Thư Duy ôm một chồng sách lớn từ trong thư viện bước ra ngoài, tuyết mới đọng trên nhánh cây dưới ánh đèn đường hoá trong suốt lung linh, phảng phất ánh sáng thủy tinh lấp lánh. Cô nhớ tới cảnh Thế Quân dắt tay Mạn Trinh, rong chơi một đêm đông dưới cây ngô đồng, đi tới cửa nhà Mạn Trinh, Thế Quân nói: “Đi dạo một vòng nữa đi.” Sau đó không chờ giãi bày, đã lôi kéo cô đi. Ngọt ngào và mạnh mẽ làm sao.
Tại một thành thị trứ danh nhờ những cây ngô đồng của Pháp, Thư Duy ở một trường học nổi tiếng của Giang Nam thấm thoắt qua ba năm. Lâm Tĩnh Hòa cũng lên cùng đại học, không phải là sân trường quá lớn, vậy mà trong một năm số lần gặp mặt lại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Xế chiều mỗi ngày luôn có rất nhiều nữ sinh tụ tập tại chỗ nhìn cậu chơi bóng, Thư Duy cũng thế. Có lúc cậu sẽ hướng Thư Duy đưa mắt nhìn một hồi, mà cô cũng phát hiện cậu dần dần cao hơn, thời kỳ trưởng thành vóc người cao gầy trở nên to lớn cao ngất. Cô mỉm cười, lúc này luôn có một loại cảm giác ngọt ngào, ngứa ngáy, tinh tế lan toả. Thư Duy bây giờ để tóc ngắn, lông mi sơ lãng, lông mày dài mảnh không cần vuốt lại vẫn đen bóng nhếch lên. Cho dù là cả khoa Trung văn, cũng còn ai nói có thể nói, Thư Duy có một đôi lông mày viễn sơn đây!
Thư Duy vòng qua tòa nhà Bắc Đại, tuyết bao trùm sân cỏ, cây tùng bách tản ra hương thơm mát lạnh trầm trầm.
“Lâm Tĩnh hòa!” Thanh âm giòn sáng cất lên.
Trái tim Thư Duy nháy động. Sân bóng rổ, dưới ngọn đèn đường là hai người đang đứng.
“Lâm Tĩnh Hòa, mình tới tìm bạn mấy lần, đều không gặp.” Thanh âm giòn sáng mà chắc nịch, là Phương Đinh, cô cũng đi học trong thành phố này, kiêm làm ở đài truyền hình, rất có tiếng ở các trường cao đẳng.
Vẫn là gương mặt trong sáng, trán rộng, ánh mắt tinh tế, tóc xoăn tự nhiên xõa ngang vai. Cô vẫn đẹp như xưa vậy.
“Mới vừa rồi mình ở trong thư viện.”
“Bạn luôn cố ý tránh mình.”
“Không thể nào. Bạn không nhìn thấy mình?”
“Không quan trọng nữa. Lâm Tĩnh Hòa, mình vẫn muốn làm bạn gái của bạn.”
Phương Đinh ngang ngược nhìn thẳng vào cậu. Cô vĩnh viễn mang một dáng vẻ sẵn sàng như vậy, dũng cảm tiến tới, vĩnh viễn cũng không như đưa đám.
Lâm Tĩnh Hòa nhàn nhạt cười một tiếng, nói: “Không được.”
A, cậu đã học xong cách mỉm cười rồi cơ đấy. Cậu vỗ vai Phương Đinh, nói: “Mình đưa bạn về.”
Phương Đinh nhướng mày, híp mắt, nhìn cậu một hồi, nói:”Không cần. Lâm Tĩnh Hòa, vậy Sayonara (tạm biệt).”
“Sayonara.”
Dưới ngọn đèn đường chỉ còn một bóng dáng hai tay để trong túi quần, đứng yên , bóng dáng một người khác càng lúc càng xa.
Thư Duy núp ở phía sau gốc tùng bách, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới âm thầm buồn bực: Từ lúc nào mình đã ngừng thở khó nén rồi? Lâm Tĩnh Hòa đột nhiên hướng cô đi tới, cô chợt khẩn trương vô cùng, tay cứng đờ, sách đang ôm trong ngực “Rầm” một cái toàn bộ rớt xuống. Thư Duy ngơ ngác ngây ngốc tại chỗ, nhìn Lâm Tĩnh Hòa từ từ đến gần, nhặt lên từng quyển sách một, phủi sạch sẽ tuyết bám bên trên, sắp xếp cẩn thận, giao lại cho cô.
“Cám ơn cậu, Lâm Tĩnh Hòa.”
“Đừng khách sáo. Lông mày viễn sơn, Thư Duy.”
Cô sửng sốt, ngẩng đầu lên đã thấy Lâm Tĩnh Hòa xoay người rời đi, cùng với khóe miệng mơ hồ lưu lại một nụ cười nhẹ.
Lông mày viễn sơn Thư Duy, lông mày viễn sơn Thư Duy. Cô chợt đuổi theo: “Lâm Tĩnh Hòa!”
Cậu xoay người, cười nói:”Chạy như vậy, cẩn thận lại ngã nhào.”
“Khi đó chỉ có cậu không quay đầu nhìn mình.” Cô phảng phất lần đầu đứng ngay sau lưng cậu, gần như vậy, ngửi cả thấy được trên người cậu một hương vị nồng đậm, ấm áp mà thanh khiết.
“Lúc nào?” Cậu lại đút hai tay trong túi, a, là tư thế quen thuộc.
“Lông mi viễn sơn…” Cô ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cậu.
“A, là khi đó.” Chàng trai như ánh mặt trời ấy thần sắc chợt có chút nhăn nhó, nói chuyện cũng hơi có vẻ cà lăm,”Mình. . . Mình lúc ấy. . . Đang làm gì mình cũng không nhớ.” Đối với sự nhanh trí của mình rất đắc ý, Lâm Tĩnh Hòa thầm nở nụ cười, đôi môi đẹp mắt, mê người nhếch lên. Thư Duy cảm thấy mình thật khờ, ngu cực kỳ, cô nhìn cậu, đi theo cậu cùng nhau ha ha cười, càng cười, bi thương càng từ đáy lòng nhói khắp người.
Từ đêm đó đến khi tốt nghiệp, cô không còn đi xem cậu chơi bóng rổ nữa.