Bà Xã Mạnh Mẽ Của Trùm Xã Hội Đen

"Thế nào?" Khấu Kiệt cầm khăn tắm lau đi những vệt nước đọng trên người, dáng vẻ kia càng thêm tràn đầy hấp dẫn, hướng về phía Yến Hoài cười một tiếng: “Anh quá xuất sắc? Mê hoặc em rồi hả?”

Yến Hoài lấy lại bình tĩnh, liếc anh một cái, rõ là tiếc cho vẻ ngoài hào nhoáng thường ngày, nhưng lại là một đứa trẻ vô cùng tự kỷ!

Yến Hoài ném điện thoại di động sang cho anh: “Ngày mai em gái anh sẽ trở về.”

Khấu Kiệt sững sờ, mình quên mang theo điện thoại di động? Nhưng, điều càng làm cho anh ngạc nhiên hơn chính là Khấu Tử Liên sẽ trở về? Không phải con bé rất hận ông nội đã chia rẽ ‘mối nhân duyên mỹ mãn’ của nó hay sao? Bây giờ lại nghĩ đến việc trở về rồi cơ à? Chẳng lẽ đã đi đến giai đoạn yêu đương say đắm rồi, nên mới rõ ràng như thế?

Lẽ dĩ nhiên, Yến Hoài không biết được Khấu Kiệt đang nghĩ gì trong đầu, nhưng, cũng rất thức thời nhắc nhở anh, phải nhanh nhanh đến chỗ của ông nội, thời gian đã đến rồi.

Khấu Kiệt lái xe một mạch đến bệnh viện.

Thấy Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng vẫn còn ở trong phòng bệnh nói chuyện cùng với ngài Khấu Đức, Yến Hoài nuốt nước bọt, ngẩng đầu nhìn Khấu Kiệt, phát hiện anh cũng đang mỉm cười nhìn mình, rồi đẩy cửa đi vào.

Yến Hoài không thể làm gì khác hơn là đuổi theo sau, ở cùng một chỗ với những người này, quả thật là có chút mệt mỏi.

Khấu Đức nhìn những món ăn kia, nhất thời cơn đói bụng liền ùa đến.

Khấu Kiệt cũng không nói nhiều, mời ngài Khấu Đức dùng cơm trước, riêng anh thì âm thầm gọi Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng đi ra ngoài, còn Yến Hoài thì chỉ biết ngơ ngác nhìn ngài Khấu Đức dùng cơm. Thật ra thì cô cũng chưa ăn chút gì…..

"Hoài không dùng cơm sao?” Lúc này, ngài Khấu Đức chợt xoay đầu lại, nhìn Yến Hoài, lần đầu tiên cười nói.


Yến Hoài sững sờ, ngay sau đó cũng cười: “Thưa ông nội, dạ chưa.” Ở trước mặt Tham mưu trưởng, cô không dám nói dối, chỉ có thể thú thật.

"Ngồi xuống, cùng nhau ăn. Những món này rất ngon." Lúc này ngài Khấu Đức không hề để lộ ra vẻ ngoài lạnh lùng xa cách của mình, ngược lại hiền hòa hơn rất nhiều.

Nhìn dáng vẻ này của ngài Khấu Đức, Yến Hoài chợt nghĩ đến nhiều năm trước kia, dường như trong trí nhớ của cô cũng có một người ông hiều từ hỏi mình một câu như vậy, cháu có đói bụng không? Có muốn ăn với ông hay không?

Nghĩ tới đây, đáy lòng Yến Hoài chợt trào dâng nỗi đau xót, khoang mũi cay cay.

Ngài Khấu Đức chú ý đến điểm này của cô, vốn còn tưởng rằng cô đói bụng đến nỗi sắp khóc, liền nói: "Đứa nhỏ ngốc, tới đây ăn cơm với ông nội."

"Vâng ạ." Yến Hoài gật đầu một cái, cũng không còn cảm giác cay cay như ban nãy nữa. Cô thật sự rất muốn đến gần vị Tham mưu trưởng này, bởi vì ở trên người của ông, dường như cô cảm nhận được hương vị nồng đượm tình thân thương, tuy rằng thoạt nhìn qua ông rất nghiêm túc, rất truyền thống và có phần hơi cổ hủ.

Yến Hoài nhấc đũa lên, bắt đầu ăn, mà ngược lại ngài Khấu Đức cũng không có biểu hiện gì, nhìn cô ăn ngon lành như vậy, trong lòng ông cũng vui vẻ lên rất nhiều.

Mà ở bên ngoài, Khấu Kiệt cùng Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng vẫn còn ở chung một chỗ, thảo luận ít chuyện.

"Ngày mai, ở Nam Diện mở cuộc đấu thầu, mặc dù hiện tại thị trường chứng khoáng của tập đoàn Dương thị đã suy giảm, nhưng, thế lực của bọn họ vẫn đang tồn tại, cho nên mình muốn tham khảo ý kiến của các cậu một chút.” Gương mặt của Khấu Kiệt rất nghiêm túc.

"Lần trước, trong thực phẩm của tập đoàn Dương thị xảy ra vấn đề, cũng đã bình an vượt qua, vậy thì đêm nay chúng ta phải tiến hành tiêu diệt hàng loạt một lần? Khiến cho một phần trong nền kinh tế của thành phố D sụp đổ, vậy thì chúng ta có thể độc chiếm vùng trời này rồi!” Toàn thân Nhạc Không Thượng vẫn còn mặc chiếc áo khoác to trắng tinh, đoán chừng là vừa vội vàng bay tới từ Macao, trực tiếp chạy đến bệnh viện thăm ngài Khấu Đức, tiện thể kiểm tra tổng quát cho ông.

"Không được, hòa thượng, cậu chưa hiểu lắm những thứ này.” Thương Ttruy Ý liếc mắt nhìn Nhạc Không Thượng: "Không phải Yến Hoài là thị trưởng sao? Vụ đấu thầu này, hì hì, bọn mình cảm thấy phần thắng đã nằm trong tay rồi!” Dứt lời, không quên nhìn sang Khấu Kiệt một chút.


Khấu Kiệt lắc đầu một cái: “Hoài sẽ không vì tình riêng mà làm chuyện bất hợp pháp đâu, cậu không hiểu cô ấy. Dù cô ấy có muốn giúp chúng ta đi chăng nữa, nhưng mình cũng sẽ không đồng ý, mình muốn chứng tỏ cho cô ấy biết, sự lợi hại của ông xã này!”

"Stop!" Thương Truy Ý cảm thấy chua lét trong miệng, vung quả đấm trong tay sang.

Nhưng, Khấu Kiệt cũng rất khéo léo né tránh: “Đêm nay, chúng ta phải làm một trận tập kích đấy!” Dứt lời, nhìn hai người kia, nhếch môi cười.

Hai người kia cũng rất phối hợp, tựa đầu lại gần.

"Xuất phát vào hai giờ sáng, tập hợp ở biệt thự lúc bốn giờ.” Khấu Kiệt gật đầu một cái, nhấc chân lên rời đi.

.........

Cuối cùng, ngài Khấu Đức vẫn không nhịn được, đành để Yến Hoài trở về nhà trọ, cho cô có không gian riêng của mình, còn Khấu Kiệt cũng nói sẽ đi đón Khấu Tử Liên, thế là cùng với Thương Truy Ý và Nhạc Không Thượng trở về biệt thự.

Rốt cuộc cũng tới hai giờ sáng, ba người bọn Khấu Kiệt lập tức xuất phát.

Sở dĩ không để cho những tên thủ hạ kia đi làm chuyện này, là vì sợ rằng bọn họ sẽ hành động không được suôn sẻ, không thể toàn thân rút lui.

Ba người phối hợp lái xe về biệt thự nhà họ Dương ở cách đó không xa, chọn một vị trí thật bí mật, dừng xe ngay tại nơi ấy.

Ba người liền ra hiệu với nhau, từ từ đến gần biệt thự.


Nhìn trang phục của bọn họ, đều mang sắc đen tuyền, thân thủ nhanh nhẹn đi đến gần biệt thự.

Nơi đó, rất dễ dàng nhìn đến, thậm chí còn có thể trông thấy người quản lý cầm vũ khí trong tay, đang nhìn về phía cửa. Hơn nữa, còn nhìn thấy cả góc sân nhỏ, nơi có ba con chó lớn, vô cùng hung ác.

Nhạc Không Thượng lặng lẽ đến gần, chỉ với một con dao, đã đốn ngã người gác cửa té lăn quay xuống đất.

Khấu Kiệt cầm một chiếc túi đầy thịt hun khói ném ra ngoài, mà ba con chó lớn kia vừa trông thấy thịt liền vọt tới. Lúc này, Thương Truy Ý đã vung khẩu súng gây mê trong tay ra, lập tức giải quyết ba con chó lớn kia.

Ba người ăn ý gật đầu, bất thình lình tiến vào bên trong biệt thự.

Xem xét tình hình ở bên trong biệt thự, dĩ nhiên là bọn họ không trực tiếp vào trong, bởi vì không tài nào đoán được trong ấy có bao nhiêu con mắt điện tử.

Hướng về phía tường ngoài, ba người lập tức vận dụng công phu trèo tường, từng người nối tiếp nhau, bò vào bên trong biệt thự.

Ba người ra dấu tay với nhau, chia công việc ra mà làm.

Khấu Kiệt chậm rãi tiến về phía gian phòng của Dương Miêu Miêu.

Cơn gió xuyên qua màn đêm, từ từ thổi bay tấm rèm cửa sổ, khiến không gian chung quanh lựa như đang lạc vào chốn bồng lai tiên cảnh, nhưng, Khấu Kiệt cũng chẳng có tâm tình gì đi để ý đến nó.

Bóng lưng chợt lóe lên, đã nhảy vào bên trong ban công.

Cách ban công, có thể trông thấy Dương Miêu Miêu nằm ngủ một cách rất bất nhã, khuôn mặt đầy phấn son vẫn chưa được tẩy rửa, điều này khiến cho dạ dày của Khấu Kiệt chợt dâng lên một trận buồn nôn.


Cố ngăn cơn khó chịu, Khấu Kiệt móc súng gây mê ra, ‘vù,’ chọn một góc chếch, liền bắn hai phát về phía Dương Miêu Miêu.

Cô gái đầu heo này lập tức như vừa mất đi sức sống, ngủ say như chết.

Khấu Kiệt cũng không thèm nhìn đến cái đầu heo kia nữa, mà đi quan sát tình hình chung quanh, điều anh lo sợ chính là căn phòng này có lắp đặt camera theo dõi. Ở trong góc khuất, quả thật Khấu Kiệt phát hiện ra được, nơi gần bình hoa, có một chiếc máy theo dõi dạng mắt mèo.

Giương một tay lên, chuyển góc độc của chiếc bình hoa, kéo cành hoa xuống, lập tức, hình ảnh bên trong chiếc máy theo dõi chỉ còn là một đóa hoa thật to.

Khấu Kiệt cười cười, lục soát chiếc bàn đọc sách ở gần đó, nhất định mình phải tìm ra được những tấm ảnh kia.

Nhưng, lật tung cả buổi mà vẫn không thấy!

Khấu Kiệt toát cả mồ hôi lạnh, nhìn đồng hồ một chút, đã là ba giờ bốn mươi rồi! Không còn bao nhiêu thời gian!

Ánh trăng soi sáng vào chiếc giường, mà trong lúc Dương Miêu Miêu đang ngủ say, đột nhiên trở mình, cuốn chăn lên, nghiêng người, đầu heo tiếp tục ngủ.

Nhưng, vào lúc này đây, Khấu Kiệt lại trông thấy những tấm ảnh kia nằm ngay bên dưới gối.

Khấu Kiệt chậm rãi đi tới gần, không thể không nhìn cái đầu heo ghê tởm này. . . . . .

Mà ở nơi cửa sổ, một đôi mắt sáng ngời đang chăm chú dõi theo từng động tác của anh, nương theo cơn gió, bản lĩnh nhanh nhẹn, chợt vọt vào bên trong phòng tắm, theo dõi sít sao Khấu Kiệt.

Khấu Kiệt từ từ rút tập ảnh bên dưới gối ra, động tác cẩn thận từng li từng tí, nhưng, ngay lúc đó, một đôi tay chợt đè xấp ảnh kia xuống.

~Hết Chương 55~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận