Ba Lần Gặp Gỡ Hàng Mi Viễn Sơn


Sau khi tốt nghiệp Thư Duy ở lại thành phố làm một ký giả, Lâm Tĩnh Hòa thì cự tuyệt lời đề nghị của Bắc Phương – một công ty lớn, cũng ở lại thành phố này chuẩn bị bắt đầu gây dựng sự nghiệp. Phương Đinh xuôi nam, làm VJ ở một đài truyền hình nổi tiếng, rất tự nhiên mà xinh đẹp. Thư Duy thỉnh thoảng nhìn thấy cô trên ti vi, cô nghĩ chắc Lâm Tĩnh Hòa cũng vậy.
Sáng sớm một ngày thứ hai, trời trong xanh, Thư Duy chạy tới tham gia lễ khai trương của một công ty quảng cáo, vốn chỉ là thành lập một công ty quảng cáo bình thường vậy mà người bên đó lại yêu cầu hẳn Bộ thông tin của tỉnh đến lấy tin, không thèm quan tâm đến chi phí.
Thư Duy vẫn mang hàng lông mày dài mảnh như trước đây, cuộc sống bình thản nhàn nhạt, chẳng qua là mái tóc đã dài có thể tung bay như tơ lụa trong gió ấm phương nam, nhẹ nhàng tinh nghịch vắt qua bả vai. Từ trung học đến đại học, không ai để ý tới hàng mi viễn sơn thanh tú sáng sủa của Thư Duy, trừ Lâm Tĩnh hòa.
Thư Duy nhận được tờ chương trình ở bên ngoài hội trường, phía trên có in ba chữ to: Lâm Tĩnh Hòa. Thư Duy nắm chặt tờ chương trình, ngơ ngác đứng một hồi, rốt cục cười, nụ cười kia từ đáy lòng tràn ra, không cách nào che giấu, một khắc kia Thư Duy đã hiểu, mình đã nhớ anh đến nhường nào, cuộc sống buồn tẻ như vậy, thì ra chỉ là vì còn chờ một người.
Không thể nghi ngờ Lâm Tĩnh Hòa rất chói sáng, Thư Duy thầm nghĩ: thì ra một người đàn ông cũng có thể nhìn đẹp như vậy, bả vai rộng rãi, hai chân thon dài, ánh mắt nóng rực, nụ cười thành khẩn. Thư Duy nhìn anh, khiến anh cảm thấy kiêu ngạo. Ánh mắt của anh xẹt qua cô, đột nhiên đốt sáng lên, dừng lại trên người cô một hồi, thanh âm vi diệu bồng bột, cô có thể cảm giác được.
Lễ khai trương kết thúc sau đó là tiệc trà, Thư Duy bưng chiếc chén sứ, đứng phía xa xa, nhìn anh tiếp đãi chu toàn tân khách và giới truyền thông, thần sắc có vẻ mệt mỏi. Phương Đinh cũng tới, cô đã trở thành một đóa hoa của đài truyền hình, không phải một lễ khai trương bình thường như thế này có thể mời được, còn không phải là vì anh, dĩ nhiên là vì anh. Đối mặt với một Phương Đinh như vậy, làm sao anh có thể lại cự tuyệt một lần nữa đây. Ánh nắng tươi sáng chiếu xuống mảnh đất bên ngoài cửa sổ lớn, mặt đất tràn đầy những lá ngô đồng từ nước Pháp, Thư Duy đứng ở phía trước cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mà tịch mịch.

“Lâm Tĩnh Hòa.” Thanh âm giòn sáng, nhiều hơn một phần quyến rũ, ít đi một phần thờ ơ.
“Không ngờ bạn sẽ đến.” Anh cười.
“Bởi vì có bạn, cho nên mới đến.”
Chỉ cười mà không nói lời nào.
“Có bạn gái chưa?”
“Không có.”
“Mình có thể làm bạn gái của bạn không?”
“Không.”
“Mình biết bạn sẽ nói như vậy.” Phương Đinh cười, rất rực rỡ. Cô nhẹ nhàng tiến lên ôm Lâm Tĩnh Hòa, chỉ dừng lại trong ngực anh một lúc, sau đó rõ ràng nói:”Đây là lần cuối cùng. Sayonara, Lâm Tĩnh Hòa.”
Lâm Tĩnh Hòa để hai tay trong túi quần, lẳng lặng đứng, đưa mắt nhìn Phương Đinh rời đi. Sau đó anh xoay người, đi vòng qua cây cột phía sau, ở cửa sổ lớn đang có một cô gái chân mày cong cong, thấy anh đến gần, có chút ngơ ngác, nhưng nụ cười vẫn nở rộ tươi sáng như trước đây.
“Lông mày viễn sơn Thư Duy, em cũng nghe được rồi?” Anh cười, đôi môi đẹp mắt, mê người nhếch lên.
“Nghe được cái gì?”

“Nghe được vào một lần: trong cái ống cống, phía sau cây tùng bách, trước cửa sổ sát đất.”
Thư Duy đỏ mặt, ngập ngừng nói:”Em chỉ vô tình . . . . . .”
“Đúng vậy, phải làm sao để em không vô tình đây? Em đã thấy được lần nào tôi cũng cự tuyệt Phương Đinh, nhưng em vẫn trốn tránh.”
“Tại sao anh lại cự tuyệt cô ấy? Cô ấy đẹp như thế.”
“Bởi vì cô ấy không có một đôi lông mi viễn sơn dài mảnh sáng sủa.”
“Lâm Tĩnh Hòa.” Cô nghiêm túc nhìn anh,”Ngày đó anh thật không nhớ rõ khi ấy mình đã làm gì?”
“Không, vì ngượng ngùng nên anh đã không dám quay đầu nhìn em.”
Thư Duy nhướn lông mày cười yếu ớt, nghe trong lòng mình, phảng phất có âm thanh hoa nở rộ.

“Lâm Tĩnh Hòa.”
“Hở?”
“Em muốn làm bạn gái của anh.”
“Được.”
Bên ngoài cửa sổ lớn ánh mặt trời chiếu vào, biến tóc cô thành màu nâu thẫm, niềm hạnh phúc mỹ mãn như vậy, sẽ tỏa khắp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận