Cứ nhắm mắt yêu em
Cứ nhắm mắt yêu em, vũ trụ bao la vốn dĩ cần những yêu thương như vậy vì nếu không tạo hóa đã ỗi người một tinh cầu mà sống, mà cô đơn, mà duyên phận chỉ là truyền thuyết chưa chắc được kể.
Cứ nhắm mắt yêu em, ai cũng có một quá khứ, chúng ta sẽ chỉ đếm ngày hạnh phúc từ phút giây này và em chỉ cần anh cho tất cả những điều duy nhất.
Cứ nhắm mắt yêu em, trần gian này muôn lối, biết đâu được mất còn ngày sau, đừng đong đo những thiệt hơn hư ảo, chỉ cần là anh, là em, là chúng ta như bây giờ.
Cứ nhắm mắt yêu em, thiên hạ là một cộng đồng to lớn hay vô tình xen lẫn lòi ong tiếng ve bên những cuộc tình bất chợt lóe màu hạnh phúc, chỉ cần biết có nhau là đủ.
Cứ nhắm mắt yêu em, đại dương xanh và bầu trời cao là nơi em sống với tình yêu kì diệu, là nơi những người yêu nhau sẽ được bên nhau.
Cứ nhắm mắt yêu em, sẽ không ai hứa, em không nhuốm màu cũ kỹ, anh cũng chẳng nhuộm màu ố hoen. Nếu bước song song hãy nắm tay em, nếu bước qua nhau hãy ôm em.
Cứ nhắm mắt yêu em, anh là điều đặc biệt duy nhất hiện hữu nơi thực tại em, khiến em một lần nữa tin rằng cổ tích có thật.
Cứ nhắm mắt yêu em, dù ất nhau ngày sau thì những điều em yêu quý em sẽ vẫn mãi yêu quý.
Cứ nhắm mắt yêu em... hãy để tình yêu là mù quáng như nó vốn dĩ...
Cứ nhắm mắt yêu em... còn em, dù-mở-mắt-vẫn-thấy-tim-loạn-nhịp-yêu-anh.
“Bỗng dưng, anh hết yêu em”
Nếu một sáng mai thức giấc anh bỗng cảm thấy hết yêu em. Anh sẽ làm gì?
Anh sẽ vẫn lừa dối chúng ta và đi tiếp con đường này cùng em?
Anh sẽ vẫn ở bên em như một thói quen?
Anh sẽ vẫn làm tròn bổn phận của mình để không gây đớn đau nào cho em?
Anh sẽ vẫn tiếp tục cuộc sống này vì chữ “nghĩa” khi chữ “tình” đã rót rơi?
Hay...
Anh sẽ nói với em rằng: “Bỗng dưng, anh hết yêu em”.
Chẳng có gì là mãi mãi anh ạ, em hiểu thấu đáo những quy luật khắc nghiệt đó.
Thế nên, dù một ngày nọ anh có đến bên em mà nói rằng: “Bỗng dưng, anh hết yêu em” thì em cũng sẽ đau đớn lặng im mà buông tay anh.
Khi tình yêu bị bão hòa, anh sẽ quên những nhớ thương. Việc có em trong cuộc sống anh là việc rất rõ ràng và đương nhiên. Những điều mà khi xưa chúng ta khao khát ở nhau lại là nguyên nhân gây nhàm chán.
Em biết anh còn thương em nhiều - chỉ là “bỗng dưng, anh hết yêu em” mà thôi.
Thế nên, khi bây giờ đây, khi những đêm lặng tiếng gió lay, khi những xao động còn nguyên lành trong chúng ta, em mong anh hãy cho đi những yêu thương ấy từng chút một, nhẹ nhàng và từ tốn.
Đừng ôm lấy em ghì xiết, hãy ôm em vừa vặn.
Để nếu có ngày “bỗng dưng, anh hết yêu em”, em đã có đầy đủ hành trang cho đoạn đường độc bước phía trước, để tất cả những kí ức về anh được ngủ sâu, để yêu thương trở thành thấu hiểu.
Và chúng ta sẽ bình yên.
Yêu xa
Sau mùa hè...
Anh lên đường trở về với đất nước xa xôi phía bên kia bầu trời.
Tiễn anh ra sân bay, hai đứa đứng lặng thinh nhìn nhau mà chẳng biết nói gì cả, nhìn dòng người lướt qua, anh ghì xiết tay em như một lời động viên em hãy vững lòng.
Yêu xa, cả hai cần ở nhau hơn cả một niềm tin.
Yêu xa, cả hai cần ở nhau hơn cả sự thấu hiểu.
Yêu xa, cả hai cần ở nhau hơn cả lòng nhẫn nại.
Yêu xa, nỗi nhớ cứ thế dài như quãng đường bay, vô tận và mênh mông.
Anh ôm em, chỉ dặn giữ gìn sức khoẻ. Rồi bước đi.
Được đoạn em chạy theo, chẳng khóc gì cả, nước mắt cứ thế chảy thành dòng, lao vào ghì chặt vai anh, ướt cả một bên áo.
Anh ôm mặt em, bảo chỉ chớp mắt là anh sẽ lại về. Em nức nở như trẻ lên ba.
Bỗng nhiên em muốn bé thành tí hon, chui vào va li đi cùng anh.
Bỗng nhiên em muốn mọc cánh bay theo anh lên tận bầu trời kia.
Bỗng nhiên em muốn đủ thứ để được ở cạnh anh.
Lúc nào cũng kết thúc như vậy.
Đứa quệt vội nước mắt kéo va li bước đi, chẳng dám ngoảnh lại.
Đứa đứng thẫn thờ, trong đầu đếm xem còn bao nhiêu ngày nữa lại ra sân bay.
Và đến một ngày… ta mang lòng yêu một kẻ xa lạ
Tôi không thể nhớ nổi lần cuối cùng tôi mang lòng yêu một kẻ xa lạ là lúc nào.
Nhưng tôi lại nhớ rất rõ cái cảm giác ấy.
Ngớ ngẩn.
Tôi rất hay cười một mình, đọc tin nhắn cũng cười, xem sách cũng cười, lái xe một mình cũng cười. Hình ảnh của người ấy tràn ngập trong đầu tôi, tôi không thể nghĩ được điều gì khác. Tôi thấy mình rõ ràng rất ngớ ngẩn.
Đứng ngồi không yên.
Tôi không thể ngồi yên một chỗ quá lâu, tôi căng đầy năng lượng, tôi phải luôn nghĩ cách làm cái này cái kia, tay chân cứ như thừa thải, nghĩ đến người ấy là lòng tôi lại nôn nao khó tả.
Hóa điên.
Tôi thực sự đã từng có lúc nghĩ mình hóa điên. Khi tự nhiên nhớ một người cuồng dại, nhớ đến độ lòng nhói, tim đau. Nhớ nhiều mà dù cách nhau một vòng trái đất tôi cũng nguyện chạy chân đất đi tìm. Rồi nửa đêm thức giấc lại chẳng biết đang tỉnh hay mơ, tôi như kẻ điên rơi xuống từ tầng mây thứ chín rồi đi lang thang, lạc lối chốn nhân gian này.
Bao dung.
Tôi nghĩ ai lúc yêu cũng đầy tràn lòng bao dung. Khi đã có một người yêu mình, thì tự khắc tình yêu đang hiện hữu ấy dễ dàng lan tỏa đến những người xung quanh, cảm thấy ai cũng đáng yêu. Tôi ít giận hờn, cáu gắt, sẵn sàng giúp đỡ, vui vẻ cho đi. Đơn giản vì tôi cảm thấy tôi đã rất may mắn.
Trẻ con.
Tôi không quan tâm nhiều đến chuyện đúng sai. Tôi nhiều xúc cảm, dễ cười, dễ khóc và sống rất vô tư. Nghĩ về một người, biết người ấy đang cùng mình chung bước, tôi vững lòng ngô nghê ca hát. Tôi chẳng sợ gì cả, một cái xiết tay là cả một bình yên quay về.
Yêu một người là giây phút lòng ta sang trang mới, hiểu thêm về thứ xúc cảm thiêng liêng dành ột kẻ xa lạ.
Khi ta ngầm thỏa thuận với bản thân sẽ hi sinh những thói quen thường ngày vì hạnh phúc của họ.
Khi những ích kỷ trong ta chẳng mãnh liệt như xưa mà thay vào đó là sự trưởng thành, trách nhiệm và biết tôn trọng người khác.
Khi ta biết rõ lòng mình muốn đi cùng một người - đến suốt cuộc đời này.
Em nên biết
Em nên biết - Sài Gòn đã vào mùa mưa, anh không cần một cái áo mưa để khỏi ướt mà anh cần em cạnh bên để cùng ướt vai.
Em nên biết - Yêu một người rất khó. Nó cần rất nhiều những câu hỏi, nó cần một lời hứa cho chính bản thân để quyết định đến bên một người xa lạ.
Em nên biết - Giữ một người càng khó hơn. Nó là rất nhiều những thăng trầm, nó là những lần bỏ đi rồi quay về, nó là thứ tha, là bao dung, là nhẫn nại.
Em nên biết - Anh yêu em nhiều bao nhiêu, chẳng phải để em yêu lại anh nhiều bấy nhiêu mà là để em hiểu những cố gắng của anh cho tình yêu chúng ta.
Em nên biết - Đôi khi em cần ngồi xuống lại bên anh, để chúng ta có thời gian chạm vào nhau, thời gian nhìn thấy nhau và cảm nhận sự tồn tại của người kia.
Em nên biết - Có những nỗi đau không bao giờ em thấy, nó chìm sâu vào da thịt anh, âm ỉ và dai dẳng.
Em nên biết - Nếu em ngừng cố gắng thì tất cả những thứ anh làm cũng sẽ hóa vô vọng, rồi thì cổ tích ngàn đời sẽ không được viết tiếp.
Em nên biết - Chúng ta đang đứng cùng nhau dưới một bầu trời. Yêu thương anh cho về một hướng nên nó rất bao la.
Anh nghe được một điều rất hay rằng: Tình yêu không phải là một lần hạnh phúc mà nó là một cuộc hành trình gồm thêm cả những đớn đau để hạnh phúc có nhau được tròn trịa.
Điều cuối cùng anh muốn nói cùng em là:
Em nên biết - Anh yêu em nhưng không có nghĩa anh sẽ ở lại mãi mãi đâu em. Tình yêu dạy anh biếtbao dung nhưng cuộc sống sẽ dạy anh biết bước tiếp.