Mạc Hạ đối với lời nói của Hạ Diệp Chi biểu hiện vô cùng hiếu kỳ: “Ăn thuốc no rồi?”
Con bé biết thuốc là gì, chỉ là hiếu kì ăn thuốc sao lại có thể ăn no.
Hạ Diệp Chi mỉm cười nói: “Đó là năng lực đặc biệt của ba con, dù sao con chỉ cần biết ba đã ăn no rồi là được.”
Mạc Hạ lờ mờ gật đầu.
……
Lúc Hạ Diệp Chi và Mạc Hạ ăn cơm trở về, trong nhà vô cùng yên tĩnh.
Hạ Diệp Chi mở đèn, nhìn quanh bốn phía, cuối cùng tầm mắt rơi vào cửa phòng của Mạc Đình Kiên.
Không cần đẩy cửa xem, cô cũng biết, Mạc Đình Kiên không có ở đây.
Bởi vì, trong phòng thiếu hơi thở của Mạc Đình Kiên.
Chính cô cũng không nói rõ được là cảm giác gì, dù sao thì vừa mở cửa liền cảm nhận được, Mạc Đình Kiên có ở đây không.
Lúc mới vào cửa, cô đặc biệt để ý cửa vào.
Gạt tàn và đầu thuốc ở đó đã không còn, không ngờ Mạc Đình Kiên thật sự quét sạch sẽ.
Cô tưởng tượng bộ dạng Mạc Đình Kiên cong người cầm chổi quét dọn.
Cô chưa từng thấy Mạc Đình Kiên quét dọn, cảnh tượng này chỉ có thể dựa vào tưởng tượng.
Ngược lại Mạc Hạ, vừa vào cửa đã chạy đi đẩy cửa phòng Mạc Đình Kiên: “Ba?”
Con bé đập cửa mấy cái, nhưng không có ai trả lời, quay đầu nhìn về phía Hạ Diệp Chi với ánh mắt hoài nghi: “Mẹ, ba không mở cửa.”
Con bé cho rằng Mạc Đình Kiên vẫn còn trong phòng.
“Có thể là ngủ rồi đó.” Hạ Diệp Chi đi tới, dắt con bé vào nhà vệ sinh: “Hạ Hạ cũng ngủ sớm nào.”
Thời gian không còn sớm nữa, trước khi ăn cơm Mạc Hạ đã hơi buồn ngủ rồi.
Cô tắm rửa cho Mạc Hạ, Mạc Hạ giống như gà mổ thóc ngủ gà ngủ gật.
Dỗ Mạc Hạ xong, Hạ Diệp Chi đóng cửa đi ra ngoài, cầm điện thoại tìm số điện thoại của Mạc Đình Kiên, ngón tay để trên màn hình do dự một hồi, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại cho anh.
Rõ ràng là lỗi của Mạc Đình Kiên, dựa vào cái gì mà cô phải cúi đầu trước.
Cho dù cô cúi đầu trước làm hòa với Mạc Đình Kiên, vấn đề giữa hai người vẫn chưa được giải quyết.
Cũng không biết Mạc Đình Kiên đang nghĩ cái gì…….
……..
Mới sáng sớm, Thời Dũng đã nhận được điện thoại của Mạc Đình Kiên, dặn dò anh tới biệt thự lấy giúp Mạc Đình Kiên một số đồ dùng thường ngày, đem theo hai bộ đồ tới công ty.
Thời Dũng nhận điện thoại xong, trong lòng có chút nghi ngờ.
Cậu chủ không phải luôn ở chỗ của mợ chủ sao? Sao đột nhiên lại bảo anh đem đồ tới công ty.
Cãi nhau rồi?
Đợi khi đến công ty, Thời Dũng liền biết suy đoán của mình không hề sai.
Suốt một ngày, cả tập đoàn Mạc thị chìm trong không khí đè nén.
Tâm trạng Mạc Đình Kiên không tốt, lúc nói chuyện không hề nể mặt.
Buổi tối tan làm, lần thứ ba Thời Dũng nhận được tin nhắn thúc giục về nhà ăn cơm của bà xã, mới kiếm cớ đưa văn kiện, đi vào phòng làm việc Mạc Đình Kiên.
“Cậu chủ, hôm nay hay là tôi lái xe đưa anh về nhà?”
Mạc Đình Kiên đầu cũng không ngẩng nói: “Không cần.”
“Vậy tôi có thể tan làm trước không?” Thời Dũng thử thăm dò hỏi.
Mạc Đình Kiên nghe vậy, lúc này mới ngẩng đầu nhìn anh ta: “Tan làm?”
Thời Dũng khẽ gật đầu, cung kính nói: “Sắp chín giờ rồi.”
Mạc Đình Kiên không hiểu ý nói: “Lúc trước cậu cũng không nôn nóng về nhà.”
“Bà xã đợi tôi về nhà ăn cơm đó.” Nhắc đến bà xã, trên mặt Thời Dũng cũng lộ ra chút cười.
Nụ cười đó thật gai mắt.
Mạc Đình Kiên hơi híp mắt, nhìn chằm chằm Thời Dũng, đột nhiên đứng lên cầm áo khoác ra ngoài.
Lúc đi ngang qua Thời Dũng, Mạc Đình Kiên chỉ đơn giản nói: “Đi thôi.”
“Cậu chủ muốn đi đâu?” Thời Dũng đi theo sát.
“Đi Kim Hải ăn cơm.”
Thời Dũng chỉ có thể lái xe đưa Mạc Đình Kiên tới Kim Hải.
Anh tưởng đưa Mạc Đình Kiên tới Kim Hải thì có thể về nhà rồi, nhưng mà, lúc anh giúp Mạc Đình Kiên mở cửa xe, Mạc Đình Kiên giống như lơ đãng nói một câu: “Cùng nhau ăn cơm.”
“Cậu chủ…….” Thời Dũng muốn từ chối, nhưng Mạc Đình Kiên đã vào Kim Hải, ánh đèn chiếu xuống bóng lưng cao ngất tạo ra cảm giác ảm đạm.
Anh không muốn ăn cơm với Mạc Đình Kiên chút nào, anh muốn về nhà với vợ con.
Lớn tuổi rồi, yêu gia đình.
Nhưng Mạc Đình Kiên đã ra lệnh, anh có thể làm sao nữa?
Đương nhiên là miễn cưỡng đi vào.
Mạc Đình Kiên hôm nay vô cùng xa xỉ, gọi một bàn thức ăn lớn.
Nhưng những món này đề rất thanh đạm.
Đây không phải khẩu vị của Mạc Đình Kiên, đi theo Mạc Đình Kiên nhiều năm như vậy, Thời Dũng đương nhiên biết Mạc Đình Kiên thích ăn cay.
Hai người đàn ông ngồi đối diện nhau, một câu cũng không nói, không khí cũng vô cùng ngượng ngùng.
Thời Dũng hoài nghi, Mạc Đình Kiên đây lã cãi nhau với Hạ Diệp Chi không thể về nhà ăn cơm, vì vậy cũng không muốn anh về nhà với vợ con, cố ý kéo anh cùng đi ăn cơm.
Mạc Đình Kiên chú ý đến vẻ mặt của Thời Dũng, nhăn mày hỏi: “Ăn cơm với tôi rất khó chịu?”
“Không có.” Thời Dũng vội vàng phủ nhận.
Ngay sau đó thở dài, to gan hỏi: “Cậu chủ anh……có phải cãi nhau với mợ chủ rồi không?”
Mạc Đình Kiên vốn dĩ đang gắp thức ăn, nghe thấy lời Thời Dũng, động tác gắp thức ăn của anh chợt ngừng lại.
Anh thu tay, đặt đũa lên trên bàn, ánh mắt như ngọn đuốc nhìn Thời Dũng.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi, cậu chủ nếu như muốn nói, tôi có thể giúp anh phân tích một chút.”
Lời này của Thời Dũng rất thật lòng, anh hiểu Mạc Đình Kiên cũng hiểu Hạ Diệp Chi, hai người cãi nhau, hơn nửa nguyên nhân là do Mạc Đình Kiên.
Mạc Đình Kiên không lập tức trả lời anh ấy, Thời Dũng hơi cúi đầu, đợi anh nói chuyện.
Hồi lâu, giọng nói trầm thấp của Mạc Đình Kiên mới từ từ vang lên: “Cậu cảm thấy Lưu Chiến Hằng có phải đang có chủ ý với Hạ Diệp Chi?”
“Ngài Lưu lai lịch không rõ, chắc chắn có mục đích khác với mợ chủ.” Điểm này không thể nghi ngờ.
“Ngay cả cậu cũng biết Lưu Chiến Hằng có mưu đồ gây rối với Hạ Diệp Chi, Hạ Diệp Chi lại còn nói giữa cô ấy và Lưu Chiến Hằng không có gì cả!” Mạc Đình Kiên nói xong, còn cười lạnh một tiếng.
Thời Dũng nghe Mạc Đình Kiên nói, khẽ cau mày: “Cậu chủ, tôi cho rằng, ngài Lưu có ý đố với mợ chủ, không nhất định là tình cảm nam nữ, cũng có thể là mục đích khác.”
Tật xấu này của cậu chủ vẫn không sửa được, luôn cho rằng tất cả đàn ông đến gần Hạ Diệp Chi, đều là có tình cảm nam nữ với Hạ Diệp Chi.
Không có cảm giác an toàn, nghi ngờ, hoang tưởng.
Những vấn đề này, từ rất sớm, anh ở bên cạnh Mạc Đình Kiên đã nhận ra rồi.
Có điều, đó là lúc Mạc Đình Kiên hai mươi tuổi.
Lúc anh vừa mới làm việc dưới trướng Mạc Đình Kiên, Mạc Đình Kiên thật ra cũng không tín nhiệm anh.
Sau này thời gian lâu dần, Mạc Đình Kiên cũng trưởng thành, càng trở nên gò bó hơn, trong công việc, căn bản không có những lúc vô cớ gây sự như thế này.
Nhưng những tật xấu này của anh, lại dùng trên người Hạ Diệp Chi.
Nói cho cùng, vẫn là liên quan đến những chuyện trải qua thời niên thiếu của Mạc Đình Kiên.
Sau khi trải qua những chuyện đó, Mạc Đình Kiên ít nhiều có chút chướng ngại tâm lí.
Có lúc sẽ trở nên cố chấp, không có cảm giác an toàn, cái này cũng có thể hiểu được.
Nhưng nếu như kéo dài như vậy, cũng không phải chuyện tốt.
.