Sau khi truyền dịch xong đã là buổi chiều, cả người Nghê Túy đã hồi phục khá nhiều, cô xuống giường mang dép lê chuẩn bị đi, y tá rút kim cho cô đưa cho Kỳ Ngôn một đơn thuốc.
Nghê Túy chưa bao giờ coi trọng sức khỏe của mình, từ trước đến nay đều là như vậy. Cô cũng không nghĩ tới mình sẽ sống được bao lâu, chỉ cần không đau đớn đến chết thì những cách chết khác cô đều có thể chấp nhận. Thậm chí cô còn nghĩ nếu một ngày mình bất hạnh đột ngột qua đời, người đầu tiên phát hiện có lẽ là Cố Nhất.
Lúc này cô cảm thấy mình hoàn toàn không sao cả, vì thế cô nói như một chuyện đương nhiên: “Không cần lấy đâu, đi thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỳ Ngôn nhìn cô một cái: “Em ở đây chờ anh.”
Nói xong những lời này, anh cầm lấy đơn thuốc đi ra khỏi phòng bệnh, không lâu sau thì cầm một túi thuốc trở về, hơn nữa còn dùng giọng điệu bình tĩnh nói với cô: “Còn phải truyền dịch thêm hai ngày nữa.”
“…” Nghê Túy rũ mắt nhìn túi thuốc anh đang cầm, khiếp sợ hỏi: “Sao lại nhiều như vậy?”
“Thuốc pha với nước để uống, một ngày ba lần, đây là số thuốc cho một tuần.”
Nghê Túy nhíu mày.
Kỳ Ngôn nhìn dáng vẻ buồn rầu của cô, cảm thấy rất đáng yêu, khóe môi hơi cong lên: “Đi thôi.”
Trên đường trở về vẫn là anh lái xe, Nghê Túy ngồi ở ghế phụ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người như Kỳ Ngôn thực sự rất nhàm chán. Ngày thường tựa như anh đã uống thuốc câm, người không biết còn tưởng anh bị câm bẩm sinh, nhưng giọng nói của anh rất gợi cảm, trầm ấm và trong trẻo.
Ngồi trong xe của anh, cô có thể nhớ rõ phong cảnh dọc đường. Đường đi không xa, mười lăm phút sau họ đã về đến biệt thự, chỗ đậu xe không có chiếc Cayenne của Chu Gia Minh, bọn Cố Nhất vẫn chưa trở về.
Kỳ Ngôn xuống xe, mở cửa sau ra rồi cầm túi thuốc đi vào biệt thự.
Cơ thể Nghê Túy vẫn còn hơi mệt và rất buồn ngủ. Cô vốn định trở về phòng tắm rửa sạch sẽ rồi ngủ một giấc thật thoải mái, bèn đi theo anh lên lầu ba.
Đến trước cửa phòng cô, Kỳ Ngôn dừng chân hỏi: “Thuốc để ở đâu?”
Cố Nhất không bao giờ gõ cửa khi vào phòng cô, để ở phòng ngủ của cô có khả năng sẽ bị phát hiện.
Nghê Túy ngẩng đầu nhìn anh: “Có thể để ở phòng anh không?”
Kỳ Ngôn gật đầu, đi vào phòng ngủ của mình.
Nghê Túy mở cửa, Dư Ngải ngủ đến tối tăm trời đất trên giường cô. Cô cởi áo khoác ra đi về phía phòng thay quần áo, cầm áo khoác trong tay cô mới nhớ ra mình đã quên trả lại cho Kỳ Ngôn, cô treo nó lên móc áo rồi lấy quần áo đến phòng tắm.
Tắm xong, cô lấy áo khoác đi đến cửa phòng Kỳ Ngôn, giơ tay gõ cửa.
Nửa phút sau cửa mở ra, anh đã thay quần áo. Anh mặc một chiếc thun đơn giản màu trắng và quần tây đen, đầu tóc đã hơi khô ráo, một tay đút vào túi quần, một tay nắm nắm đấm cửa, hình như vừa mới tắm xong.
Nghê Túy đưa áo khoác cho anh, một lần nữa nói lời cảm ơn sau đó xoay người định đến phòng chiếu phim.
“Lại định ngủ trên sô pha sao?”
Cô quay đầu lại nhìn anh: “Ừ.”
“Sao không đến phòng Dư Ngải?”
“Lười đi xuống lầu.” Thật ra sô pha trong phòng chiếu phim rất mềm, rất tốt.
“…” Kỳ Ngôn nghiêng người vào phòng ngủ, nói: “Ngủ ở đây đi.”
Nghê Túy tưởng rằng anh định đến phòng chiếu phim. Người cô rất mệt, chỉ muốn nhanh chóng ngủ một giấc nên gật đầu, đi vào phòng ngủ của anh, bố cục không khác phòng cô là mấy, chẳng qua phòng của anh hơi đơn điệu một chút, nhưng lại rất phù hợp với khí chất của anh.
Kỳ Ngôn để áo khoác lên sô pha, nhìn cô một cái rồi ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Nghê Túy ấn công tắc ở đầu giường, tấm rèm chậm rãi khép lại, cô đá rơi đôi dép lê xuống giường, chôn mặt vào trong gối.
Chính là mùi hương này. Hôm qua khi anh ôm cô, trên cổ cũng có mùi hương nhẹ nhàng giống như vậy, rất đặc biệt, sạch sẽ và dễ chịu.
Thỉnh thoảng Nghê Túy cũng sẽ mua một ít nước hoa nam để dùng, cô hít sâu một hơi so sánh mùi hương này với những loại nước hoa mà cô sở hữu. Nhưng lại phát hiện tất cả đều không phải. Ngửi mùi hương này, đầu óc dần dần mơ hồ, suy nghĩ cuối cùng của cô chính là khi thức dậy sẽ trực tiếp hỏi anh.
Khi cô tỉnh dậy đã hơn chín giờ tối, xuống giường gấp chăn lại, đi về phòng của mình, mở cửa nhìn vào thì thấy Dư Ngải đã không còn ở đó.
Cô xuống lầu, phòng khách không có ai. Cô đi xuống bếp mở tủ lạnh ra lấy bánh mì nướng, ngậm một miếng trong miệng, ngồi trên ghế cao cạnh đảo bếp*, cầm di động nhắn Wechat cho quản lý ở Big Tent xin nghỉ hai ngày.
*Chú thích: Đảo bếp còn gọi là bàn đảo, đảo bếp có tác dụng giúp cho người sử dụng nấu ăn làm việc ở mọi hướng, có thể vừa thao tác ở phần tủ dưới, vừa thao tác ở phần bếp đảo để có thêm phần không gian sử dụng bếp.
Tiếng dép lê xuống lầu vang lên.
Cô ngậm nửa miếng bánh mì nướng trong miệng quay đầu nhìn.
Một tay Kỳ Ngôn đút vào túi quần, ngón tay thon dài cầm túi thuốc, liếc nhìn cô một cái: “Chỉ ăn cái này thôi sao?”
Nghê Túy gật đầu, khả năng thực hành của cô cực kỳ kém, tất cả những dụng cụ trong phòng bếp đối với cô chỉ là vật trang trí.
Kỳ Ngôn đi đến đảo bếp, lấy một chiếc ly pha lê, xé túi thuốc ra, rót những hạt thuốc màu nâu sẫm vào trong ly, đổ nước ấm vào khuấy nhẹ, đặt trước mặt cô: “Uống cái này trước đi.”