Doanh Chính biểu cảm hờ hững, tay rũ bên hông siết chặt, anh lạnh lùng liếc ba người, ánh mắt sắc bén như đao, ba người sợ hãi không la lối nữa.
Ôi mợ, ánh mắt của người này khủng khiếp quá, quái vật từ đâu đến?
Ba tên côn đồ trời không sợ, đất không sợ rốt cuộc biết sợ.
Thấy ba người cuối cùng im miệng, Doanh Chính mặt không cảm xúc xoay người.
Anh bước tới trước lồng hấp bốc khói, nói với ông chủ vừa báo cảnh sát xong:
“Bánh bao, ba.”
Doanh Chính khí thế rất mạnh, khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng không cảm xúc làm ông chủ sợ hãi co rúm người, nghe anh nói xong mới nở nụ cười mếu nhanh chóng bọc ba cái bánh bao đưa cho anh.
Trời ạ, người này đúng là lạnh lùng cao ngạo.
Doanh Chính nhận lấy bánh bao, định quay về tiệm quan tài, hoàn toàn không thèm để mắt tới đám khán giả bị dọa nơm nớp lo sợ, treo tim treo gan.
Ông chủ thấy Doanh Chính cầm bánh bao định bước đi thì bản năng kêu một tiếng:
“Này, anh còn chưa trả tiền!”
Ông chủ kêu xong rụt đầu về, hối hận muốn tát mặt mình.
Thấy người đàn ông ác nghiệt quay đầu lại nhìn mình thì e sợ vội nói:
"Không, không cần tiền, anh lấy đi, cầm đi!"
Tại sao mình không biết giữ miệng!
Đại hiệp, ngài người lớn rộng lượng, tuyệt đối đừng so đo với tôi!
Doanh Chính yên lặng nhìn ông chủ, lại cúi đầu nhìn bánh bao trong tay, môi mím chặt, trầm mặc thật lâu sau mới thong thả nói: "Đi tiệm quan tài lấy tiền."
Thủy Hoàng khi còn sống ăn chỗ nào, ở nơi nào là ‘hạnh’, người khác trừ sợ hãi là vinh hạnh, đã bao giờ cần móc tiền ra trả? Bởi vậy, tuy anh biết mua đồ là phải đưa tiền, nhưng không nghĩ đến mình cũng phải trả.
Thói quen.
Hiện giờ cảnh còn người mất, nhập gia tùy tục.
Doanh Chính cũng không phải loại người vô lý gây rối, vô cớ bá đạo, anh sẽ không quỵt tiền bánh bao, kêu người ta đi đòi tiền Triệu Tiên Nhân.
Doanh Chính vừa dứt lời, mọi người lập tức biết ngay anh nói đến ai.
Không ngờ chàng trai ác nghiệt này là họ hàng nhà cô chủ Triệu ở cuối thị trấn.
Cô chủ Triệu kia là người vô cùng quái dị, họ hàng của cô.
.
.
“Anh là họ hàng của cô chủ Triệu à? Thế thì không có việc gì, chỉ là mấy cái bánh bao.” Sau khi biết thân phận của Doanh Chính thì ông chủ thả lỏng thần kinh.
Tuy cô chủ Triệu tính khí không được tốt nhưng phân rõ phải trái, sẽ không quỵt vài cái bánh bao của ông ta.
Doanh Chính thấy ông ta không bắt buộc mình trả lời thì thản nhiên gật đầu, nâng lên chân thon dài bước ra ngoài.
Doanh Chính vừa rời đi, người ta ở phía sau bàn tán.
“Này, nhìn thấy không? Ánh mắt của anh ta kinh thật đấy, tôi sống nửa đời người, lần đầu tiên thấy ánh mắt như vậy, đúng là.
.
.”
"Cô chủ Triệu đã rất quái dị, xem ra họ hàng của cô ta cũng không thua kém gì.”
"Nhỏ giọng chút, hắn còn chưa đi xa, đừng để hắn nghe được, ăn thôi!”
Doanh Chính vờ như không nghe được tiếng nghị luận mơ hồ ở sau lưng, mặt không cảm xúc đi về nhà.
Nhưng hôm nay ông trời dường như đặc biệt muốn chống lại anh, chỉ là mua đồ ăn sáng mà hay có biến cố.
Doanh Chính vừa rời khỏi tiệm bán đồ ăn sáng chưa được bao lâu thì tiếng còi hụ chói tai vang lên sau lưng anh, sau đó một chiếc xe cảnh sát đột nhiên thắng gấp ngay bên cạnh.
Xe cảnh sát dừng lại, hai cảnh sát mặc đồng phục bước xuống.
“Chào anh, chúng tôi là cảnh sát của đồn công an Long Ngâm, vừa rồi có người báo cảnh sát nói tổn thương người, mời theo tôi về đồn làm ghi chép.” Tuy hai vị cảnh sát đến bắt người nhưng nói chuyện lễ phép.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin