Bà Chủ Tiệm Quan Tài


Một cây hòe nho nhỏ hút xương thành tinh chưa đáng để cô chú ý, nếu không phải cây hòe dễ tẩm bổ ác quỷ thì cô lười ra tay.
Hơn nữa mấy ngày này cũng không phải lúc thích hợp để cô hành động.
Triệu Huyên làm chuyện gì luôn tùy ý thích, mặc cho thái độ của thanh niên vô cùng chân thành thì cô vẫn không chịu ra tay trong hôm nay.
Triệu Huyên không muốn nghe thanh niên năn nỉ nữa, dứt khoát xoay người xuống sườn núi.
Triệu Vũ thấy sư phụ không nói một lời bước đi thì cũng lật đật chạy theo.
Triệu Vũ được Triệu Huyên một tay nuôi lớn, hiểu rõ tính nết của cô, thấy bộ dạng nhàm chán của cô liền biết là không muốn hoạt động.
Hai thầy trò không để hòe tinh vào mắt, nhưng thanh niên họ Dương lại như gặp kẻ địch lớn.
Sắc mặt thanh niên trắng bệch kinh hoàng chạy nhanh theo hai người.
"Triệu thiên sư, Triệu thiên sư, đợi đã.

.

.


"
Anh ta chạy thục mạng, không hiểu sao cảm thấy nơi này rất âm u.
Chờ đuổi theo kịp thầy trò Triệu Huyên, thanh niên họ Dương chưa kịp điều chỉnh hơi thở đã rối rít cầu xin:
“Thiên sư làm ơn giúp cho! Thứ kia cách thôn của chúng tôi gần như vậy, lỡ như xảy ra chuyện gì thì chúng tôi.

.

.”
Triệu Huyên buồn cười nhìn thanh niên bị dọa nói năng lộn xộn:
“Nó không mọc chân, không chạy vào thôn của các người được! Cha của anh dù sao sẽ quàng hai, ba ngày, chờ ngày mốt trời trong rồi tôi sẽ đến giải quyết, tiện thể chọn âm huyệt cho cha của anh.”
Cây hòa này chỉ là tiểu yêu thành tinh chưa tới trăm năm, thời gian tu hành ngắn ngủi, nó không có năng lực thoát khỏi bản thể, không vào thôn được.
Ài, người thời này thật nhát gan, nhớ mấy trăm năm trước, người phàm gặp chuyện liên quan yêu quỷ tuy cũng khủng hoảng nhưng cố chống cự, không giống người hiện đại nghe chuyện quỷ thần đã bị dọa nhũn chân.

Nói đến cũng lạ, những người này không tin quỷ thần, không tin nhân quả, nhưng khi gặp loại sự tình này thì tin sái cổ, còn thích tự làm khổ mình, tưởng tượng lên chín tầng mây.
Thấy Triệu Huyên xác thực không chịu ra tay, thanh niên họ Dương mặt như đưa đám năn nỉ nói: "Thiên sư, hay là hai ngày này ngài ở tạm nhà của tôi đi, chờ chém cây hòe già kia rồi tôi đưa ngài về.”
Thanh niên trong lòng như có lửa đốt, thân thể run như cầy sấy: Không thể để thiên sư đi, lỡ như cây hòe kia thật sự làm ra chuyện gì thì bọn họ không đối phó nổi.
“Thôi được rồi, anh đi về tìm một chiếc gương đưa cho tôi.” Triệu Huyên bị thanh niên dây dưa mất kiên nhẫn, híp mắt hạnh nói.
Thanh niên họ Dương nghe Triệu Huyên sai khiến thì quên cả chào từ biệt, co giò chạy về nhà.
Thị trấn luôn có tin đồn về tính tình của cô chủ Triệu không được tốt, xem ra không nói quá lên, phải nhanh đi tìm gương, nếu để cô chờ mất kiên nhẫn đi về luôn thì to chuyện.
Tốc độ của thanh niên rất nhanh, chỉ vài phút đã thở hồng hộc ôm gương trang điểm của vợ mình trở lại lối rẽ.
Triệu Huyên nhận lấy chiếc gương, tay viết vẽ lên mặt gương nhanh đến nỗi người nhìn hoa cả mắt.
Triệu Huyên ném trả gương cho thanh niên họ Dương:
“Anh hãy treo gương này lên cái cây phía trước, để mặt gương chiếu con đường này là được.”
“Như vậy là được rồi sao đại sư?” Thanh niên họ Dương ôm gương ngơ ngác hỏi, đại sư này lạnh lùng cao ngạo quá.
“Chứ không thì sao?" Triệu Huyên thản nhiên liếc thanh niên, nhấc chân đi hướng chỗ đậu xe.
Triệu Vũ liếc hướng thanh niên kinh ngạc thẫn thờ, cậu ấy bĩu môi, vươn tay ra:
“Đưa đây, tôi treo lên cho chú.”
Để cậu ấy lo luôn phần đuôi vậy.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận