Ẩn Giấu Tình Yêu

An An nhìn hai bên người của Uông Thanh Mạch, cười khúc khích không đứng đắn. Mà người kia thì chỉ có thể lắc đầu bất đắc dĩ, mang theo một đống dấu răng trên người bước lên xe.

May là hiện giờ trời đang vào thu, áo dài, quần dài, cài nút áo lên tận cổ sẽ không khiến người ta nghi ngờ. Nếu không thì những người bên cạnh như Lâm Tiếu, Dương Tử và đám thuộc hạ kia không thể nào không cười chết anh.

Trong lòng vui vẻ, An An đi tới phòng tiêu thụ. Bình Tử như một luồng gió phóng tới, cầm tay An An một cách ân cần, ánh mắt thân thiết khiến An An muốn nổi da gà.

“Đừng nhìn bà chị với ánh mắt như thế. Chị đây còn chưa chết mà.”

Bình Tử thở dài trợn mắt nói: “Người ác sẽ có người ác trị, cái này gọi là báo ứng hai người các cậu.”

“Hả, vì sao tụi tớ lại có báo ứng?”

“Đáng đời, một đôi ‘tiểu tam’”

“Đừng nói bậy! Không phải như cậu nghĩ đâu.”

“Xem ra cậu đã tha thứ cho anh ta. Tớ không thèm nói nhiều nữa. Tự giải quyết cho tốt đi ~”

An An nhíu mày, há miệng như lại không phát ra tiếng. Đến khi Bình Tử phát hiện ra chiếc nhẫn hột xoàn đầy khoa trương kia, cô nàng mới kêu lên một tiếng kinh ngạc. Khỉ gió gì mà An An lại nhận nhẫn của Uông Thanh Mạch?

Không phải chỉ có chồng mới có thể mua vật này thôi sao? Chẳng lẽ cô ấy muốn gả cho Uông đại gia? Người ta có quân cưới đó, được luật pháp bảo vệ. Anh ta thật muốn ly hôn để cưới An An hay sao? Nếu thật sự như vậy thì lớn chuyện rồi. Ủy ban điều tra sẽ kiểm tra kỷ luật vấn đề tác phong của mọi người.

Buổi chiều thì Triệu Dư lái xe tới, An An lôi kéo Bình Tử đang run rẩy đi theo. ₰lê₰quý₰đƟn₰ Triệu Dư nhờ An An tìm dùm mình một người quản lý gia đình. Đồ đạt trong nhà đã chọn xong, chỉ cần dọn dẹp xong phòng ốc thì anh có thể bắt đầu di chuyển đồ vào trong.

An An giải quyết nhanh gọn, dứt khoát Nữa giờ sau khi gọi điện thoại xong, một vài nhân viên quản lý gia đình đã tới trước mặt.

Người khác đang làm việc, ba người bọn họ rãnh rỗi ngồi tán gẫu. Ngay lúc này, An An nhận được điện thoại của Lý Tư Tiêm. Lý Tư Tiêm muốn mời An An đi ăn cơm, nhưng từ sau lần trước, An An không muốn gặp mặt cô ta chút nào. Nhưng lần này Lý Tư Tiêm ngồi lỳ không chịu đi. Bất đắc dĩ, sau giờ tan sở, An An phải lên xe cô ta đi tìm quán ăn.

Nét mặt Lý Tư Tiêm có vẻ lúng túng, An An cũng không thèm để ý. Dù sao cô cũng không muốn gặp mặt cô ta, càng không thèm làm ra vẻ tốt bụng.


Lúc chọn món ăn, An An nói sao cũng được. Lý Tư Tiêm liền làm chủ, gọi hai phần ăn phong phú. Trong khi đợi cơm, Lý Tư Tiêm lấy một hộp quà rất đẹp mắt từ trong giỏ xách ra, bên trên là mảnh tơ lụa màu cà phê đậm có chữ màu vàng kim.

An An khẽ cụp mắt xuống, khóe môi hơi cong lên, lắc đầu. Lý Tư Tiêm vội vàng mở hộp ra để trước mặt An An: “Cái này em nhất định phải nhận.”

An An nhún nhún vai, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Đồ quý quá, em nhận không nổi.”

“Coi như là chị tới để xin lỗi.” Gương mặt Lý Tư Tiêm mất tự nhiên, chắc là từ nhỏ tới lớn đến giờ, cô ta chưa từng khép nép như vậy đối với người nào.

“Tại sao chị lại nói như vậy? Em không hề bắt lỗi chị, cần gì phải tặng quà lớn như thế để chịu tội chứ?” An An hơi nghiêng người về phía sau, nhìn thẳng gương mặt lúng túng của Lý Tư Tiêm.

An An cũng không muốn đùa giỡn với cô ta nữa, ngồi thẳng dậy, đóng nắp hộp lại, đẩy lại trước mặt Lý Tư Tiêm: “Không công không quà, chị lấy lại đi.”

Rốt cuộc Lý Tư Tiêm cũng đã nhận thức mình đã thất bại, còn thua trong tay của một con nhóc không để mình chút nào ở trong mắt. Nhưng hết cách rồi, ai bảo cô đắc tội với cô ta.

Sau khi ăn xong, An An muốn tự mình đón xe về, nhưng Lý Tư Tiêm kiên quyết muốn chở cô. Lúc An An xuống xe, Ly Tư Tiêm nhét cái hộp vào tay của cô: “Coi như đây là quà kết hôn của chị cho em. Nếu như em vẫn xem chị như một người bạn thì đừng nên từ chối.”

Đã nói đến mức này rồi, nếu không nhận lấy thì rõ ràng là không để cô ta trong mắt. An An thay đổi ý: “Em đã kết hôn hai năm rồi, bây giờ nhận được quà lễ lớn như vậy quả thật là không còn ý nghĩa gì.”

Lý Tư Tiêm vừa nghe An An mở miệng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm: “Cần phải như vậy! Chị đi trước đây, có thời gian thì cùng nhau đi ăn cơm.”

An An cảm thấy người này mở miệng ra là già mồm cãi láo, cô cũng hết cách. Hiện tại cô muốn nói thẳng, nhận cũng được thôi, nhưng cũng sẽ không thay đổi được chuyện gì. Ai bảo Lý Tư Tiêm chỉa súng* lên người mình (*ý là ép buộc đấy các nàng), chứ thật ra cô hoàn toàn không muốn nhận lấy món quà này.

Tắm rửa sạch sẽ, bấm điện thoại gọi đi. Người bên kia rõ ràng đang bận, An An nói vài câu rồi cúp máy. Vùi cơ thể đau nhức vào trong tấm chăn bằng lụa mềm mại ở trên giường, An An rút ta ra ngoài, mượn ánh sáng yếu ớt của ánh trăng, ngắm nghía chiếc nhẫn sáng chói kia. Trong lòng vô cùng ngọt ngào!

Giấc ngủ đêm nay rất thoải mái, ngủ một giấc cho tới sáng, thiếu chút nữa là đã trể. Vội vàng nhảy xuống giường, rửa mặt thay quần áo chỉ tốn năm phút. Như vậy là đã quá chậm rồi! Năm đó ở quân đội, mỗi khi tập hợp khẩn cấp, vừa đồng phục, vừa công cụ chỉ tốn tối đa bốn phút mà thôi.

Nhưng hôm nay nhất định không phải là một ngày thái bình. Một cú văng chậu hoa vào người của Triệu Dư; lỡ tay tỉa sạch phía sau của chậu hoa kiểng hoàn mỹ. Vẻ mặt của cô bắt đầu như đưa đám, ngàn lần cẩn thận cũng không thể đoán trước được thảm kịch sẽ phát sinh.


Nhưng có một số việc mình muốn tránh cũng tránh không thoát, đặc biệt là loại người thô lỗ như An An.

Tối nay Bình Tử có chuyện, thoáng một cái liền biến mất, hình như lại là đi coi mắt. An An bận rộn cả buổi chiều với Triệu Dư, đến tối thì Triệu Dư mời An An đi ăn cơm. Khoảng thời gian này, quan hệ giữa hai người đã được làm sáng tỏ, chỉ có thể là bạn bè thôi.

An An cũng không suy nghĩ nhiều, có cơm thì nên đi chứ, khỏi cần phải lo chuyện ăn uống một mình. Nhưng ai mà biết được, chỉ ăn một bữa cơm thôi mà leo tuốt lên trang đầu.

An An mệt mõi, cả người mềm nhũn, tựa mình lên ghế ngồi trước: “Triệu Dư, anh xem, Bình Tử của chúng ta xinh đẹp, nhỏ nhắn, tính tình hiền lành. Tuy cậu ấy có hơi khờ khạo, nhưng đúng là một cô bé rất dễ thương.”

"Nghĩ ra muốn ăn thứ gì chưa? Tôi để cho nghĩ cả một buổi chiều rồi, chưa nói xong đã chạy ra ngoài.” Triệu Dư mở cửa chiếc xe Aston Martin DBS sáng lóe mắt đậu ngay trước cửa. An An quay đầu nhìn theo cảnh sát vũ trang trên quảng trường, nhớ lại quá khứ của mình.

Triệu Dư nhìn thấy An An đang thất thần, liền vỗ vỗ cô: “ Nghĩ gì thế? Tôi hỏi em muốn ăn cái gì?”

“Tùy anh. Tôi ăn gì cũng được.”

Triệu Dư lái xe đến hội sở mà mình thường tới, tìm một chổ kín đáo ngồi xuống. Tinh thần An An không được vui lắm, Triệu Dư nhận thấy, chiều nay quả thật mệt mõi quá đi thôi. Lần này Triệu Dư rất lịch sự, không gọi rượu. Kết quả, so với lúc uống rượu, An An lại càng không đáng tin cậy. Nếu không đáng tin cậy thì làm sao có thể gây ra chuyện lớn như vậy.

An An vẫn thích ăn cá, sau khi rưới nước ép lên thì thịt cá lại càng ngon mềm hơn. Bộ dạng ăn cơm của An An không có gì đáng nói, trái lại, tốc độ ăn cơm thì thật đáng nể.

“Em ăn chậm một chút! Không ai giành với em!”

“Thói quen thôi! Ăn chậm không được.”

“Em nói em đã có chồng, tại sao chưa ai gặp qua vậy?”

Triệu Dư chỉ là cô tình hỏi một câu. Thật ra thì anh không quan tâm tới vấn đề này cho lắm, nhưng vẫn có chút hiếu kỳ.

Trong miệng An An vẫn còn đầy cá, có mẫu xương nhỏ đang bị An An dùng đầu lưỡi linh hoạt đảo ra ngoài: “Ừ, anh ấy không tiện ra mặt.”


“Không tiện?” Triệu Dư hiểu được lờ mờ hai chữ kia của An An, nhưng lại không rõ lắm ý tứ của câu nói này. Sau cùng, Triệu Dư kết luận, chính là An An đang chơi trò tâm lý, từ chối anh, cũng không cần sắp đặt một ông chồng cho mình, hơn nữa, còn nói không ra lý do vì sao.

“Em không cần phải ra sức làm ra vẻ có chồng để từ chối anh.”

“Khụ khụ…” Thiếu chút nữa là An An bị những lời này làm cho mắc nghẹn. Ho khan vài tiếng, cô phải uống thêm mấy hớp nước mới có thể nuốt xuống đồ ăn.

“Triệu Dư, tôi thật sự đã kết hôn!”

“Được rồi! Em nói em đã kết hôn, vậy nói cho anh biết ông xã không tiện ra mặt kia của em là ai đi.”

“Không tiện nói ra.”

“Tên tuổi?”

An An lau miệng, vỗ trán…

“Triệu Dư, tôi thật sự đã kết hôn. Thật ra chồng của tôi…” An An vừa nói tới đây thì đột nhiên mắt sáng lên.

“Ha ha, đến đây!” Triệu Dư quay đầu, nhìn theo ánh mắt của An An. Cách đó không xa, có một người đàn ông khiến cho Triệu Dư ngây ngẩn cả người.

An An phóng vèo một cái tới trước mặt Hứa Thác, khoát tay anh, kéo đến trước mặt Triệu Dư: “Triệu Dư, đây chính là chồng của tôi, Hứa Thác.”

Có chút bất ngờ, Hứa Thác, cũng như Triệu Dư ngẩn người ra.

Nếu như đây là chồng của An An thì quả thật có chút bất tiện khi tiết lộ ra ngoài. Hứa Thác là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hứa thị, một công tử danh tiếng ở thành Bắc Kinh này, bên cạnh không thiếu mỹ nữ. Chuyện không thể nói ra đã kết hôn quả thật là có khả năng.

Nhưng mà, An An này thông minh lanh trí như vậy làm sao có thể quên mất một chuyện. Hứa Thác và Triệu Dư cũng coi như đã từng qua lại, tuy rằng không phải thường xuyên gặp gỡ, nhưng cũng là chỗ quen biết. Từ trước tới giờ, việc Hứa Thác còn chưa kết hôn là sự thật không thể phủ nhận. Bất chợt trong nháy mắt, ɖi€ɳɖànLêQuɣĐ©Ω Triệu Dư có vẻ hồi phục lại tinh thần. Phương Mạc và Hứa Thác là bạn tốt. Lần trước Phương Mạc xuất hiện rồi mang An An đi, không lẽ An An thật sự là người phụ nữ của Hứa Thác?

Hứa Thác ôm eo An An một cách tượng trưng, cũng không dám ôm quá chặt. Ai bảo chồng của cô ấy là ‘người kia’ chi!

“Đã lâu không gặp!” Hứa Thác đưa tay ra bắt tay Triệu Dư.


An An cảm thấy không xong rồi: “Hai người quen biết?”

Hứa Thác gật đầu, còn Triệu Dư thì cười một cách bất đắc dĩ.

An An vừa định giải thích thì Hứa Thác đã nói: “An An lại làm phiền anh rồi! Lần trước thật xấu hổ, may mà có Phương Mạc ở đó, nếu không thì đã làm trò cười cho mọi người vì tính tình này của An An.”

Tốt lắm, cứ để chuyện tiếp tục như vậy đi. Dù sao An An cũng đã đạt được mục đích, không thèm nghĩ tới về sau gặp mặt sẽ như thế nào.

Nếu như vậy, Triệu Dư cũng không thể giữ vững lập trường nữa rồi, chỉ là lời nói có vẻ lòng vòng: “Hứa Thác, chừng nào thì anh kết hôn hả? Còn có…” Triệu Dư muốn chừa một chút mặt mũi cho Hứa Thác, bởi vì hiện giờ, giới truyền thông đang xôn xao về vụ tai tiếng tình dục giữa Hứa Thác và một nữ minh tinh.

Hứa Thác không trả lời, An An vội vàng lên tiếng: “Có muốn tôi lấy giấy tờ hôn thú ra cho anh kiểm tra không hả? Ngay mai sẽ ném Bình Tử vào nhà mới của anh một ngày, để nó dạy dỗ anh không nên phá hoại gia đình người ta.”

“Phải rồi, tôi phá hoại gia đình người ta!” Triệu Dư cười bất đắc dĩ.

“Anh cũng đã gặp chồng của tôi rồi, từ nay về sau không được xét hỏi tôi nữa!”

“Được, tôi đi trước đây.”

Thật ra, Triệu Dư đang cười nghiêng ngã trong bụng. Đây coi như là để lại chút mặt mũi cho An An. Vạch trần lời nói dối của người khác trắng trợn như vậy là không lễ phép.

An An gặp chuyện thì lại ôm chân Phật, cầm tay Hứa Thác một cách sùng bái. Đến cùng, cô vẫn không hề biết Hứa Thác là loại người gì.

Triệu Dư vừa khuất khỏi tầm mắt, An An liền buông tay Hứa Thác ra, cười ha hả: “Cám ơn anh nhiều lắm.”

“Không cần khách sáo. Tôi chỉ là thừa dịp phối hợp thôi, nhưng khẳng định Triệu Dư sẽ không tin.”

“Thật ra thì Triệu Dư là người rất tốt. Đúng là ai bảo tôi đã có Nham Tử rồi.”

“Tuy lời nói này có vẻ hơi thiên vị ‘người kia’ của cô, nhưng để cho anh ấy biết được thì cô sẽ không xong.”

An An bĩu môi, hai người nhìn nhau cười.

Ai biết được hôm nay cô đã gây ra chuyện lớn cỡ nào! Ngày hôm sau, đang lúc cô vẫn còn cao hứng vui vẻ, đã có người đến nhà hỏi thăm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận