Triệu Huyên nhấc điện thoại, bình tĩnh hỏi:
“Alo, ai vậy?”
“Triệu – Tiên – Quân.” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói cứng ngắc không lên không xuống.
Nghe thấy âm thanh, Triệu Huyên liền biết là ai, đôi mắt như làn nước, cô cười khẽ, nhón chân nhảy lên ghế chân cao, trêu ghẹo hỏi:
“Chà, mặt trời mọc phía Tây rồi sao, anh rốt cuộc chịu rời khỏi mộ người chết của mình?”
“Hình như quan tài của ta đã hỏng!”
Triệu Huyên chớp đôi mắt sáng, sờ vành tai ngọc, khó tin đến bất ngờ hỏi:
"Mới làm mấy chục năm mà sao hư được? Này, anh đừng lừa tôi nhé, hàng do bổn Đại Tiên làm sao có thể bị hỏng?”
Không tin được, hàng made in Tiên Nhân mà bị hỏng?
Vô lý hết sức!
Triệu Huyên dời ống nghe điện thoại xa khỏi lỗ tai, trên khuôn mặt trắng trẻo tràn ngập biểu cảm không thể tin, cô cảm thấy mình nghe ảo.
Quan tài của Doanh Chính là cô cố ý chạy đi núi sâu tìm gỗ lim tơ vàng làm ra, không thể nào mới mấy chục năm đã bị hỏng.
“Thật sự – hỏng!”
Doanh Chính cầm điện thoại, mặt không cảm xúc, đôi mắt đen láy cố ý ngụy trang ra thoạt nhìn như mặt hồ yên ả, không có bất cứ cảm xúc lên xuống, quanh thân tỏa ra hơi thở lạnh băng người lạ chớ gần.
Áo gấm màu tím, tóc dài như mây, khuôn mặt đường nét rõ ràng tựa điêu khắc, không giận mà uy.
Cách ăn mặc khác người thường của Doanh Chính khiến người đi đường liên tiếp dừng chân nhìn ngó.
Lúc này anh trở thành phong cảnh trong mắt người khác.
Ánh nhìn của người qua đường khiến Doanh Chính hơi nhíu mày.
Nhưng bởi vì khuôn mặt cứng đơ nên động tác nhíu mày của anh trông như chân mày khiêu vũ lên xuống, khiến người nhìn không nhịn được cười.
Doanh Chính nhìn qua khỏe mắt những người xem trộm mình, đôi mắt đen sâu thẳm ánh lên tia tức giận.
Điêu dân to gan, dám nhìn thẳng trẫm!
Doanh Chính đang định nổi giận, trong đầu đột nhiên nhảy ra vị Đại Tiên kia gác chéo chân, cắn chân gà phổ cập một số kiến thức cho anh.
Bây giờ là xã hội chế độ pháp luật, giết người là phạm pháp.
.
.
Anh là cương thi, anh không thể để người khác biết mình là cương thi, nếu không sẽ bị bắt đi cắt thành miếng.
.
.
Nghĩ đến đây, Doanh Chính thẳng lưng lên, âm thầm cảnh giác bốn phía.
Đây là Doanh Chính lần đầu tiên rời đi hoàng lăng, vô cùng xa lạ với xã hội hiện nay, những gì anh biết đều là cô gái tự xưng Tiên Nhân nói qua điện thoại cho anh.
Thí dụ như ‘truyền âm nghìn dặm’ mà anh đang cầm cũng là cô nói cho biết.
Trước kia dù cô nói ba hoa chích chòe thì Doanh Chính cũng không nghe lọt tai, anh là Tần Thủy Hoàng, là quân vương mở nước thống nhất sáu nước, có sóng gió gì chưa từng gặp?
Nhưng khi tự mình đối mặt anh mới biết cô nói thật.
Triệu Huyên nói:
“Trong mộ của anh còn cỗ quan tài đá mà, trong khoảng thời gian này tạm ngủ trong đó đi!”
Triệu Huyên cau mày, trên khuôn mặt thoáng hiện vẻ lúng túng.
Mất hết mặt mũi!
Tuy Doanh Chính không nhìn thấy nhưng anh cảm giác Tiên Quân tính cách hơi hoạt bát này chắc đang cực kỳ ngượng nghịu ở đầu dây bên kia.
Doanh Chính mặt không cảm xúc nặng nề ừ một tiếng.
Lòng vua vô cùng phức tạp, trẫm là thiên tử mà nàng kêu trẫm ngủ quan tài đá?
Triệu Huyên mặc kệ Doanh Chính nghĩ như thế nào.
dù sao ngủ quan tài đá một, hai nghìn năm rồi, giờ ngủ lại cũng có sao đâu.
Hiếm khi người quen gọi điện thoại, Triệu Huyên híp mắt hạnh, đung đưa chân tán gẫu với Doanh Chính.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin