Triệu Huyên giao hẹn với Cao Lai Phong gặp nhau trong cửa tiệm vào một giờ khuya nay, sau đó mang theo Doanh Chính quay về tiệm.
Còn về anh Minh bị Doanh Chính đánh bị thương, xin lỗi, từ lúc quý ngài Doanh Chính vào đồn công an thì đám cảnh sát đã quên mất ba người đó.
Doanh Chính lặng lẽ đi theo Triệu Huyên quay về tiệm quan tài, sau khi về anh lẳng lặng nằm vào quan tài, bầu không khí quanh người xám xịt.
Triệu Huyên nhìn trong sân, môi son hé mở nhưng rốt cuộc không thốt ra lời an ủi.
Người kiêu ngạo như anh, nếu cô an ủi tương đương với làm nhục.
Triệu Huyên bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Doanh Chính chỉ có thể tự mình thích ứng thế giới xa lạ này, cô không thể giúp gì nhiều cho anh.
Nhưng Doanh Chính từ nhỏ đã nhìn quen tình đời ấm lạnh, chắc không lâu sau sẽ thói quen.
.
.
Tiệm quan tài ít khách, dù có họp chợ cũng vậy.
Quan tài là thứ một đời người chỉ cần một bộ, thời nay người ta còn không thịnh hành mua quan tài, ưu tiên mua hủ tro cốt.
Cho nên một buổi sáng qua đi, Triệu Huyên không bán được một bộ quan tài nào, ngược lại nhận một vụ dời mộ.
Gia đình muốn dời mộ không phải người của thị trấn Long Ngâm mà là thị trấn kế bên.
Nghe nói mộ tổ tiên sắp bị xây đường cao tốc, chính phủ bồi thường ít tiền cho gia đình dời mộ tổ tiên đi.
Triệu Huyên hẹn thời gian với gia đình đó, định chờ giải quyết xong việc trường học sẽ đi dời mộ.
Liên tục làm hai vụ mua bán, có tiền vào túi Triệu Huyên làm cô cười tươi tiễn khách đi, xoay người vào vườn sau.
Triệu Huyên đi thẳng tới chỗ quan tài của Doanh Chính, tay ngọc trơn bóng gõ nhẹ quan tài:
"Doanh Chính, buổi tối đi làm việc với tôi.
Cảnh sát Cao gặp hôm nay nói chỉ cần có thể chứng minh anh và tôi là đồng nghiệp thì sẽ đăng ký hộ khẩu cho anh, thời nay không có hộ khẩu nửa bước khó đi, muốn mua nhà cũng không được.”
Trong quan tài, Doanh Chính yên lặng nghe lời nói bên ngoài, đôi mắt rực rỡ như hồng ngọc không có một chút tạp sắc, đặc biệt sáng trong quan tài đen ngòm.
Chờ âm thanh hoàn toàn dừng lại anh mới trầm giọng khẽ ừ.
Triệu Huyên cũng mặc kệ Doanh Chính có để bụng hay không, cô nhíu mày, hơi buồn bực nói: "Buổi tối tôi sẽ đi trường tiểu học thị trấn xem xét tình huống.
Trường tiểu học kia xây trên pháp trường, hai năm trước tôi từng ra tay thanh lọc sát khí ở đó, mới hai năm lại tuôn ra sát khí, không biết là do đâu.”
Triệu Huyên nói xong, không nghe thấy Doanh Chính đáp lời thì không lải nhải nữa, báo cho anh biết buổi tối có hoạt động sau đó rời đi.
.
.
Bóng đêm đã sâu, xòe tay không thấy năm ngón.
Mười hai giờ đêm, Cao Lai Phong đến nhà Triệu Huyên, anh ấy ôm lòng tò mò siêu lớn đối với chuyến đi ‘bắt quỷ’ lần này.
Triệu Huyên thấy Cao Lai Phong đến thì kêu Doanh Chính ra, ba người xuất phát.
Tiệm quan tài cách trường học hơi xa, đi bộ mất mười mấy phút, hai người đi trong mưa bụi đến trường học.
Lúc này trường học hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí rất kỳ dị.
Cao Lai Phong vừa đi vào trường học bỗng rùng mình, anh ấy kéo áo khoác, căng thẳng thần kinh.
Giây phút này, người ngoài nghề như Cao Lai Phong cũng nhận ra nơi đây không giống bình thường.
Quá lạnh, cảm giác giống như rơi vào hầm băng, lạnh đến bất thường.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin