Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em

Còn ba hôm nữa là đến trận chung kết.

TS đấu tập hết trận này đến trận khác, đến thời gian để thở cũng không có, số giờ ngủ mỗi ngày cũng dần dần ít lại, ngay cả Mục Vãn Vãn cũng không còn nằm ườn trên giường không chịu dậy như trước.

Về mặt đồ ăn thức uống cũng càng thêm được chăm chút, ngày nào cũng có món mới. Ngay cả lúc ăn cơm, mọi người cũng không còn vào xem các ứng dụng mạng xã hội nữa.

"Hầy, hôm nay lại là một ngày rất muốn dùng nick phụ lên Tieba tự khen chính mình." Tiểu Bánh Bao và cơm vào miệng, than thở.

Hổ ca nói: "Thế thì cậu lên đó mà khen đi, có ai không cho cậu khen à?"

"Không dám khen, bữa đó tôi lên dạo một vòng...dân mạng của giới này kinh khủng thật sự, lại còn làm hẳn một bảng phân tích nữa cơ. Gì mà tốc độ tay, khả năng phản ứng, tính kĩ thuật các kiểu, cậu biết mỗi hạng mục Secret hơn tôi bao nhiêu không?"

"Còn có trò này nữa á, có của tôi không?" Hổ ca đập đập cánh tay anh ta, "không được, cậu lên tìm lại cho tôi xem cái đi."

"Tìm cái quần á, khỏi xem làm gì." Tiểu Bánh Bao nói, "đội chúng ta, trừ Vãn Vãn và tiểu Lộ ra, năng lực của những người còn lại đều không có ai cao hơn YSP..."

Mà còn kém xa là đằng khác.

"Đang yên đang lành tự dưng anh chạy lên xem mấy thứ đó làm cái gì." Mục Vãn Vãn uống một ngụm nước, nói, "hội dân mạng đó mà thật sự tài như vậy, có thể phân tích hẳn hoi ra như thế, thì đã tự xách bàn phím lên làm huấn luyện viên từ lâu rồi."


"Đúng thế." Hổ ca nói, "cũng có phải cậu không biết đám anh hùng bàn phím đó đâu."

Bùi Lộ cười một tiếng, sau đó nghiêng đầu sang, hỏi: "Sắp xếp xe đến sân bay chưa?"

Vé của mẹ Mục và mẹ Bùi là hôm nay, mặc dù họ bảo không cần đi đón, nhưng anh Dương vẫn quyết định cử người đi, xem như bảo vệ hai lớp.

"Rồi, nhưng mà chỗ mẹ cậu hình như cũng đã sắp xếp tài xế rồi, chưa chắc đã đón được."

Bùi Lộ gật đầu: "Hạ cánh an toàn là được rồi."

Cuối cùng hai bà mẹ không về cùng xe do anh Dương cử đến, sợ ảnh hưởng bọn cô tập luyện, còn không ở cùng một khách sạn với bọn cô.

Mãi cho đến hôm trước trận chung kết.

Đánh xong trận đấu tập này, tiểu Bánh Bao nhìn giờ, hai giờ sáng rồi.

"Vẫn là HSS thương chúng ta nhất, lần nào cũng chấp nhận lời mời đấu tập lúc nửa đêm của chúng ta." Anh ta cảm thán.

Hổ ca hỏi: "Cậu không thấy dạo gần đây họ mạnh lên rất nhiều rồi sao?"

"Đường giữa mới của họ rất mạnh." Bùi Lộ vừa nói vừa click bắt đầu, một lần nữa tiến vào giao diện BP.

Anh Dương gật đầu: "Đường giữa này là thực tập sinh cực kì nổi bật của bên họ, xem như nhặt được bảo vật... nếu không các cậu nghĩ ai nửa đêm còn phối hợp với thời gian của các cậu để đấu tập chứ? Vì họ muốn mài dũa đường giữa mới của họ thôi."

"Thế còn thực tập sinh của chúng ta thì sao?" Mục Vãn Vãn thuận miệng hỏi một câu.

Hai bạn dự bị đang im lặng đánh xếp hạng ở đằng sau lập tức dựng tai lên hóng.

"Cũng được, mấy chuyện này chờ mấy đứa về rồi nói." Anh Dương cũng ngẩng đầu lên nhìn thời gian, "hôm nay đánh xong trận này thì về nghỉ đi, ngày mai nếu dậy sớm thì luyện tiếp, đừng để đến lúc thi đấu lại buồn ngủ..."

"Sao có chuyện đó được." tiểu Bánh Bao đáp ngay, "đợi đến lúc lên sân khấu, có khi em còn căng thẳng đến mức đau bụng luôn ấy chứ."

Bây giờ hai chữ "đau bụng" là cấm kị đối với anh Dương.


"Bánh Bao, nguyên ngày mai cậu đừng có ăn gì hết."

Tiểu Bánh Bao: "?"

Hổ ca nói: "Tốt nhất là nhịn uống nước luôn đi, nhớ hồi đánh bán kết, cậu còn luôn mồm đòi đi tiểu. Tôi mà là anh giai ngồi giám thính ở hậu trường thì chắc tôi mẹ nó cười đến hết trận được luôn."

Tiểu Bánh Bao: "..."

Ván đấu kết thúc, Mục Vãn Vãn nghĩ thầm trong lòng.

Còn 15 tiếng nữa là đến trận chung kết.

Cô cầm ly giữ nhiệt bên cạnh lên, một hơi uống hết hơn phân nửa ly cà phê.

Bùi Lộ đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hỏi: "Sắp đi ngủ rồi sao còn uống cà phê?"

Mục Vãn Vãn đáp ngay: "Cái này không ảnh hưởng đến giấc ngủ của em được đâu."

Bùi Lộ nói: "Đừng uống nữa..." anh cầm cái ly cạnh tay mình lên, đặt xuống cạnh bàn phím của cô.

"Uống ít nước mật ong đi."

Uống nhiều cà phê không tốt cho sức khỏe, anh vẫn luôn muốn cô cai cà phê, bây giờ nghĩ lại, phải thực hiện kế hoạch này ngay thôi.


Mục Vãn Vãn nghe lời cầm ly nước lên, chạm môi vào chỗ anh từng uống, nhấp một ít vào miệng.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi." Anh Dương nói, "mấy đứa đi ngủ đi, anh đã chào bên HSS rồi, cứ thoát thẳng ra là được."

Mọi người không hề cảm thấy buồn ngủ —— đùa à, ngày mai chung kết rồi, giờ nằm xuống mà ngủ được ngay mới lạ đấy.

Nhưng họ cũng không muốn ngồi trước màn hình máy tính nữa, một là ngồi quá lâu người thấy không thoải mái; hai là trong thời điểm áp lực cao như này, đa số mọi người đều chọn đi tắm, thả mình nằm xuống giường tiêu hóa một chút.

Mộc Đầu tắt máy xong, quay sang hỏi người bên cạnh: "Hai người vẫn chưa lên à?"

Mục Vãn Vãn và Bùi Lộ vẫn ngồi yên tại chỗ.

Bùi Lộ không nói gì, cùng với Mộc Đầu nhìn về phía Mục Vãn Vãn.

Mục Vãn Vãn đã mở ván game mới, không ngoảnh đầu lại: "Các anh đi ngủ trước đi, em luyện farm lính thêm tí nữa."

Bùi Lộ "ừm" một tiếng, quay lại nói theo cô: "Các cậu đi ngủ trước đi, tôi đợi cô ấy."

Sau khi mọi người đi cả rồi, Bùi Lộ cũng không mở game, cứ ngồi cạnh xem cô farm lính, thật sự muốn ngồi đợi cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận