Chương 40 Sẽ mang thai (H)
Cổ Kế Hứa đột nhiên nóng lên, hơi nóng truyền đến tận dái tai, trong đầu chỉ còn lại tiếng ong ong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh có muốn không?” Gia Duẫn nằm đó, đầu ngón tay cô quấn lấy vạt áo anh, lộ ra nét nhõng nhẽo.
Anh đứng yên tại chỗ mãi cho đến khi Gia Duẫn thò tay vào trong áo thun T-shirt, cọ vào vòng eo của anh hướng xuống dưới, thâm nhập vào trong quần sọt của anh. Lúc này Kế Hứa mới phản ứng lại, vội vàng ấn giữ tay cô.
Trong cổ họng bật ta hai từ không được lưu loát: “Không được.”
Gia Duẫn nhướng nhướng mày, cảm thấy hơi đáng tiếc: "Tại sao không được chứ?"
Kế Hứa cúi đầu ủ rũ không nói lời nào, đường nét quai hàm rõ ràng, ánh mắt dán chặt vào mắt cá chân mảnh khảnh của cô, không dám hướng lên phía trên nhìn trộm.
Xương cổ tay bị anh nắm giữ có chút đau đớn, Gia Duẫn mím môi dưới, ấm ức lên án: “Có phải anh hết thích em rồi đúng không? Rõ ràng hôm qua còn nhiệt tình thân mật với em…”
Sức lực trên cổ tay đột nhiên buông lỏng, Gia Duẫn nhân cơ hội đó nhanh chóng rụt tay lại, quay mặt đi chỗ khác.
Kế Hứa luống cuống, tay giơ lên ảo não giữ lấy gương mặt bên dưới, hầu kết khô nóng trượt lên trượt xuống, nhỏ giọng nói một câu: "Em sẽ mang thai..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe xong câu nói này, Gia Duẫn mở to mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được: “Anh còn biết sẽ mang thai luôn?”
Tất cả các học sinh độ tuổi thanh xuân phơi phới năm đó đều trải qua buổi nói chuyện về sự thay đổi ngượng ngùng của giới tính, sự thiếu hụt giáo dục giới tính trầm trọng trong thời đại vĩ mô, chưa kể họ còn đang ở vùng nông thôn vô cùng xa xôi hẻo lánh.
Sự ngạc nhiên của Gia Duẫn không phải là không có lý do.
Kế Hứa hơi thu hồi tầm mắt, miệng lẩm bẩm một câu.
“Sao chứ?” Gia Duẫn chọc vào vùng bụng dưới rắn chắc của anh, xấu xa hỏi lại: “Khi nãy anh vừa nói gì hả?”
Kế Hứa nhướng mắt, tầm mắt dừng lại một chút, nhỏ giọng lặp lại: “Anh cũng đâu phải là thằng ngốc.”
Dường như Gia Duẫn được câu nói đó chọc cho vui vẻ, khóe môi nhếch lên nở nụ cười, chọc ghẹo anh: “Anh không phải thằng ngốc à?”
Thế nhưng bàn tay lại thò đến phía dưới người anh đang phồng cộm lên, cách một lớp quần, chộp giữ gậy thịt cương cứng của anh, nhìn gương mặt ngăm đen anh tuấn của anh, tự mình nói tự mình trả lời: “Anh quả thật không ngốc.”
Gậy thịt hừng hực trong lòng bàn tay cô run rẩy, mạch máu nổi cộm, khí huyết căng tràn. Gia Duẫn cười một cách lẳng lơ, đuôi mắt lộ ra một đường cong giảo hoạt, sau đó lòng bàn tay ra sức nắm chặt, cả người Kế Hứa run rẩy kích thích một trận, bật ra tiếng thở hổn hển.
“Anh còn thông minh nữa này.” Nhìn thấy gương mặt anh dần dần ửng đỏ, đáy lòng Gia Duẫn không hiểu sao lại cảm thấy rất sảng khoái, mở miệng châm biếm: “Không những biết cách chơi đùa để không mang thai, bây giờ còn biết để tránh nghi ngờ nữa?”
Máu huyết đang dồn dập lan tỏa toàn thân đột nhiên ngưng trệ, Kế Hứa mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng lại kiên quyết không nói.
Gia Duẫn ngồi dậy, tựa cơ thể trần trụi của mình vào khuôn ngực nóng bỏng của anh. Hơi thở quyến rũ của thiếu nữ phả vào tai anh, Kế Hứa nghe thấy cô nói: “Vậy thì anh phải ---- gọi một tiếng chị gái cho em nghe có được không?”
Bộ ngực mềm mại đầy đặn của cô đang nhẹ nhàng cọ xát lên khuôn ngực anh, nhưng trong giọng nói của cô lại tràn đầy hận ý: "Gọi đi chứ?"
Kế Hứa cắn chặt răng, đáy mắt đỏ hoe, bóp đôi vai cô thật mạnh.
Nỗi đau khiến Gia Duẫn tỉnh táo. Cô cong môi, mỉm cười hờ hững: "Dù sao thì sau này kiểu gì cũng phải gọi, chi bằng để em ở trên giường dạy cho anh biết, sau này mọi người gặp mặt sẽ xấu hổ lắm.”
Đôi mắt ngập tràn sự u u ám dường như tĩnh lặng, lửa giận trong mắt anh dần dần phai nhạt, lạnh lẽo như một vũng nước đọng.
Cánh tay trắng muốt vẫn quấn quýt lấy anh như cũ, ngón tay Gia Duẫn chặn nơi môi anh, vuốt ve qua lại vài lần: “Sao thế, lại câm rồi à?”
Kế Hứa buông tay quay lại nhìn, giọng nói lúc bật ra tiếng như bị ngọn lửa bừng bừng thiêu cháy: “Anh không có.”
Chữ cuối cùng bị nghẹn lại, trong cổ họng không giấu được sự đau đớn, khó khăn nhưng anh vẫn tiếp tục nói cho hết câu.
"Gia Duẫn, anh không làm gì cả, xin lỗi em.”
Tất cả đều trở nên lạnh lẽo.
Không khí xung quanh trong phút chốc như tắc nghẽn, cũng giống như ánh trăng lạnh lẽo treo ngoài cửa sổ.
Ngoài ra còn có hai trái tim thiếu niên đã bị ngọn lửa phừng phừng cháy sém.
Mọi chuyện ở ngay thời điểm này trở nên nguội lạnh.
Anh cúi người xuống nhặt chiếc áo khoác rơi nơi mép giường, choàng lên người cho Gia Duẫn.
Sau đó trong màn đêm u tối bóng lưng anh biến mất, ổ khóa cửa loang lổ rỉ sét phát ra âm thanh lọc cọc xé lòng.
Bầu trời đêm đen bao la nuốt chửng ý chí của con người.
Người có cảm nhận được nỗi đau không?
Có cảm thấy áy náy không ? Có lo lắng không?
Sẽ không ngừng ngoảnh đầu lại nhìn sau đó sẽ chán ghét bản thân sao?
Chắc là có mà.
Thật hâm mộ người nào đó có thể cảm nhận thấy tất cả những điều này.
Bởi vì có như vậy mới giống một con người, không phải sao?
Kế Hứa đi rồi, mang theo cả ánh sáng duy nhất trong căn phòng. Màn đêm tĩnh lặng trước mắt, bên ngoài căn phòng tiếng gió xoay chuyển, rèm cửa khẽ đung đưa một góc.
Đêm nay không có mưa.
Gia Duẫn mở mắt, muốn đợi tiếng mưa rơi, đợi tiếng mưa rơi trên mái ngói, cô mới có thể ngủ một giấc thật ngon.
Trong màn đêm, từng giây từng phút dài vô cùng, tiếng gió rít rít lặp đi lặp lại giữa vách núi xa xa, tiếng ếch nhái kêu râm ran ngoài mương ao, tiếng chó sủa gầm gừ của một nhà nào đó vang lên, tất cả đều xuyên qua góc nhỏ của tấm rèm cửa bị gió thổi lên.
Còn có, còn có một chuỗi tiếng bước chân chậm rãi quen thuộc.
Khi khóa cửa bị mở ra, âm thanh sẽ tạm dừng trong vài giây.
Một ánh trắng sáng nhợt nhạt lặng lẽ lọt vào, anh xuất hiện mang theo ánh sáng sau lưng, bầu không khí bắt đầu tràn ngập hơi thở chua chua ngọt ngọt.
Kế Hứa bưng một chén nước đường sơn tra ngồi ở đầu giường, đưa tay chạm vào khóe mắt cô, trong không khí có một tiếng thở dài ra không thể nào nhận ra được.
“Em ngủ chưa?” Anh lấy đầu ngón tay xoa nhẹ những giọt nước mắt đọng nơi khóe mắt của Gia Duẫn, “Em ngồi dậy … Uống chén nước đường đi.”
Lại có một giọt nước mắt nữa rơi xuống, sau khi thấm đẫm đầu ngón tay, thấm ướt trái tim anh.
Gia Duẫn được anh đỡ dậy ôm vào trong lòng, nương theo ánh sáng bên ngoài căn phòng, anh đút tới tận miệng cô từng ngụm từng ngụm nước chè.
“Đã đem chưng xong hết… Hai quả sơn tra cuối cùng rồi.” Khi nói chuyện lâu, dây thanh quản của anh vẫn dễ dàng bị kẹt lại, tựa như muốn nói từng chữ cho chuẩn, anh thường dừng lại một lúc trước khi nói tiếp.
Một nụ hôn ấm áp dừng trên vành tai Gia Duẫn, anh tiếp tục nói: "Ngày mai anh lại đi, phải mất một tiếng mới quay trở về.”
"Không phải anh muốn đi, là cái bệ bếp hầm chè sắp cạn rồi.”
"Tối hôm qua em cứ mãi ho khan.”
Gia Duẫn ừm một tiếng, đau khổ nuốt nước đường vào.
Anh lại hôn hôn lên gương mặt Gia Duẫn, nói: “Ngày mai anh phải đi ra ngoài, buổi trưa anh sẽ về. Chờ anh …”
"Gia Duẫn, ngày mai đợi anh.”
Gia Duẫn không nói gì, cô ôm chặt eo Kế Hứa rồi hôn anh.
Rốt cuộc cô cũng cảm nhận được sự ấm áp, cảm nhận được sự cưng chiều của cậu thiếu niên.
Kế Hứa đặt chiếc bát sứ xuống đất, sờ vào làn da trần trụi mịn màng của cô, rồi dần dần nụ hôn trở nên sâu sắc hơn.
Lại từ bộ ngực sữa liếm láp thẳng xuống vùng bụng dưới, Gia Duẫn rùng mình rên rỉ ngâm nga từng tiếng trong sự mơn trớn của môi và lưỡi anh.
Cuối cùng bị anh hôn đến hoa huyệt, anh ngậm lấy hai cánh hoa mềm mại đầy đặn liếm mút, bụng dưới của Gia Duẫn co bóp, cảm nhận được một dòng mật dịch tuôn trào từ hoa huyệt, Kế Hứa mút chặt mảnh thịt mềm mịn kia, hút lấy một ngụm mật dịch ngọt ngào gợi tình.
Hầu kết dao động, tiếng mút mát hoa huyệt vô cùng khuấy đảo.
Chiếc lưỡi nóng hổi nuốt chửng hoa huyệt của cô, đầu lưỡi tìm thấy một viên trân châu, anh đảo tới lui mạnh mẽ..
"A..." Gia Duẫn mất kiểm soát mà kêu lên, nũng nịu nhẹ nhàng, "Đừng chơi đùa nó nữa..."
Kế Hứa kiềm chế âm thanh hổn hển thô ráp, đầu lưỡi mềm mại nhưng dẻo dai, ẩm ướt quấn lấy viên ngọc trai nhỏ liếm mút, chóp mũi chống ở bên ngoài hoa huyệt căng mọng, cả khoang mũi đều bị bao vây bởi mùi vị sắc tình phóng đãng của hoa huyệt ngập tràn ham muốn.
"Cầu xin anh, đừng liếm nữa..." Lời cầu xin rơi ra khỏi miệng lại biến thành tiếng kêu nũng nịu, càng giống như tiếng gọi cầu xin làm cho sung sướng.
Anh ngậm lấy viên trân châu đã sưng mọng rồi mút mát, giữa trận ướt át ngẩng mặt lên, nương theo ánh trăng mờ ảo bên ngoài, anh nhìn thấy Gia Duẫn không ngừng thở hổn hển, đôi má ửng hồng, nhìn về phía anh.
Khóe môi Kế Hứa ướt át si mê, đôi mắt đen láy trong màn đêm càng lúc càng rõ ràng, anh cúi đầu hôn lên vùng riêng tư non nớt đó, nắm lấy bàn tay Gia Duẫn và nói: “Thích…”
“Anh rất thích em, cũng rất muốn em.”
Không phải để tránh nghi ngờ như em nói.
Cho dù là ai, cũng không thể ngăn cản được việc anh muốn yêu em.