Bà Lục Lại Cho Tôi Leo Cây


Cô rất đẹp!”
Được một người đàn ông có khí chất như vậy khen ngợi, Lý Tang Du đỏ mặt: “Cảm ơn!”
“Cô thế này, sao lại có người nhẫn tâm tổn thương cô chứ?”
Lời này khiến Lý Tang Du thầm thấy chua xót, lúc mẹ còn sống, cô còn được nâng như nâng trứng, sau khi mẹ mất, ba cưới mẹ kế Tiêu Hà, có một cô em gái không hề có quan hệ huyết thống, địa vị của cô như rơi xuống nghìn trượng, cuối cùng trở thành một người quỷ kế đa đoan.

“Lâm Bách Thần là ai?”
Đột nhiên bị hỏi đến cái tên này, Lý Tang Du hơi kinh ngạc.

Thời Nhiên Phong thấu hiểu lòng người cười một tiếng: “Không muốn nói có thể không nói.


Lý Tang Du rũ mắt, lông mi cong dày hơi rung rung: “Anh ấy đã chết từ mấy năm trước rồi.


Sắc mặt Thời Nhiên Phong hơi thay đổi: “Xin lỗi, tôi không nên hỏi.


Lý Tang Du cười nhạt ngước mặt lên, trong mắt có ánh nước bao phủ, cô lắc đầu: “Trước giờ tôi chưa từng nhắc tới anh ấy với ai, chỉ muốn nói với anh.



“Cảm ơn!”
“Chúng tôi biết nhau từ nhỏ, lần đầu tiên gặp tôi anh ấy đã thích tôi, luôn rất thích, chưa từng thay lòng, đáng tiếc lúc đó tôi lại thích một người khác…”
Thời Nhiên Phong không chen miệng vào, im lặng lắng nghe.

“Tôi không thích anh ấy, anh ấy vì muốn tên mình khắc ghi trong lòng tôi mà lựa chọn tự sát.

” Một giọt nước mắt rơi xuống gò mà Lý Tang Du.

“Anh ta thành công rồi.


“Nhưng tôi không muốn anh ấy làm bằng cách như vậy.

” Sau khi trưởng thành, mỗi lần nhớ lại chuyện này Lý Tang Du đều vô cùng hối hận.

Nếu là bây giờ, cô sẽ từ bỏ người trong lòng mình mà chấp nhận Lâm Bách Thần.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, cuối cùng cô cũng hiểu thay vì tìm một người mình yêu còn không bằng tìm một người yêu mình.

“Nụ cười của anh ấy rất ấm áp, mỗi lần tôi rơi vào tuyệt vọng đều sẽ nhớ đến nụ cười của anh ấy.


” Nói đến đây, ánh mắt Lý Tang Du trở nên mơ màng, vẻ mặt cũng mang theo quyến luyến si mê.

“Cho nên hôm nay cô lại nhìn thấy anh ta ở đầu cậu?”
“Phải!” Lý Tang Du gật đầu: “Tôi sợ anh ấy đi rồi không quay lại nữa, cho nên tôi muốn đuổi theo.


Thời Nhiên Phong hiểu ra: “May là có tôi ở đó, nếu không…”
“Lần này thật sự phải cảm ơn anh.

” Dù đã nói cảm ơn rất nhiều lần, nhưng Lý Tang Du vẫn muốn dùng hai chữ này thể hiện tình cảm của mình.

“Tôi cũng không mong anh ta đưa cô đi.

” Thời Nhiên Phong nhìn Lý Tang Du: “Chỉ cần bị tôi gặp được rồi, tôi sẽ không đồng ý.


“Thật sự có thiên đường sao?”
Thời Nhiên Phong không trả lời vấn đề này, cho dù có, anh ta cũng sẽ không nói.

Cuộc nói chuyện của hai người kết thúc, một khúc nhạc dương cầm êm ái nhẹ nhàng vang lên trong nhà hàng.

Lý Tang Du nhẹ nhàng gật gù theo điệu nhạc, ngón tay trên bàn cũng gõ nhẹ.

Những chi tiết này đều bị Thời Nhiên Phong thấy hết: “Cô biết đàn piano à?”
“Đúng thế!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận