Anh Là Đồ Xấu Xa FULL


Các em nộp bản báo cáo về buổi ngoại khóa lần trước cho cô nhé!
dạ vâng ạ!
Như sau khi mở cặp ra lấy bản báo cáo mới ngây ra, trong cặp không lí nào lại không có vì hôm qua làm xong chính tay cô bé nhét vào, Như dơ tay lên nói: dạ thưa cô! hôm qua làm xong em có đem bỏ vào cặp nhưng nay bị mất rồi ạ!
Cô giáo mỉm cười gật đầu nói: không sao! mất em cứ về làm lại nhé! còn để cô phát hiện ra trong lớp có ai lấy trộm bản báo cáo của bạn thì lúc đấy đừng xin cô nhé!
Như mặc dù được làm lại cũng không có mấy vui vẻ vì mẫu vật lần trước cô bé lỡ tay thả mất rồi, giờ chỉ còn cách đi bắt lại nhưng sẽ khó để tìm mẫu giống lần trước.

Vậy là có người tiu ngỉu cả buổi học.

Tới giờ trưa vừa đưa cơm cho anh xong, quay về lớp đã thấy Duy đứng trước cửa sẵn đưa cho Như một tờ giấy.
Đây là bản thông báo của trường! em đem về lớp đưa cho bạn lớp trưởng nhé!
có chuyện gì thế ạ?
Bảo Duy cười nói: chuẩn bị cho chuyến đi chơi vào hai tuần tới thôi! cũng không có gì nhiều!
vâng ạ!

nãy sao nhìn mặt em buồn thiu thế? có chuyện gì à?
Như cười trừ lắc đầu: không có gì đâu ạ! cảm ơn anh nha!
Bảo Duy trầm tư một lúc liền quay đi, lúc nào cũng trưng ra vẻ mặt đó, hỏi thì lại không nói gì ~ kì cục quá đi a~
Nay tan học xong, Khải mang xe ra ngoài, nom bộ dạng thất thần của đứa kia liền búng trán cô một cái nói: làm gì mà ngây ra thế?
Như ỉu xìu nói: bản báo cáo của em không biết ai lấy mất rồi ấy! giờ mẫu em cũng thả đi rồi! không biết kiếm đâu ra mấy mẫu lần trước!
Khải gật gù ung dung nói: vậy thì vấn đề gì? Tôi biết chỗ!
Như hai mắt sáng rỡ: thật ạ?
ừm! chiều mai họp xong tôi đưa đi!
Như tự nhiên có chút ngờ vực, tự nhiên nay anh lại tốt bụng ghê nha ~ chắc chắn đang ủ mưu đồ xấu xa gì rồi!
nhanh lên xe đi còn về không muộn! đưa cặp đây!
vâng!!!__________________________
Khải đứng bên ngoài đợi mãi không thấy con bé kia ra liền sốt ruột: làm gì lâu thế?
dạ dạ! em ra ngay đây!
chuẩn bị thôi cũng lâu nữa! nhanh còn về sớm!
Khải đèo con ngốc ra khu rừng bên đồi ven ngoại ô, lần đầu Như được tới luôn, đẹp lắm! còn đẹp hơn cả chỗ lúc trước cô bé đi cơ, đang ngây ngẩn ngắm nhìn liền có con bọ bé xíu bay vù qua, Như giật mình nhìn lên, bất ngờ hét lớn: aaa! bọ cánh cam! Anh ơi anh ơi!!!
Khải cầm vợt đi tới, khua một cái đã bắt được rồi, lúc đem xuống liền bảo Như nhanh cho vào lọ không nó lọt lại bay đi mất.

sau khi cất bọ cẩn thận, hai anh em tiến sâu vào bên trong, Khải đi đằng trước mở đường đắc trí nói: đấy! phải cảm ơn đi! nhưng cũng chưa đủ đây nhé! sau này nhớ trả công cán đầy đủ biết chưa?
Như ngây ngô nói: ủa? mai trả hay tí nữa trả luôn chứ để sau em quên mất thì sao?
quê thì nhắc cho nhớ!
Như lon ton chạy theo đằng sau, tóc cô bé hơi dài nên lúc len qua mấy tán cây liền bị vướng lại, chun tóc cũng đứt thành 2 đoạn luôn rồi, Như luống cuống không biết phải làm gì thì nghe anh gọi: qua đây!
Như gỡ tóc xong liền chạy lại chỗ anh, Khải kêu cô ngồi xuống rồi cẩn thận chỉnh lại tóc cho Như, cái này Như cũng không ngờ tới là anh còn biết búi tóc nữa đó nha! siêu gọn ý, Như hào hứng nói: mai đi học anh búi tóc lên cho em nha!
nằm mơ đi!
đi mà!

Khải quay lại lườm nguýt một hồi rồi cầm vợt đi tiếp, hết cả buổi chiều vật lộn, tối anh em tha hồ khoe vết muỗi cắn, quả là chiến tích mới vì dành cả thời gian buối tối chỉ để một tay viết báo cáo một tay gãi ngứa, may còn chưa đụng phải tổ ong chứ ở đó mà ngồi viết.
Ngày hôm sau bé con hứng khở đi nộp lại bài cho cô, Khải được Như đem đồ ăn xuống liền cùng An Nhi ngồi ăn, được lúc thấy An Nhi đi ra ngoài, Khải liền trông thấy có thờ giấy trắng cuộn tròn lộ ra từ cặp sách cô bạn, cậu lưỡng lự một lúc mới lấy ra xem, chưa được bao lâu thì bị An Nhi đã quay lại từ lúc nào nhanh tay cầm lấy tờ giấy đó.

Khải nhíu mày nhìn: cái đó cậu lấy đâu ra thế?
An Nhi ấp úng cấp vào trong cặp nói: cái đó của em gái tớ nhờ tớ làm hộ thôi!
Khải khó hiểu nhìn: trước giờ sao không thấy cậu nói có em gái?
à..

em họ đấy mà! thôi mình ăn nhanh còn nghỉ!
Khải nhìn người kia lần nữa cũng không ý kiến gì, nét chữ hay kiểu cách dẫn từ trong tờ giấy đó cậu biết chắc chắn là ai, Như không bị phạt thì không sao, ít ra thì Khải sẽ được con bé kia trả công nên cũng không làm quá chuyện lên để An Nhi khó xử, nhưng cái hành động này cũng không đẹp cho lắm a ~
cái này tớ muốn nói một chút! mặc dù cậu biết hai anh em tớ không phải ruột thịt! nhưng con bé đó đối với tớ rất quan trọng đấy!
An Nhi gật nhẹ đầu cũng không dám ho he gì thêm.

Khải cùng Như lóc cóc ra về sau khi tan học, cậu nghĩ nghĩ một lát mới nói: hôm mất bản báo cáo có đi ra ngoài làm gì không?
có ạ! em xuống phòng nộp bản kiểm điểm của mấy bạn đi học muộn cho cô!
ừm!
sao tự nhiên anh lại hỏi thế ạ?
sao trăng gì?

Như ngoan ngoãn không nói gì nữa, tới khi hai anh em đi ngang qua có cái tiệm bánh ngọt cặp đôi mới mở, siêu nhiều khuyến mãi, Khải thấy con bé kia cũng ngây ra nhìn liền hỏi: ăn không?
thôi! béo lắm!
vâng! béo như con cò hương!
Tối đó mẹ với bố đi làm về cũng mua cho hai anh em quá trời bánh rồi, siêu ngon siêu đẹp mắt, hai anh em vừa ngồi học vừa nhấm nháp, Như đẩy vở qua chỗ anh hỏi: cái này em làm đúng chưa ạ?
Khải nhìn qua một lượt liền gật đầu, Như lại nói: em còn chưa có điểm toán đây, mai tiết bài tập phải tranh thủ lên bảng thôi! anh có biết 2 tuần nữa trường mình tổ chức cái gì không?
...
Thấy anh vẫn cắm cúi học, Như ngẫm nghĩ một lát lại quay sang làm bài tập tiếp, đang mải tính toán thì anh quay sang hỏi: dạo này còn bị bắt nạt không?
không ạ! em còn không thấy cái anh đấy đâu rồi ý!
ờ! cuối tháng này sinh nhật bố đấy!
vâng! em biết rồi! chúng ta mua quà chung nha!
Khải gật gù nhìn lên đồng hồ: tùy! mà nhanh lên còn đi ngủ! xem muộn quá rồi kia kìa!
vâng ạ!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận