Xong bữa tối, Tô Nhan Y về phòng ngủ, trên giường trong phòng đang đặt túi mua hàng, cô mở ra, đều là đồ dùng mình yêu cầu.
Áo ngủ thỏ con, áo ngủ gấu trúc, áo ngủ rùa đen nhỏ, còn có cả áo ngủ hình khỉ con, rất nhiều bộ đồ đôi liền thân, tóm lại có thể dùng hai chữ đáng yêu hình dung đống đồ này.
Mặc cái nào trước? Tần Tịch Nhiên thấy có cười hay không? Tô Nhan Y coi như là dùng bất cứ giá nào để Tần Tịch Nhiên cười, hy sinh một chút cũng là điều tất yếu.
【 Chủ nhân, số quần áo này thật dễ thương, chủ nhân mặc bộ rùa đen nhỏ trước đi, cái mai rùa xanh xanh kia quá đáng yêu!!】 Tiếng 001 hưng phấn làm Tô Nhan Y mím thẳng môi, cô chỉ hy vọng thẩm mỹ Tần Tịch Nhiên giống với 001.
Tô Nhan Y mặc bộ đồ ngủ rùa đen đẩy cửa phòng sách Tần Tịch Nhiên, Tần Tịch Nhiên đang gọi điện thoại, ánh mắt theo quán tính nhìn về phía cửa, sau đó lập tức mở to hai mắt nhìn, đứng dại ra tại chỗ, ngày cả âm thanh đầu điện thoại bên kia cũng không để ý.
"Em, em! ! " Tần Tịch Nhiên cảm thấy ngôn ngữ của mình đã đến cực hạn, thật sự không biết nên nói cái gì cho hợp lý!
Điện thoại phát ra tiếng đầu dây bên kia đề cao giọng hỏi mới làm cho Tần Tịch Nhiên có chút phản ứng, vội vàng nói với người bên kia bàn bạc sau liền trực tiếp tắt máy.
"Anh cứ làm việc đi, không cần để ý đến tôi.
" Đồng thời Tô Nhan Y cũng lên tiếng, vô cùng thản nhiên đi đến sô pha bên cạnh ngồi xuống.
Ánh mắt Tần Tịch Nhiên cẩn thận quét qua người Tô Nhan Y, xem toàn bộ hình dáng bộ đồ rùa đen, sau đó trải qua một phen giãy giụa mới làm bộ như không có việc gì, nói: "Không có việc gì, em có chuyện gì tìm anh sao, sáng mai ăn cháo bắp được không, bắp non mới hái, sẽ rất ngon.
"
Nghe thấy có ăn, Tô Nhan Y rất cao hứng, nhưng nhìn biểu tình thong dong bình tĩnh của Tần Tịch Nhiên, Tô Nhan Y liền thất vọng.
Sao anh lại không cười?
Chẳng lẽ cô mặc bộ đồ ngu ngốc này còn không đổi được một nụ cười của anh sao?
Tô Nhan Y không phục, đứng lên đi đến trước mặt Tần Tịch Nhiên, nhìn thẳng vào mắt anh.
Tần Tịch Nhiên bị nhìn nổi cả da gà, không được tự nhiên lui ra phía sau một bước, tầm mắt chỉ dám dừng trên mặt Tô Nhan Y, không có chút ý định liếc xuống phía dưới, sợ rằng nhìn bộ đồ rùa đen của cô mà không nhịn được, lỡ may cười ra khỏi miệng lại bị Tô Nhan Y nói anh cười nhạo cô thì không hay, anh không muốn bị Tô Nhan Y hiểu nhầm.
Tô Nhan Y càng thêm thất vọng, vậy mà còn không cười, xem ra cô thật ngốc khi quyết định mặc bộ đồ ngu ngốc này.
"Anh làm việc đi.
" Tô Nhan Y nói xong liền quay người rời đi, nếu cách này không được thì chỉ có thể đổi lại cách khác.
Bỏ lại Tần Tịch Nhiên đang đứng im, Tô Nhan Y trở về phòng ngủ, sau khi đổi bộ rùa đen liền ôm lấy đống đồ trên giường ném vào tủ, sau này không bao giờ giả vờ đáng yêu nữa, thật sự là quá ngu.
Tần Tịch Nhiên đã về phòng sách, giống như xác định Tô Nhan Y đã đi rồi khoé miệng mới bắt đầu không khống chế được, không nhịn nổi cười.
Tô Nhan Y vừa mới ném quần áo xuống liền nghe được âm thanh hệ thống vang lên.
【 Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ một lần, thêm một điểm, tổng điểm hiện tại là bảy, mong ký chủ tiếp tục nỗ lực! 】
Tần Tịch Nhiên, anh phản ứng chậm sao! Tô Nhan Y dại ra đứng tại chỗ, oán hận thầm nghĩ.
【 Chủ nhân, ngài muốn nhặt quần áo về hay không? 】 001 ngọt ngào hỏi.
“Khụ, nếu cười rồi thì nên đổi loại phương thức khác.
” Bộ đồ ngu ngốc như vậy mặc một lần là được, chỉ là nghĩ đến việc lần này Tần Tịch Nhiên cười là do cô làm chuyện ngu xuẩn bị chê cười, Tô Nhan Y cảm thấy hình tượng của mình càng ngày càng rớt thê thảm.
Lúc này suy nghĩ của Tần Tịch Nhiên lại là, bộ dáng vừa nãy của Tô Nhan Y nếu chụp một tấm làm kỷ niệm thì tốt biết bao, thật sự là quá đáng yêu, không biết về sau cô còn có thể mặc nữa hay không? Nếu được nhìn lại, anh nhất định phải nhớ rõ nhịn cười, tuyệt đối không thể để Tô Nhan Y biết anh vì thấy cô mặc bộ đồ đó mà cười vui vẻ như thế.
Tô Nhan Y là người thuộc phái hành động, nếu đã có kế hoạch muốn Tần Tịch Nhiên cười thì cô sẽ nắm chặt thời gian cố gắng thực hiện.
Cho nên vừa dùng xong bữa cơm tối ngày hôm sau, Tô Nhan Y lại xuất hiện trong phòng sách Tần Tịch Nhiên, chẳng qua bây giờ cô mặc đồ bình thường, bộ quần áo ở nhà làm bằng chất liệu khiến người khác cảm thấy thoải mái, Tần Tịch Nhiên nhìn thoáng qua, tuy rằng có hơi thất vọng nhưng cũng biết Tô Nhan Y như vậy mới là bình thường nhất.
Tần Tịch Nhiên nhìn Tô Nhan Y, theo thói quen muốn hỏi Tô Nhan Y tìm anh có chuyện gì, dù sao thì trước đây cô chưa bao giờ tìm anh khi không có việc, nhưng lại nghĩ mấy ngày dị thường gần đây của Tô Nhan Y, chữ sắp ra khỏi miệng liền nuốt vào, thay đổi lời nói: "Ngồi đi, uống trà không?"
Tần Tịch Nhiên vừa nói vừa rót một ly trà cho Tô Nhan Y, sau cơm tối anh rất thích pha trà đưa đi phòng sách, hôm nay pha hồng trà, Tô Nhan Y chắc sẽ không quá bài xích.
Tô Nhan Y không cự tuyệt, uống một ngụm nước sau đó mới bình tĩnh nói: "Tôi kể cho anh mấy câu chuyện cười.
"
Tần Tịch Nhiên chớp chớp mắt, cảm thấy bệnh ảo giác thật sự nặng lên, đôi khi phát tác khiến người ta nóng ruột.
Không đợi Tần Tịch Nhiên trả lời, Tô Nhan Y đã bắt đầu nói.
"Có một phóng viên phỏng vấn viện trưởng bệnh viện tâm thần rằng; 'các vị dùng biện pháp gì xác định người bệnh đã hồi phục hay chưa?' Viện trưởng trả lời; 'chúng tôi cho họ làm một thí nghiệm, chúng tôi đựng một bồn tắm đầy nước, bên cạnh đặt một cái thìa và cái bát lớn và nói bọn họ đổ hết nước trong bồn tắm đi.
' Phóng viên kia không cho là đúng nói; 'đương nhiên là dùng bát lớn!' Viện trưởng nhìn anh ta một cái, chậm rãi nói: 'người bình thường sẽ lựa chọn rút nút bồn tắm!.
.
' "
Giọng nói Tô Nhan Y lạnh nhạt, từng câu từng chữ đều rất rõ ràng, nói là kể chuyện cười nhưng cảm giác lại giống như đọc diễn cảm bài thơ, vô cùng dễ nghe, làm Tần Tịch Nhiên hoàn toàn đắm chìm trong không khí này, trực tiếp xem nhẹ nội dung câu chuyện.
Cho nên lúc Tô Nhan Y rất chờ mong nhìn Tần Tịch Nhiên, chỉ thấy ánh mắt anh rất thâm thuý, nửa điểm ý cười đều không có!
Sao lại không cười? Chẳng lẽ câu chuyện cười này không buồn cười?
"Chuyện này không buồn cười, tôi chuyển sang chuyện khác, anh nên tập trung nghe!" Tô Nhan Y cũng chuẩn bị sẵn sàng mới đến, cố ý tìm trên Baidu thật nhiều chuyện, ít nhất phải kể đến khi Tần Tịch Nhiên cười mới thôi.
"Hai bệnh nhân tâm thần anh A và anh B đồng thời khôi phục, bác sĩ chữa trị chính nói với bọn họ: 'Nếu một trong hai cậu phát bệnh, người còn lại phải lập tức đưa người đó đến bệnh viện.
' Đột nhiên một ngày, tiếng chuông điện thoại vị bác sĩ kia vang lên, thì ra là anh A: 'Nguy rồi, sáng nay anh B bò vào trong WC nhà tôi, cứ khăng khăng nói mình là bồn cầu của nhà tôi!' Bác sĩ rốt ruột nói: 'Mau, mau đem cậu ta đến bệnh viên ngay đi!' Anh A trầm mặc một lát: 'Thế, tôi sẽ không có bồn cầu nữa sao?' "
Lần này do Tô Nhan Y cố gắng nhắc nhở, Tần Tịch Nhiên thật nghiêm túc lắng nghe, sau đó Tần Tịch Nhiên không biết mình nên lộ ra loại biểu tình gì cho thích hợp.
.