giờ…

“Sang năm tốt nghiệp là
có thể kết hôn.” Chu Vệ bồi thêm một câu, lại lần nữa khiến cho bốn vị thính
giả chấn động. [Ầm! Sét đánh lần ba tan tành xác pháo không lết nổi dậy với
anh]

Anh nhanh như vậy vội vã
kết hôn sao! Triêu Huy nội tâm đang ở thiên nhân giao chiến (bối rối, mâu
thuẫn) —— Có nên đạp thêm cho anh một cước nữa hay không? Nên hay không?

“Con đã quyết định như
vậy rồi sao?” Chu ba nhìn con trai, nghiêm túc hỏi.

Chu Vệ nhìn phụ thân,
nói: “Đúng vậy ạ.”


Chu ba hai mắt chớp chớp,
nhớ lại mấy năm trước, thằng bé cũng từng dùng ánh mắt và ngữ khí như vậy kiên
định lựa chọn trường học cùng chuyên ngành cho mình.

“Con thật là, gia đình
người ta đã đồng ý chưa?” Chu mẹ hỏi một câu.

Triêu Huy nhất thời cảm
động đến rơi nước mắt, dì à, dì nói câu ấy thật sự là quá đúng! Anh nói kết
hôn, vậy đã cầu hôn chưa? Em đồng ý rồi sao? Người nhà của em đồng ý rồi sao?

Chu Vệ lại nở nụ cười:
“Mẹ, mẹ không tin tưởng con trai mẹ sao?”

Chu mẹ bị khuôn mặt vô
cùng sáng lạn của anh khiến cho hoàn toàn không biết phải nói gì… Không phải là
vấn đề bà có tin tưởng hay không, nó không thấy là tiểu cô nương người ta mặt
càng ngày càng trắng bệch sao…

“Ba, mẹ, hai người ngồi
đây trước đã ạ, con và Triêu Huy có chút việc muốn thương lượng.” Chu Vệ nói
xong, kéo Triêu Huy đi tới phòng ngủ.

Trầm mặc trong chốc lát,
Chu mẹ sâu kín nói: “Chúng ta cũng không phải cổ hủ, cũng sẽ không cứng rắn
muốn ép thằng bé cưới khuê nữ Lương gia, nhưng chuyện hôn nhân đại sự như thế
nào nhất nhất phải nói cho hai vợ chồng già bọn ta biết chứ”.

“Cho nên biểu ca thường
nói chỉ riêng những kinh nghiệm số một của anh ấy nói ra là đã có thể viết
thành sách.”

Chu mẹ nửa ngày sau
mới nói: “Sao vẫn chưa thấy hai đứa nó ra nhỉ… A, cô bé này không phải là người
ngày đó các con xem trên tivi chứ?” Thảo nào, lại tích cực như vậy.

“Thoạt nhìn cũng là đưa
nhỏ tính tình rất tốt.” Chu ba nói.

“Không phải tốt đâu mà,
mà là rất tốt.” Phương Di tiếp tục tán dương, “Con cho tới bây giờ chưa từng
thấy sư tỷ nổi giận, lần nào nhờ giúp đỡ, chị ấy cũng đều giúp con hết mình,
máy tính chơi rất giỏi, đồ ăn cũng làm cũng rất ngon…”

“Cho nên bây giờ con mới
không thích ăn đồ ăn dì làm!” Chu mẹ nghiến răng nghiến lợi nói.

Phương Di ngẩn ngơ, lập
tức kêu khóc om sòm: “Đại nhân, tiểu nhân oan uổng ạ~~~~~~”


Trong phòng, là một khung
cảnh khác.

Cách một cánh cửa phòng,
dây thần kinh đang căng thẳng của Triêu Huy cuối cùng cũng được thả lỏng, cơ
thể cùng tâm tình đột nhiên mềm xuống, nước mắt liền ào ào tuôn rơi.

Chu Vệ vốn dĩ nghĩ rằng
cô sẽ hung hăng tiến lại đây, cho anh thấy rõ chính mình có bao nhiêu cái xương
sườn, không ngờ được cô sẽ òa khóc, lập tức hoảng hốt, nâng khuôn mặt của cô
lên, hỏi: “Sao em lại khóc? Con dâu có xấu dù sao cũng phải gặp ba mẹ chồng.”

“Em không xấu”.

Cô gạt tay anh,
dùng sức gạt nước mắt, hỏi:

”Anh chuyện này
thật tùy tiện? Không chỉ làm cho em không thể không làm hòa với anh, lại có thể
khiến cho ba mẹ anh gặp mặt em, còn để cho người khác đối với anh hết hy vọng,
một mũi tên trúng ba con chim (nhất tiễn tam điêu). Anh… Quá đáng lắm! Có biết
em cũng sẽ sợ hãi hay không? Sợ bản thân mình làm không tốt, sợ bản thân không
thể khiến ba mẹ anh vui lòng? Anh có biết hay không?”

“Anh biết.” Anh đau lòng
mà ôm cô vào lòng, nói: “Nhưng anh thực hy vọng em theo anh gặp mặt ba mẹ. Em
tốt như vậy, họ làm sao mà không thích em được? Hơn nữa, về sau người chung
sống với em là anh, chứ không phải là ba mẹ, cho dù ba mẹ không hiểu em, nhưng
nể mặt anh, bọn họ cũng sẽ không làm khó em.”

Triêu Huy rúc thật sâu
vào trong lòng anh, khóc như mưa, tựa như đem những khổ sở tích tụ mấy ngày
không gặp anh ra khóc cho hết.

“Anh thật quá đáng, toàn
dùng mấy trò xấu hại chết người ta, về sau anh lấy ra đối phó em, em biết phải
làm sao bây giờ?” Cô khóc thút thít hỏi.

Chu Vệ nhẹ nhàng cười,
ngực phập phồng dao động theo khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, anh nói:
“Triêu Huy, tâm tư anh dành cho em còn chưa đủ hay sao?”

“Anh nói vậy là có ý gì?”
Cô không hiểu.

“Em cho là Thọ Thọ thật

sự là do anh nhặt về? Liệu có ai lại may mắn có thể nhặt được một chú chó
Saint-Bernard thuần chủng như vậy?” Anh nhắc nhở cô.

Cô ngẩng đầu lên, không
thể tin được hỏi: “Nếu không phải thì…”

“Là do anh đặc biệt nhờ
một người bạn mua đến tặng cho em. Bằng không, anh đâu phải lấy cớ để em mỗi
ngày tự động đến nhà anh?” Nhớ tới kia quãng ngày náo loạn đó, Chu Vệ nhịn
không được bật cười.

“Anh biết rõ là em sợ
chó, còn đối với em như vậy.” Triêu Huy xấu hổ ảo não đẩy anh.

Chu Vệ nhân tiện nằm luôn
ở trên giường, hai tay gối lên sau đầu, đắc ý nói: “Chỉ là anh đả xà đả thất
thốn [2] thôi.
Rất rõ ràng nếu anh lấy lòng em chẳng phải em sẽ cảnh giác, nghi ngờ sao? Vả
lại, bây giờ em còn sợ chó nữa không?”

Đúng là không sợ … Triêu
Huy yên lặng nghĩ, nằm xuống bên cạnh anh: “Cám ơn anh…”

Cô chưa từng có suy
nghĩ sâu xa về mọi chuyện mà Chu Vệ đã làm cho cô, cẩn thận suy nghĩ lại một
lượt, nhận ra rất nhiều khía cạnh trước kia chưa từng phát hiện.

Chu Vệ nghiêng người, kề
sát cô, ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt cô, dịu dàng
nói: “Em khóc anh rất đau lòng.”

“Đều là anh do chọc em
chứ em đâu có thích khóc.” Cô oán giận nói.

Chu Vệ đem cô kéo đến bên
mình, nói: “Anh với em về nhà, cầu xin gia gia bà ngoại, để cho bọn họ đem em
gả cho anh, cho nên chúng ta không cần giận dỗi nữa, được không?”

“Vâng…” Triêu Huy thiếu
chút nữa lại khóc, gắt gao ôm lấy anh. Anh thật là nghiêm túc nghĩ tới mỗi một
bước của bọn họ về sau, mà cô lại cái gì cũng không vì anh mà làm, chỉ biết tức
giận với anh…

“Tiểu ngu ngốc.” Anh dỗ
cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói.

Tiểu ngu ngốc chính là
tiểu ngu ngốc, vĩnh viễn không hiểu được mình là bảo bối, anh có thể có được
cô, là vô cùng may mắn.

Phòng ngoài.

Chu mẹ tuần tra một lượt
phòng khách, phòng bếp, thư phòng… Thiếu chút nữa phá hỏng không khí!

Bà nghiêm cái mặt đen xì
chỉ vào quần áo ngoài ban công, chỉ chỉ chỉ, run run hỏi: “Đây là cái gì?”


Phương Di nhìn thoáng
qua, khó hiểu: “Quần áo ạ.”

Bà đương nhiên biết đây
là quần áo! Liếc mắt một cái là đã nhìn ra! Vấn đề là, một cái thằng thanh niên
độc thân trên ban công làm sao có thể có nhiều quần áo của con gái đến vậy, bà
sẽ không ngốc đến mức cho rằng mình con trai mình có sở thích khác thường.

Vừa rồi nhìn đến tủ giày
bên trong có mấy đôi giày của con gái, bà có thể cho rằng bạn gái đến nhà chơi,
có mấy đôi giày con gái cũng không gì đáng trách. Nhìn đến trong thư phòng có
rất nhiều sách vở cùng tạp chí chữ viết văn phong không phải của con nhà mình,
bà cũng có thể cho rằng là bạn gái đến nhà học tập, hoặc là em họ ra khỏi phòng
bỏ quên lại. Nhưng là… quần áo này… Thoạt nhìn không phải đồ của Phương Di hay
mặc, số lượng còn không phải một bộ nữa…

“Anh họ con đem người ta
ăn mất rồi sao?” Chu mẹ nghiến răng nghiến lợi hỏi. Được lắm, nếu không phải
hôm nay không cẩn thận bị hai lão già bọn ta phát hiện, không biết nó còn gạt
bọn ta như gạt con nít đến bao giờ? Cái thằng bất hiếu này!

Phương Di không ngờ được
dì cả nhà mình luôn cẩn trọng lại có thể nói ra lời kích thích như vậy, bất
giác ngẩn ngơ: “Không có ạ?”

Anh họ thoạt nhìn
không phải là người nhanh nhẹn như vậy, mà sư tỷ có vẻ cũng không phải là người
tùy tiện như thế… Nhưng mà, nhớ tới có một ngày cô tìm sư tỷ hỗ trợ đánh quái
khi gõ cửa phòng ngủ, sư tỷ nửa ngày mới đi ra, mặt đỏ hồng, môi sưng đỏ, quần
áo có chút rối loạn, mà anh họ dường như cũng rất thỏa mãn… Cô bỗng nhiên không
dám khẳng định như vậy…

Chu mẹ vẻ mặt bỗng nhiên
trở nên bi thương: “Con gái nhà người ta mới mấy tuổi đầu, nó làm sao lại có
thể đã xuống tay độc ác rồi chứ?”

Phương Di ngẩn ngơ, ra
tay độc ác… Dì cả, dì chẳng có tình thương của người mẹ gì cả? Sao lại trách
móc con mình như vậy.

Chu ba cũng ngẩn ngơ, ra
tay độc ác… Bà xã, năm đó em theo anh, lúc ấy em cũng không lớn hơn là mấy mà…

Chú thích

[1] Câu
này nguyên gốc là (丑媳妇总得见公婆) theo
như Baidu nói thì câu này có ý là không có thể giấu được việc gì, nhất định là
có một ngày cũng bị lộ ra tương đương với câu cây kim trong bọc cũng có ngày lộ
ra. Câu thành ngữ cận đại này bắt nguồn từ Thanh – Lý Bảo Gia trong《quan
tràng hiện hình ký》

[2] đả
xà đả thất thốn: đánh rắn đánh vào đốt thứ bảy, thất thốn tức là phần cổ dưới
đầu bảy tấc, là chỗ trí mạng của rắn. Đánh vào đó ắt sẽ giết được rắn.. Câu này
ngụ ý là đánh vào chỗ hiểm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận