Bá Hoàng Dụ Lãnh Phi

"Hoàng thượng, sự kinh hỉ này ngài có hài lòng không?" Mắt Tống Vãn Ca chớp nhẹ, cười như không cười hỏi một câu.

"Ca Nhi, cho trẫm xem tay một chút, có bị thương không?" Con ngươi đen thâm sâu phát sáng của Long Ngự Tà híp lại rồi mị, không đáp mà hỏi ngược lại. Lập tức kéo hai tay Tống Vãn Ca, chứng kiến mười ngón tay nổi lên chút sưng đỏ, trong mắt rất nhanh hiện lên chút ánh sáng không biết tên, giống như đau sủng, lại vừa giống như tức giận. Ra sức diễn tấu như vậy làm chi? Đầu ngón tay cũng sưng lên, khẳng định là rất đau?

Long Ngự Tà nhẹ nhàng vuốt ve ngón tay ngọc xanh miết của Tống Vãn Ca, động tác êm ái thương tiếc giống như gió nhẹ lướt qua, cả người phát ra khí tức cũng khác biệt lớn so với dĩ vãng, ít đi phần tà lệ, âm hàn cùng điên cuồng lúc trước, Nhiều thêm vài phần sủng nịch cùng ôn nhu, nhân tiện ngay cả trên trán cũng tràn đầy muôn vàn nhu tình, vạn ý ngọt ngào, tiếng nói lại càng ôn nhu trước nay chưa từng có, giống như tình nhân nỉ non nói nhỏ với nhau.

Tống Vãn Ca lạnh lùng nhìn khuôn mặt tuấn tú đến cực điểm gần trong gang tác của Long Ngự Tà, trong con ngươi long lanh phát sáng của hắn, không còn thấy tà nịnh âm ngoan của ngày thường, chỉ có nhu tình không ngừng chảy. Hắn ở trước mắt, trong khoé mắt tràn đầy che chở và sủng nịch, khóe miệng mở ra hình độ cung cũng thật hoàn mỹ, tươi cười khiến nàng liên tưởng đến ánh sáng mặt trời ấm áp vào mùa đông, cảnh tượng ấm áp thâm tình như thế, chỉ sợ bất cứ phụ nữ nào thấy, đều đã bất tri bất giác hãm sâu trong đó.

Bất quá, Tống Vãn Ca không ở trong nhóm phụ nữ đó, chỉ âm thầm cười lạnh một tiếng, rất nhanh phục hồi tinh thần lại, đáy mắt không hề có si mê và quyến luyến.

Nàng sẽ không bị biểu hiện ôn nhu giả dối của bạo quân ác ma này lừa gạt đâu, lòng hắn có bao nhiêu tàn nhẫn, có bao nhiêu tàn khốc, có bao nhiêu vô tình, nàng sớm đã chứng kiến qua.

Ác ma giờ phút này như thế ôn nhu thâm tình đối với chính mình, ở trong mắt người khác xem ra, là vô hạn vinh quang cùng sủng ái, ai có thể biết hắn không có ý tốt cùng với bụng dạ khó lường?

Hắn cố ý muốn đem mình đổ lên đầu ngọn sóng gió (đứng mũi chịu sào), làm cho mình trở thành bia ngắm của đám nữ tử trong hậu cung, trở thành người đứng đầu bị bọn họ đả kích cùng bức bách. Hắn càng ở trước mặt chúng tần phi biểu hiện ra sủng ái cùng thương yêu với mình, lại càng có thể khiến cho bọn họ oán hận ghen ghét, làm cho mình bốn bề đều có địch, nguy cơ trùng điệp.


Hắn quả nhiên là một ác ma lạnh lùng vô tình! Một mình hành hạ nhục nhã mình còn ngại không đủ, lại tìm đến một đám nữ tử hậu cung tâm cơ hiểm ác thủ đoạn vô số tới đối phó chính mình. Hắn muốn đưa mình vào chỗ chết như vậy sao? Vậy hắn vì sao không tự mình ra tay? Như vậy chẳng phải là càng trực tiếp cũng càng dứt khoát hơn sao?

Hay là, hắn cảm thấy tự tay giết mình sẽ tổn hại long uy? Hoặc là không muốn ô uế tay hắn?

"Nước mắt cá sấu!" Tống Vãn Ca lắc đầu, không muốn tiếp tục nghĩ. Cắn răng lạnh lùng phun ra bốn chữ, lập tức dùng sức rút hai tay của mình về. Nàng cảm thấy nơi có ác ma này, nàng chung quy đều cảm giác thật áp lực cũng thật mệt, bất kể là người hay trái tim, bởi vì nàng chung quy khống chế không được đi nghiền ngẫm dụng tâm hiểm ác của hắn, mỗi lần nghiền ngẫm, chán ghét và thống hận hắn lại càng sâu sắc hơn.

Long Ngự Tà tự nhiên hiểu lòng của nàng, biết nàng bình tĩnh vốn là đem chính mình hận đến không chịu đựng nổi, miệng mở ra cuối cùng ngậm lại, cũng không muốn giải thích cái gì. Nàng nghĩ như thế nào có quan hệ gì với hắn đâu? Hắn chỉ cần biết rằng nàng vĩnh viễn đều là vật chơi đùa của mình, vĩnh viễn đều là Luyến phi của mình là đủ rồi.

Kỳ thật, ngay cả chính hắn cũng không biết tâm lý của mình đến cùng là muốn như thế nào. Ở trước mặt nàng biểu hiện ôn nhu cùng sủng nịch ra ngoài, hắn cũng không thể phân ra rốt cuộc có mấy phần là thật tâm, có mấy phần là giả ý. Nhưng không thể phủ nhận, hắn ở trước mặt chúng tần phi đối với nàng ôn nhu sủng ái như thế, quả thật có chút không có ý tốt.

Không sai, hắn chính là cố ý muốn khơi mào oán hận cùng ghen ghét của đám tần phi, sau đó khoanh tay đứng nhìn ở một bên, mắt lạnh nhìn nàng bị đám phụ nữ ái mộ hư vinh kia xa lánh cùng hãm hại. Tâm tình sung sướng, hắn có lẽ sẽ có lòng kéo nàng một tay. Tâm tình không tốt, lửa cháy đổ thêm dầu, trợ giúp cũng chẳng có gì lạ.

"Ca Nhi, nàng mới vừa rồi diễn tấu thật đúng là ngàn năm một khúc, rung động lòng người!" Long Ngự Tà cúi đầu, khi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở ra tươi cười ôn nhu sủng nịch như cũ. Tay khẽ vuốt hai gò má nhẵn nhụi bóng loáng của Tống Vãn Ca, lập tức hướng những vương công đại thần đang chậm chạp trì hoãn hỏi, "Các vị ái khanh, nghĩ như thế nào?"


"Ha ha, dễ nghe, dễ nghe, cầm nghệ của Luyến phi nương nương quả thật không giống bình thường!"

"Đúng vậy, đúng vậy, hôm nay may mắn nghe được tiếng đàn của Luyến phi nương nương, thần chỉ sợ khó quên được. “

"Kỹ thuật đánh đàn của Luyến phi nương nương thật là thế gian hiếm có, rung động lòng người!" Ôi, há chỉ là rung động lòng người thôi sao, chỉ sợ ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị rung động rồi, còn kém không có tổn thương gân cốt thôi.

Văn võ đại thần trong điện cho dù đáy lòng có mọi cách oán giận cùng khổ sở, cũng không dám biểu hiện trước mặt Hoàng thượng. Hơn nữa mới vừa rồi xem thái độ Hoàng thượng đối với Luyến phi nương nương, chỉ sợ Hoàng thượng đối với vị danh xưng ‘Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân’ là Luyến phi nương nương, không chỉ sủng ái một hai điểm, bọn họ vuốt mông ngựa (tâng bốc, nịnh hót) còn ngại không kịp, ở đâu còn dám dễ dàng đắc tội Luyến phi nương nương đây?

Những người này thật đúng là vuốt mông ngựa, lời nói tâng bốc nịnh hót nói thật là thuận miệng, ngay cả hai tròng mắt cũng không chớp một chút, dối trá đến cực điểm!

Tống Vãn Ca khinh thường bĩu môi, đáy lòng tất nhiên là trăm vạn khinh bỉ bọn họ. Bất quá, xu nịnh tâng bốc từ xưa đã có, nàng cũng trông nom không được, càng không xen vào.

"Hoàng thượng, phượng vĩ cầm của thần thiếp đã bị Luyến phi muội muội phá huỷ toàn bộ, chuyện này phải làm thế nào cho phải?" Yên quý phi thừa dịp trong điện an tĩnh lại, vội vàng bắt được cơ hội nói, khuôn mặt xinh đẹp động lòng người tràn đầy thương tiếc cùng ai oán, trong mắt sớm đã bị một tầng hơi nước bịt kín.


"Quý phi tỷ tỷ không cần lo lắng, muội muội chắc chắn sẽ mời thợ thủ công sửa cầm lại cho tốt, khôi phục như lúc ban đầu. “ Tống Vãn Ca nghiêng mắt nhìn Yên quý phi, vân đạm phong khinh nói, dường như phá hủy cây cầm bảo bối yêu quý của nàng ta chỉ là một việc thật bình thường mà thôi, căn bản không nên để ở trong lòng.

"Luyến phi muội muội nói thật nhẹ nhàng, muội cũng biết phượng vĩ cầm này đối với ta mà nói có bao nhiêu trân quý, lại có bao nhiêu bảo bối?" Yên quý phi mắt ngậm oán hận, giọng điệu hung hăng, dung nhan xinh xắn do tức giận thật lớn mà có chút vặn vẹo, dáng vẻ này so với vừa rồi đối mặt Long Ngự Tà, hoàn toàn như thay đổi cả người. "Phá hủy gì đó, muội làm sao tu bổ được, nó có thể giống như cái ban đầu sao?"

"Được rồi, bất quá chỉ là một cây cầm mà thôi, có gì đáng giá tranh luận. “ Long Ngự Tà mặt mang bực mình nhíu mày, "Cùng lắm thì, trẫm sẽ tặng nàng một cây cầm khác.“

"Nhưng, Hoàng thượng... “ Yên quý phi còn chưa dứt lời, đã bị Long Ngự Tà phất tay cắt đứt.

"Ái phi không cần nhiều lời, cứ như vậy đi. “ Giọng điệu của Long Ngự Tà đã mất đi mấy phần độ ấm, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm không ít. "Nàng trước tiên lui xuống đi. “

"Vâng, thần thiếp cáo lui. “ Yên quý phi không cam lòng lui về tại chỗ ngồi xuống, quay đầu đối diện Vũ phi vẻ mặt tươi cười nhìn có chút hả hê, cùng với chưa xem đủ trò hay, tức giận đến suýt nữa ném đi chén trà cùng mâm trái cây trước mặt, tâm trạng đối với Tống Vãn Ca oán hận cùng ghen ghét lại càng gia tăng.

Mà chúng tần phi thấy Vũ phi và Yên quý phi luôn luôn được sủng ái nhất liên tiếp bại dưới tay Tống Vãn Ca thì kinh ngạc, chết cũng không dám tiến lên khiêu khích, chỉ là tự đem hết tất cả kỹ xảo của mình ra biểu diễn trước mặt Long Ngự Tà, muốn giành được niềm vui của Long Ngự Tà.

Bất quá, con cua chung quy vẫn có người có dũng khí ăn.


Bảy tám màn biểu diễn trôi qua, chỉ còn lại một nữ tử bước vào giữa điện, có vẻ là một cung phi cấp bậc mỹ nhân. Chỉ thấy nàng ta cầm bút lông múa vẽ, dào dạt vẩy vẩy, không bao lâu đã hoàn thành một bức tranh vẩy mực (vẩy mực lên giấy tạo thành hình), nét vẻ tinh tế tỉ mỉ, ý cảnh cũng có chút không tầm thường, vừa nhìn đã biết là một người vẽ lành nghề.

Được Hoàng thượng tán thưởng, vị mỹ nhân kia lại mặt mày hớn hở đến đây khiêu khích, ngạo khí mười phần.

Tống Vãn Ca ‘thịnh tình không thể chối từ’, nhân tiện có bút mực và trang giấy của nàng ta cũng bắt đầu vẽ tranh. Đầu tiên là vẽ một con phượng hoàng rơi xuống giãy dụa trong rãnh nước, tiếp theo ở bên cạnh vẽ hai con gà con đáng yêu, đang vui sướng mổ thóc ăn

Khi Tống Vãn Ca làm tốt bức tranh hiện ra ở trước mặt mọi người trong điện, lập tức đưa tới trận trận cười trộm, cùng với thấp giọng bàn tán.

Rất rõ ràng, tất cả mọi người đều hiểu rõ Luyến phi nương nương này là đang ám chỉ vị mỹ nhân kia, sẽ có một ngày nếu nàng ta mất xu thế, vậy đó sẽ là một con phượng hoàng rơi xuống nước, ngay cả con gà con cũng không bằng. Bây giờ vinh sủng nhất thời, cứ việc kiêu ngạo được rồi.

Vị mỹ nhân kia trước mặt mọi người bị Tống Vãn Ca nhục nhã, nhưng thấy Hoàng thượng căn bản không có ý muốn xen vào, cũng chỉ có thể phẫn hận lui xuống.

Long Ngự Tà định thần nhàn nhã nhìn tất cả, cảm thấy cô gái nhỏ của hắn đáng yêu và thú vị đến cực điểm.

Hắn dường như càng ngày càng thích nàng rồi đây!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận