Cô không cho rằng thế gian có cái gì có thể ngăn cản cô xem thấu được.
Nhưng vừa rồi Triệu Huyên chẳng những không có tra xét được tình huống, ngược lại bị khói đen chắn tầm nhìn.
Hơn nữa hơi thở của khói đen kia khiến Triệu Huyên cảm thấy có mấy phần quen thuộc.
Triệu Huyên thầm nghĩ: Chẳng lẽ là vị Tiên Quân nào trên trời thiết lập cái này?
Nhưng khói đen rõ ràng là tà khí ô uế, thứ này tuyệt đối không thể nào ra từ tay đám Thần Tiên ra vẻ đạo mạo trên Thiên Đình.
Bọn họ bản tính cao ngạo, ước gì tránh xa vật ô uế để không bị dính vào.
Khí âm tà như vậy ở trong mắt bọn họ là rác rưởi không nên tồn tại, nếu bắt gặp sẽ vung ống tay áo rộng thanh lọc chúng nó, tuyệt đối không thể nào cố ý làm ra một nơi gom chúng nó lại.
Doanh Chính nghe vậy, lạnh nhạt khẽ ừ, anh cũng cảm giác được dưới đất có thứ gì.
Nhưng anh là cương thi, chỉ biết lờ mờ, phát hiện lòng đất có vật lạ toàn nhờ vào bản năng của cương thi.
Khí âm tà ở chỗ đó quá đậm, khiến người muốn xem nhẹ đều không được
Cao Lai Phong mờ mịt nghe hai người nói chuyện, anh ấy kiềm cổ họng, bình ổn đôi chân run rẩy, tò mò thấp giọng hỏi: "Có cái gì hả?"
Cảnh sát Cao thật sự rất tò mò, đôi mắt sáng ngời nhìn chăm chú hai cao nhân ở trước mặt, hy vọng hai vị cao nhân có thể giải thích nghi hoặc.
Triệu Huyên nhìn thoáng qua Cao Lai Phong, không nói nhiều, loại chuyện này dù người phàm biết cũng vô dụng.
Cô lấy pháp khí bản mệnh ra khỏi Càn Khôn trong tay áo: Chổi ngọc.
Triệu Huyên vẽ vòng tròn quanh Cao Lai Phong, vòng tròn lóe tia sáng xanh mông lung, ánh sáng lấp lánh thật lâu không tắt.
Mặt Triệu Huyên lạnh lùng dặn Cao Lai Phong:
“Vòng tròn này có thể ngăn cách hết thảy tà khí, đợi lát nữa mặc kệ phát sinh sự tình gì anh không được ra khỏi vòng tròn.”
Đã tính sai, nếu biết trước ở đây có thứ cô không giải quyết được thì đã không mang theo người phàm đến.
Thôi, nghĩ tình anh ấy có thể giúp Doanh Chính làm hộ khẩu, cô sẽ cố gắng bảo vệ vậy!
Cao Lai Phong thấy trên tay Triệu Huyên bỗng cầm một vật thì trố mắt ra, kinh ngạc hơn nửa ngày mới tỉnh táo lại.
.
.
Ôi mợ!
Thứ trên tay cô là lấy từ đâu ra? Và cả vòng tròn phát ra ánh sáng xanh ở dưới đất nữa.
Đây là vòng tròn Tôn Ngộ Không dùng để ngăn cách yêu ma quỷ quái, bảo hộ Đường Tăng sao?
Thứ này.
.
.
thật sự không phải là ảo thuật sao?
Triệu Huyên thấy Cao Lai Phong không tập trung thì cáu gắt lặp lại:
"Có nghe không hả? Chốc nữa không được bước ra khỏi vòng tròn.”
Cao Lai Phong nhanh chóng thu hồi khiếp sợ trong lòng, lập tức lên tiếng:
“À ừ, không ra khỏi vòng tròn!”
Bộ dạng lóc chóc không có chút gì trầm ổn như ban ngày.
Không thể trách Cao Lai Phong, dù là ai nếu gặp chuyện siêu thoát quy luật tự nhiên như vậy cũng sẽ có phản ứng giống như anh ấy.
Mới vào trường học mà nhận tri mấy chục năm của Cao Lai Phong đã hoàn toàn sụp đổ, những thứ trái khoa học khiến anh ấy muốn chối bỏ cũng không được.
Dù Cao Lai Phong biết Triệu Huyên rất thần bí, nhưng có thể làm ra trận thế như vậy đã không phải dùng thần bí là có thể giải thích.
Rõ rành rành là một Đại Tiên!
Dàn xếp Cao Lai Phong xong, Triệu Huyên chuyển qua nhìn Doanh Chính giữ im lặng, trầm giọng nói:
“Phá mặt đất, tôi muốn xem rốt cuộc bên dưới ẩn giấu thứ quái quỷ gì!”
Triệu Huyên nói xong phất tay, lập tức thiết lập một kết giới bao bọc trường học.