Ánh Hoàng Hôn Mỏng Manh

Hàn Duệ đứng ở cửa nhìn
cô một lát, rồi bước lại gần Phương Thần hỏi: “Đợi lâu rồi phải không?”.

Phương Thần nhìn vào
đồng hồ đeo tay, đáp: “Bốn mươi ba phút”, nói xong cô lại hỏi: “Tại sao lại đưa
tôi đên đây?”.

“Vì tôi muốn gặp em”,
nói rồi Hàn Duệ nhìn thẳng vào đôi mắt m của cô, bất giác cúi đầu mỉm cười,
trong giọng nói chứa đựng vẻ gợi cảm rất đặc biệt, “Sao, lý do đó chưa đủ ư?”.

Phương Thần thực sự
không ngờ rằng Hàn Duệ sẽ nói như vậy.

Có lúc thậm chí cô không sao phân
biệt được ngữ khí trong giọng nói của Hàn Duệ rốt cuộc là lạnh nhạt hay là lười
biếng nữa. Có điều cho dù là loại ngữ khí gì thì cũng đều thể hiện vẻ dửng dưng
không chút thành ý.

Thực ra chẳng cần phải
mất công để xem xét đến tính chân thực trong lời nói của anh ta, điếu khiến cho
Phương Thần phải mở tôi mắt chính là vì cô không ngờ Hàn Duệ đã nói ra câu này
ngay trước mặt đám đông thuộc hạ.

Nhưng điều cô không biết
là, không chỉ mình cô ngạc nhiên, mà còn có một người khác còn ngạc nhiên hơn
cô.

Hàn Duệ nói xong Iiền
quay người đi cởi áo khoác, khuôn mặt nghiêng của anh ta vừa chìm trong bóng
tối nơi ánh đèn không tỏa xuống, đôi mắt nhìn xuống, che giấu tâm trạng ẩn chứa
nơi đáy mắt.

Hàn Duệ ném chiếc áo
khoác lên tay vịn của chiếc ghế, khi ngoảnh lại nhìn Phương Thần, ánh mắt đã
trở lại vẻ bình tĩnh như nước: “Tôi đói rồi, ăn cơm cùng tôi đi”. Giọng nói và
thái độ vẫn với cái vẻ bề trên như cũ, chỉ khác là điệu bộ có phần mệt mỏi.

Phương Thần quyết định
lần này không so đo với anh ta vì cô cũng đang đói. Thời gian kết thúc buổi tập
huấn không được hợp lý cho lắm, không sớm cũng không muộn, vì vậy mà suốt dọc
đường từ khu ngoại ô đến đây, cô không được uống lấy một ngụm nước.

Không ngờ Hàn Duệ còn có
cả một đầu bếp riêng, đó là một người đàn ông to béo và cũng kiệm lời ít cười
không hiểu lúc trước giấu mặt ở đâu đến lúc sắp ăn cơm mới thấy xuất hiện, sau
đó liên tiếp bê ra đủ các loại món ăn một cách rất hiểu ý chủ nhân.

Bọn Tạ Thiếu Vĩ chỉ ngồi
một lúc rồi đi hết, vì thế lúc này trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại
Phương Thần và Hàn Duệ.

Phương Thần biết rõ, vẻ
ngoài tưởng chừng như Hàn Duệ không kiểu cách, nhưng thực ra anh ta yêu cầu rất

cao đối với ăn mặc và nơi ở, trình độ thưởng thức chất lượng cuộc sống đã ở mức
cao mà những người bình thường khó lòng đ khiến cho dù chỉ là một đĩa cơm rang
cũng phải yêu cầu đầu bếp làm hết sức công phu và cầu kỳ.

Từ trước đến nay cô chưa
bao giờ ăn món cơm rang Dương Châu ngon đến thế, đến tận khi đặt đũa xuống vẫn
cảm thấy rất vừa lòng.

“Một đầu bếp giỏi như
vậy, anh mời từ đâu về thế?”

“Anh ta đã giúp tôi từ
hồi tôi còn ở bên Mỹ”, Hàn Duệ đáp.

Phương Thần khẽ “ồ” lên
một tiếng, rồi hỏi: “Anh còn làm ăn ở bên đó à?”.

“Ừ.”

“Cũng là hộp đêm và quán
bar như bên này à?”

Hàn Duệ đẩy ghế đang
định đứng lên, thấy thế cúi người xuống nhìn cô, nói: “Em thấy tò mò về chuyện
của tôi từ bao giờ vậy?”- Nói xong không chờ cô, quay người sải bước đi ra
phòng khách trước.

“Ngạc nhiên lắm hay
sao?”, Phương Thần đi theo sau, khuôn mặt thoáng ẩn nụ cười: “Có lẽ điều tôi
quan tâm là, khi ở bên Mỹ, ngoài việc làm ăn ra, liệu anh có bạn gái hay
không?”.

Người đàn ông đi trước
cô vẫn không dừng lại, chỉ im lặng trong giây lát, rồi sau đó cất tiếng cười,
tiếng cười rất rõ.

Quen biết anh ta cũng đã
lâu như vậy, nhưng dường như đây là lần đầu tiên cô nghe thấy Hàn Duệ cười một
cách sảng khoái và thoải mái như vậy.

“Như thế có thể coi là
thừa nhận không nhỉ?”, thừa dịp Phương Thần hỏi tiếp, ngữ điệu nhẹ nhàng như
không mấy chú ý vào câu hỏi và cũng không tỏ ra dồn ép đối phương.

Hàn Duệ không trả lời
câu hỏi của cô.

Ngồi một cá thoải mái
trên salon, châm một điếu thuốc, Hàn Duệ nheo đôi mắt dài, sáng nhìn cô qua làn
khói thuốc trắng xanh: “Em đang ghen đấy à?”.

Giọng nói của Hàn Duệ
rất lạnh lùng, hơn nữa nhiều lúc mang sắc thái cao ngạo và thờ ơ, vì thế những
khi Hàn Duệ đưa ra câu hỏi, Phương Thần đều cảm thấy trong ngữ khí của anh ta

luôn ẩn chứa một vẻ châm biếm.

Nhưng lần này thì hoàn
toàn không như vậy.

Hàn Duệ nhướng mày, môi
phảng phất nụ cười với vẻ dịu dàng hiếm thấy, dường như là thích thú, chỉ đơn
thuần là một sự thích thú trước trạng thái tâm lý của cô lúc này.

Phương Thần im lặng một
lúc.

Thế nào là ghen?

Chỉ nhớ rằng hồi còn nhỏ
khi cha mẹ tỏ ra yêu quý Lục Tịch hơn cô, khi bố mẹ khen Lục Tịch và gần như
quên mất cô trước mặt mọi người, cô thường thấy trong lòng rất ấm ức, cứ như có
một con rắn đang bò trong lòng, mà từ miệng con rắn đó nhỏ ra không phải là nọc
độc, mà là một thứ dịch thể vừa chua vừa đắng, nó không đủ để làm chết người,
nhưng đủ để làm cho người ta khó chịu. Chính vì vậy mà cô mới thấy ghét chị
mình, có những khi vừa nhìn thấy mặt là lập tức thấy ghét cay ghét đắng.

Hồi ấy mới ấu trĩ làm
sao.

Sau này khi đã nghĩ ra
rằng, đó là vì bản thân cô không đủ tốt, nên không nhận được sự đối đãi giống
như Lục Tịch cũng là một điều rất bình thường.

Thực sự, sau Lục Tịch
dường như cô chẳng có ai để mà ghen ghét. Bây giờ trước câu hỏi này của Hàn
Duệ, cô không khỏi sững người.

Liệu có như thế không
nhỉ?

Ngay từ khi mới bắt đầu
cô cũng đã không cho rằng Hàn Duệ có thể một lòng như vậy, hơn nữa hầu như cô
cũng không để tâm đến điều này. Cô chỉ thấy một hiện thực rất rõ là, với một
người đàn ông có thân phận và địa vị như Hàn Duệ, thì còn có điều gì mà anh ta
muốn lại không được? Rõ ràng, trước một người đàn ông như vậy, các cô gái không
thể không xiêu lòng.

Cho nên dù Hàn Duệ c
khác thì Phương Thần cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Có điều dường như tới tận
giây phút này đây là lần đầu tiên cô nghĩ đến vấn đề đó, trong đầu cô hình dung
ra cảnh tượng Hàn Duệ ôm eo một cô gái mảnh khảnh, mềm mại khác, hoặc là dưới
bóng đêm vô tận, anh kề đôi môi nóng hổi của mình hôn lên đôi môi của một người
con gái khác.

Phương Thần thừa nhận,

trong lòng bỗng cảm thấy đôi chút khó chịu.

Có thể trước khi bản
thân còn chưa ý thức được, thì hình như cô đã bị một con vật nào đó khẽ cắn lên
cơ thể. Cảm giác đó không rõ rệt và tan biến rất nhanh chóng, nặng nề và mơ hồ.

Không liên quan gì đến
tình yêu, cô nghĩ, có lẽ chính là vì bệnh quá sạch sẽ của mình mà thôi.

Phương Thần ngồi xuống
một chỗ cách Hàn Duệ vừa phải, rồi kéo một chiếc gối lên ôm vào trong lòng,
dùng động tác ấy để tránh ánh mắt nhìn như dò xét của Hàn Duệ.

Cô mỉm cười, nói: “Như
thế rất không công bằng. Vì sao cứ mỗi lần tôi đưa ra câu hỏi thì anh đều phản
công lại như vậy?”.

“Ồ, thế sao? Vậy em nói
xem như thế nào mới là công bằng?” Tâm trạng của Hàn Duệ hôm nay rất tốt, anh
nhướng lông mày, bình tĩnh nhìn cô.

“Tất nhiên là anh phải
trả lời câu hỏi của tôi trước.”

Không biết có phải là do
luồng ánh sáng hay không, khi cô nghiêng người, mái tóc đen mượt xỏa xuống hai
bên mặt, tạo thành bóng rất đẹp và gợi cảm, càng khiến cho nụ cười của cô trở
nên trong sáng thơ ngây. Hàn Duệ nhìn cô một cái, phả ra một làn khói thuốc
“Không có”.

“Là bây giờ không có,
hay từ trước tới nay không có?”

Hàn Duệ im lặng.

Phương Thần chúm chím
môi, rồi chủ động tự kiểm điểm: “Vấn đề này được xác định là không có tiêu
chuẩn gì”. Rồi sau đó cô động đậy người, hỏi tiếp với vẻ hiếu kỳ: “Thế bạn gái
trước đây của anh như thế nào?”.

Hàn Duệ nghiêng người,
giụi tắt điếu thuốc trong chiếc gạt tàn bằng thủy tinh, rồi quay đầu lại nhìn
thật sâu vào mắt cô, “Em định nói tới cô gái nào?”.

Nếu đổi lại là lúc khác,
thì chắc hẳn cô đã phụ họa với sự hài hước hiếm có của Hàn Duệ bằng một vẻ
thoải mái vui vẻ. Nhưng lúc này, cô hơi sững người một lát, sau đó rời mắt khỏi
khuôn mặt Hàn Duệ, rồi làm như vô tình dừng lại trên cổ anh ta.

Các đường nét trên chiếc
cổ cương nghị rất đẹp, từ đó luôn toát ra vẻ đàn ông nghiêm nghị, lạnh lùng,
nhưng khi mà chủ nhân của nó trong lòng đang vui thì nó bỗng trở nên mềm mại
tới mức khó tin ngay trong chốc lát, và trở thành một bộ phận cực kỳ hấp dẫn.

Phương Thần không nhìn
vào ánh mắt của Hàn Duệ, không biết anh ta đang nghĩ gì. Cô chỉ nghe thấy tiếng
trái tim mình đập, trong căn phòng chợt yên tĩnh đến bất ngờ, tiếng đập của
trái tim thình thịch như tiếng trống trận, nặng nề dồn dập cả một vùng ngực bên
trái.

“Là cô gái để lại ấn
tượng sâu sắc nhất cho anh.” Cô mỉm cười: “Là một cô gái nước ngoài hay Trung

Quốc?”.

Thế nhưng, sau khi câu
hỏi của cô vừa kết thúc, hai người lại tiếp tục ở trong trạng thái im lặng rất
lâu.

Dường như đến cả bầu
không khí cũng ngưng đọng lại và trở nên ngột ngạt khác thường.

Phương Thần không biết
rốt cuộc thì mình đang chờ đợi điều gì, chỉ thấy rằng cảm giác đó không dễ chịu
chút nào, thậm chí có phần khó chịu đựng. Đồng thời cô phát hiện ra rằng, có
những lúc giả vờ như chẳng có chuyện gì là một việc vô cùng khó khăn.

Có thế lý do của nó là
vì mối quan hệ với đối tượng.

Phải, chính là vì người
mà cô đang đối diện là người đàn ông này, người đàn ông có đôi mắt lạnh như sao
băng, tựa như con dao sắc nhọn có thể xuyên thấu tâm can người khác.

Bên cạnh không có gương
nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt mình trong giờ phút này, chỉ biết rằng đến
khi Hàn Duệ lên tiếng, thì lòng bàn tay đặt trên chiếc gối ôm của cô đã ẩm ướt.

Bầu trời bên ngoài đã
tối lại, những đám mây đen nặng nề che khuất cả ánh trăng. Cả một khoảng rộng
bên ngoài cửa sổ hình bán nguyệt rực rỡ ánh đèn, đài phun nước ở giữa vườn hoa
phun ra những dòng nước màu trắng chảy từ trên cao xuống thành từng đợt, xen
lẫn tiếng nước xối rào rào xa xa.

Dường như rất lâu, rất
lâu sau đó, giọng nói trầm trầm tựa băng giá mới phá vỡ sự im lặng trong căn
nhà: “Cho đến bây giờ, vẫn chưa có ai khiến cho tôi có ấn tượng sâu sắc”.

Có thể vì giọng nói của
Hàn Duệ vô cùng bình thản, khiến người nghe dường như không cảm nhận thấy chút
tình cảm nào trong đó, nó giống như một gáo nước lạnh giội xuống, nên khiến cho
Phương Thần từ trạng thái sững sờ nhanh chóng định thần lại. Cô mỉm cười, rồi
đáp với một câu tựa hồ không chút nuối tiếc: “Thế à”, rồi kết thúc câu chuyện ở
đó.

Trên đường đưa cô trở về
nhà, hai người gần như không nói với nhau câu nào. Phương Thần luôn gối đầu lên
cánh tay, ngây người nhìn những hình ảnh nhanh chóng lướt qua ngoài cửa xe.

Sau cùng, khi sắp đến
nơi, đột nhiên Hàn Duệ lên tiếng: “Có muốn đi nghỉ ở đâu không?”.

Rất ít khi anh ta trưng
cầu ý kiến của cô như vậy, Phương Thần hơi sững người, rồi hỏi lại: “Đi đâu?”.

“Lên núi, em nói rằng
luôn muốn được đi săn cơ mà?”

Lúc ấy Phương Thần mới
hơi ngạc nhiên quay người lại nhìn Hàn Duệ: “Thuận miệng nói vậy thôi, thế mà
anh vẫn còn nhớ à?”.

Nhìn khuôn mặt nghiêng
lạnh lùng như băng giá, Phương Thần thấy trong lòng dậy lên muôn vàn ý nghĩ
khác nhau, ngẫm nghĩ một lát, cô mới đáp: “Được”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận