Edit+ beta: Dạ Nguyệt
Vân Diệp Khai chậm rãi đi tới cái ghế gần đó, mặc dù hắn mang bộ dạng nhàn nhã nhưng chẳng biết vì sao tất cả mọi người vẫn cảm giác được một áp lực, họ dồn dập nhường ra một con đường ở giữa, thậm chí có người theo bản năng xoa xoa cái ghế rồi mới đứng dậy. Vân Diệp Khai quay người ngồi xuống, áo bào trắng tung bay, tóc vàng phiêu dật lộ ra khí chất một vương giả.
"Xác thực Khương thừa tướng có công lao vừa có khổ lao, theo ta thấy cũng đã đến lúc thừa tướng nên cáo lão về quê an hưởng tuổi già rồi." Sau khi Vân Diệp Khai ngồi xuống liền chậm rãi mở miệng.
"Chuyện này..." Khương Nguyên không nghĩ tới Vân Diệp Khai sẽ nói như vậy, ông ta há to miệng, nửa ngày cũng không nói ra lời.
Vị trí dưới một người trên vạn người này của ông ta không biết đã có bao nhiêu người nhòm ngó, ông ta luôn phải mở rộng quan hệ mới có thể giữ vững địa vị đến hôm nay. Có thể nói rằng vị trí thừa tướng là tâm huyết cả đời của ông ta, tại sao có thể vì một câu nói cuả thái Tử mà từ bỏ, tuyệt đối không !
"Ngài mặc dù là thái tử điện hạ cao quý nhưng cũng không có quyền bắt lão thần từ quan." Khương Nguyên từ dưới đất đứng lên, bụi bẩn bám đầy người, ông ta đưa ánh mắt quái gở nhìn Vân Diệp Khai nói.
Ý tứ Khương Nguyên rất rõ, ông ta chính là nguyên lão hai triều, chỉ bằng một mình Thái Tử cũng muốn buộc ông ta từ quan thì còn chưa đủ tư cách đó!
Mọi người thấy Khương Nguyên tự tiện đứng dậy, đồng thời nói ra lời bất kính như thế thì bọn họ biết sắp có chuyện xảy ra rồi. Nhưng chẳng phải quá đáng lắm sao, Khương Nguyên lại không coi Thái Tử ra gì.
Long Duy Tâm quấn ở trên cổ tay Vân Diệp Khai vô cùng tức giận, nàng không nhịn nổi nữa. Không phải ở cổ đại hoàng đế là chí tôn, mọi quyền hạn nằm trong tay hoàng thất à, tại sao vẫn có kẻ không đem hoàng thất đặt trong mắt? Ông ta phải biết Thái Tử chính là Đế Vương kế nhiệm, một thừa tướng lại dám đối với thái tử như thế, lòng dạ đại nghịch, thật đáng chém.
"Không có quyền sao?" Vân Diệp Khai vẫn không có dấu hiệu tức giận, hắn cười nhạt, lên tiếng hỏi ngược lại.
Tuy rằng ngữ khí hắn nói ra không nặng nhưng đủ làm cho cả người Khương Nguyên chấn động, ông ta nhìn về phía Vân Diệp Khai, trong con ngươi lại vô hình hiện lên sự chột dạ.
"Hắn không có quyền nhưng lão phu thì có."
Một âm thanh hùng hậu của lão nhân từ trên không trung vang đến, mọi người nhìn chung quanh nhưng không thấy thân ảnh nào xuất hiện.
"Là ai có quyền hạn lớn như vậy?"
"Đúng vậy, khẩu khí còn vô cùng kiêu ngạo!"
Nghe thấy thanh âm, Vân Diệp Khai nhếch miệng lên cười, người tới quả thực đúng lúc.
Long Duy Tâm cũng giống như vậy, không rõ chuyện gì đang xảy ra, nhưng nàng nghe thấy trong âm thanh đó nội lực truyền ra rất thâm hậu, chắc chắn là một cao nhân.
"Ngông cuồng, cho dù là hoàng thượng đương triều cũng không có quyền huỷ bỏ quan chức của lão phu, lão phu là được tiên hoàng đích thân phong thừa tướng, là..." Khương Nguyên tự tin nói ra một tràng dài, đúng lúc này ông ta lại thấy trong tay người kia đang nắm trường kiếm, nhất thời không nói ra được, trong đôi mắt hiện lên sự tuyệt vọng khốn cùng.
Lão nhân Hoa Đông Thăng tuyệt đối có quyền hạn này. Đừng nói là một chức thừa tướng nho nhỏ, ngay cả đương kim hoàng thượng nếu chọc giận lão nhân này, khiến Hoa lão nhân tức giận thì đều bị phế chức ngay tức khắc. Hoa Đông Thăng là lão yêu quái sống trên hai trăm năm, cũng là người duy nhất ở đại lục này đạt đến trung cấp Kiếm Thánh. Hoa lão nhân tính tình quái lạ, hành tung bất định, từ trước đến nay tới vô ảnh đi vô tung, hiện tại Hoa lão nhân xuất hiện ở Túy Hương Lâu, mặc kệ có phải hay không thì đối với Khương Thượng là vô cùng bất lợi.
Hoa Đông Thăng, một thân đạo bào màu xanh, tóc trắng phơ buộc cùng với cây trâm cài tóc đạo sĩ, trên cằm là râu trắng xóa, tay ông at cầm một trường kiếm màu xanh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
"Mấy năm không gặp, tiến bộ không ít! Không tệ, thật không tệ , ha ha!" Trong chớp mắt Hoa Đông Thăng đã đứng ở trước mặt Vân Diệp Khai, vỗ vỗ vai hắn rồi cười nói ha ha.
"Hoa lão tiền bối quá khen rồi." Vân Diệp Khai khiêm tốn nói. Một câu này của hắn nhất thời làm đối phương hơi bất mãn.
Hoa Đông Thăng vuốt cằm, sắc mặt hơi khó coi, râu mép thì vểnh lên, nói: "Hừ, ta già chỗ nào, chẳng qua là thời gian sống của ta lâu một chút mà thôi."
Mọi người vây xem cả khinh, con ngươi như muốn rớt xuống đất. Đây, đây chính là Kiếm thánh trong truyền thuyết, Hoa Đông Thăng sao?
Đừng nói, tính khí của Hoa lão nhân đúng là giống y hệt như lời đồn đại, lão không phải lão, chỉ là sống lâu một chút mà thôi, lời này... ngẫm lại cũng đúng.
"Phốc!" Long Duy Tâm nhịn không được bật cười một tiếng, ông ta rõ ràng chính là một Lão Ngoan Đồng đi!
Dường như Vân Diệp Khai đã quen thuộc với tính nết đối phương từ lâu, hắn lập tức mở miệng: "Hôm nay có thể mời được Hoa huynh tới đây, đúng là vinh hạnh của tiểu đệ."
Hoa huynh? !
Tiểu đệ? !
Chỉ nghe âm thanh "Răng rắc, răng rắc" truyền đến, con ngươi của mọi người rơi xuống, cằm của bọn họ cũng dồn dập rơi. Bất quá Thái tử điện hạ cũng chỉ hơn hai mươi tuổi thôi, vậy mà Thái tử cùng lão quá vật hai trăm tuổi này xưng huynh gọi đệ! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người có thể cùng Hoa lão quái này nói chuyện ngoại trừ Vân Diệp Khai ra thì còn có ai nữa chứ!
"Ha ha ha! Huynh đệ tốt, không nên khách sáo! Chuyện của ngươi cũng là chuyện của ta, nếu ai dám khi dễ ngươi, ngươi liền nói cho ta biết, huynh trưởng ta đây sẽ thay ngươi bắt nạt lại kẻ đó!"
Một câu 'Hoa huynh' của Vân Diệp Khai đã đổi lấy sự nhiệt tình cùng vui vẻ của Hoa Đông Thăng. Xem ra cũng đáng giá.
Trên đầu Long Duy Tâm hiện ra một trận hắc tuyến.
Ông lão này, là Kiếm thánh? ! Quả thực, cái gọi là thiên tài đúng là thiên tài, không giống ai!
Đương nhiên là ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Vân Diệp Khai cùng Hoa Đông Thăng, ai cũng chú ý đến huynh đệ họ mà quên mất Khương Nguyên. Khương Nguyên được Khương Thịnh đỡ dậy, đôi mắt ông ta vẫn chằm chằm nhìn vào người nào đó, vừa nhìn vừa chậm rãi lùi về sau. Khương Nguyên biết rõ nếu lúc này không trốn thì về sau cũng không thể trốn, ông ta cách cánh cửa càng ngày càng gần, ba bước, hai bước, một bước...
"Ngươi cái tên kia, xem ngươi chạy đường nào!"
Hoa Đông Thăng đang cười vui vẻ đột nhiên ngưng cười rồi hét lớn một tiếng. Hoa Đông Thăng lập tức giơ tay vung lên, một luồng cuồng phong trực tiếp đánh thẳng vào hai kẻ đang bỏ trốn