Bắc sơn có thao thiết

Có lẽ do bận rộn quá, cũng có lẽ là do ngóng trông kỳ nghỉ đông quá nên những ngày cuối năm đến thật nhanh. Ngoảnh đi ngoảnh lại, chẳng mấy đã tới 30 tháng Chạp. Ngoài đường giăng đèn kết hoa, lồng đèn, đèn màu, câu đối xuân đỏ rực cả một góc trời, lũ trẻ trong hẻm tốp năm tốp ba chạy tới chạy lui đốt pháo. Pháo hoa lại càng góp phần làm bầu không khí ngày lễ trở nên rõ ràng hơn. Trên đường có vài cửa hàng cố gắng kiếm thêm trong hai ngày cuối năm cũng đã đóng cửa tạm nghỉ, Tân Hồng Các cũng đã giao ban xong xuôi, không ai ở lại trực. Năm vừa rồi Cố Duy toàn ở trong tiệm đến mốc cả người, nhưng năm nay cũng đã phải chuẩn bị về nhà sớm.
 
Cố Duy lâu không về nên hơi kích động, có điều hắn không thể hiện ra mặt. Sau khi sắp xếp nhà hàng đâu ra đó Cố Duy ra hậu viện. Xe hắn đỗ ở một chỗ đặc biệt, cốp xe đã chất đầy quà tặng người thân, còn mình thì về phòng mở tủ quần áo ra coi.
 
Tủ quần áo này toàn những bộ đồ không thể mặc vào ngày thường, thế mà vừa mở cửa tủ ra, một đống quần áo đã đổ vào người khiến Cố Duy nhảy dựng lên. Khi nhìn kỹ lại hắn mới tức giận bật cười, cao giọng gọi Bắc Sơn: “Quần áo loạn hết lên rồi, tìm không thấy đồ rồi lại trách anh.”
 
Hắn cố tình cầm một bộ áo ngủ hình con thỏ có tai và đuôi lông ra sau bếp: “Hôm trước em muốn tìm cái này đúng không?”
 
Bắc Sơn đang ăn bánh quả hồng trong bếp, nghe hắn nói vậy mới ngây người. Khi thấy Cố Duy đi vào, cậu bèn nhét bánh quả hồng vào miệng, phồng má chạy đến đẩy hắn ra: “Không muốn không muốn không cần em có mặc đâu!”
 
Danh dự của em, mặt mũi của em!!
 
Mọi người trong bếp đều cười.
 
Quần áo của cậu đều do Cố Duy mua. Lúc hai người đi mua sắm, Bắc Sơn rất hay xem mấy thứ áo quần lông xù bông, lý do cũng bởi cậu vô cùng hoài niệm lúc mình ở hình thú có bộ lông mềm như bông, còn mấy bộ trông có vẻ bình thường hơn chút thì là Cố Duy chọn.
 
Bắc Sơn đẩy hắn về phòng, tức giận ngồi trên giường, không thèm để ý đến Cố Duy nữa.
 
Dù trêu cậu rất vui nhưng Cố Duy cũng không dám quá trớn, vì thế hắn bèn mang hết đống quần áo bị Bắc Sơn quậy tung ra, may mà âu phục không bị nhăn. Cố Duy chọn một bộ, thay xong mới hỏi Bắc Sơn: “Đẹp không?”
 
Bộ vest màu xám nhạt, chỉn chu nhưng không quá nghiêm túc, thiết kế bó sát tôn lên đường cong đẹp đẽ của cơ thể Cố Duy. Vai rộng eo thon, phần xương hình tam giác hoàn mỹ, hai chân thon dài thẳng tắp. Thoắt cái hắn đã biến từ đầu bếp dưới nhà ăn thành thành phần tinh anh văn nhã cấm dục. 
 
Hai mắt Bắc Sơn sáng rực lên, cảm thấy thật đúng là cảnh đẹp ý vui, song sau cậu lại vờ như chẳng thèm để ý, quay mặt đi “hừ” một tiếng, thế mà khóe mắt vẫn cứ len lén liếc người ta.
 
Cố Duy cười, kéo cằm cậu hôn chụt một cái: “Anh cảm thấy anh đẹp nhất trong mắt em chắc là khi mặc đồ làm bếp, đeo tạp dề đúng không.”
 
Bắc Sơn chẹp miệng, không để ý đến hắn.
 

Cố Duy lại thấp giọng bảo: “Anh cũng cảm thấy Bắc Sơn mặc tạp dề đẹp lắm.” Sau đó lại bồi thêm một câu: “Loại tạp dề mặc ngoài bên trong không mặc gì ấy.”
 
Bắc Sơn ngẫm nghĩ một chút rồi nghiêm túc đáp: “‘Gà con’ của em sẽ bị cọ đau.”
 
Cố Duy: …
 
Bắc Sơn: “Thật mà, tạp dề cứng như thế cọ xát vô đau lắm anh.”
 
Cố Duy thở dài xoa đầu cậu, rồi bảo cậu nhanh đi thay áo.
 
Giữa trưa 30 tháng Chạp, Cố Duy chạy xe ra khỏi Tân Hồng Các rồi lại xuống xe đi bắt Bắc Sơn. Lúc ấy Bắc Sơn đang ở trong bếp, tay cầm sủi cảo ăn phồng hết cả má, Cố Duy rút khăn giấy lau rửa cho cậu rồi kéo cậu ra ngoài: “Ngoan, ở nhà có nhiều đồ ngon lắm, không phải vừa sáng nay em mới nhắc anh mãi là phải về à.”
 
Bắc Sơn vừa ăn vừa theo hắn lên xe, cô bé phụ bếp còn chạy theo đưa cho cậu hai túi đồ ăn vặt để cậu ăn trên đường.
 
Cố Duy rất sầu muộn. Từ sau khi hắn khống chế lượng ăn của Bắc Sơn, thằng bé này lúc nào cũng ở trong bếp, mà mọi người từ chú đầu bếp đến cô giúp việc đến phục vụ bàn đề rất chiều cậu, có đồ ăn ngon… không, có gì ăn được đều đưa hết cho cậu. Cả ngày bụng Bắc Sơn không có lúc nào xẹp xuống, mà đừng nói là bụng, miệng cậu chưa bao giờ ngừng nhai, rất chi hạnh phúc.
 
Cố Duy thắt dây an toàn cho cậu xong bèn dặn dò: “Lúc đến em không cần sợ, thích ăn cứ ăn nhé.”
 
Hắn nghĩ một lát rồi lại đổi ý: “Không được thích ăn là ăn luôn, phải khống chế vào.”
 
Bắc Sơn đồng ý, lại hỏi: “Bao giờ mình về lại nhà ạ?”
 
Hoá ra trong mắt Bắc Sơn, Tân Hồng Các đã trở thành “nhà” rồi sao? Là “nhà”, nơi quan trọng nhất, nơi mà dù đi đâu cũng nhớ về, cũng vướng bận trong lòng đó ư?
 
Tay lái của Cố Duy hơi dừng, hắn nhẹ giọng nói: “Mùng ba, mùng ba mình về nhà.”
 
Nhà ba mẹ Cố Duy cách Tân Hồng Các hơn ba giờ đi xe. Bắc Sơn ăn sủi cảo rồi ăn sang quà vặt, ăn xong thì bắt đầu nói chuyện với Cố Duy. Cơ mà khen hết cảnh quan đô thị xong cũng chẳng biết nói gì nữa, cậu bèn nghiêng đầu ngủ mất.
 

Đường không đông xe lắm, Cố Duy có thể phân tâm một chút để chỉnh cao nhiệt độ điều hoa, xoa xoa khuôn mặt đỏ bừng khi đang ngủ của Bắc Sơn.
 
Ở nhà họ Cố lúc này.
 
Mẹ Cố cứ ngồi được một lát là lại đứng lên soi gương, xong lại lên tầng thay một cái xường xám khác, rồi lại hỏi Cố Lập Quân: “Tôi thấy cái này đẹp hơn, xẻ tà thấp hơn, có vẻ đoan trang. Nhưng có vẻ màu đỏ này hơi rực quá, ông thấy sao?”
 
Cố Lập Quân: “Ừ đẹp. Bà nhìn bà xem, lát nữa bà đi gặp con trai chứ có phải đi gặp tình nhân đâu.”
 
Mẹ Cố giận: “Dù đi gặp tình nhân tôi cũng đâu có trang điểm như thế!”
 
Cố Lập Quân: “Bà có tình nhân thật à?!”
 
Mẹ Cố ném gối tựa ở số pha qua, sau một trận gà bay chó sủa lại vội vã lên lầu: “Tóc tôi rối hết cả rồi! Lão Cố, ông mau dọn sô pha đi!”
 
Lúc này Cố Hiểu đang sứt đầu mẻ trán trong nhà bếp: “Này lão Trương, cái kia… gạo nếp hoa quế ngó sen với viên Kim Lăng của ông làm đến đâu rồi, mau nấu đi chứ.”
 
Đầu bếp sợ ngây người: “Cậu chủ, cũng hơn hai mươi món rồi mà vẫn còn làm tiếp ạ?”
 
Dù lo cho gia đình thì cũng đâu thể phô trương đến mức trắng trợn như vậy được, sao một nhà có thể ăn hết nhiều món ăn như vậy chứ? Đồ ăn thừa mà vứt đi không phải rất lãng phí sao?”
 
Cố Hiểu: “Ông cứ làm đi.”
 
Có em dâu tôi thì sao còn lo ăn không hết?
 
Lát sau mẹ Cố xuống tầng, vừa lau trán vừa nói thầm: “Không phải có ai nói con trai là tình nhân kiếp trước của mẹ sao, bảo nó là chồng tôi cũng có sai chỗ nào. Cái tính ương ngạnh phá phách của ông kiếp trước có mà cưới được vợ đấy, nếu không sao tôi chẳng có đứa con gái nào?”
 

Cố Lập Quân tức lắm: “Bà ăn nói kiểu gì thế hả?”
 
Mẹ Cố: “Đúng mà! Ông xem đi, đừng bảo là con gái, con dâu ông cũng là nam đấy. Cố Hiểu! Mau cưới cho mẹ một nàng dâu đi, nếu không cả nhà toàn người già chán muốn chết, muốn có một người nói chuyện cũng chẳng có.”
 
Cố Hiểu đang chỉ huy nấu ăn dưới bếp, nghe vậy kiệt sức trả lời: “Mẹ cứ yên tâm, con dâu thứ của mẹ không tầm thường tí nào đâu, rất mềm.” Con làm gì còn sức lấy vợ nữa, hầu hạ cái nhà này cũng đủ mệt chết rồi.
 
Mẹ Cố ngồi ở sô pha, nhấp chút trà: “Mẹ vẫn thấy con gái tốt hơn, chủ yếu vì con gái khéo tay, quần áo này, đồ trang điểm này, Duy Duy không nuôi nổi sẽ nhanh chạy về nhà đòi tiền thôi.”
 
Cố Hiểu: “Mẹ, con với mẹ cá cược nhé, đảm bảo người này nó càng không nuôi nổi.”
 
Mẹ Cố vui vẻ: “Thế thì tốt, vậy mẹ thích người này đấy. Hiểu Hiểu kiếm nhiều tiền chút, giúp em trai nuôi vợ nha.”
 
Cố Hiểu suýt té xỉu ở nhà bếp luôn.
 
Bốn giờ chiều, xe Cố Duy chậm rãi chạy vào cổng rồi dừng trước cửa biệt thự. Người trong nhà đã thấy từ xa, ồn ào ra đón chào. Người hầu xếp hàng đứng hai bên chờ chủ nhân mở cửa. Cố Duy xuống xe thì ném chìa khoá qua, sau đó thấy quản gia Trương đang nhìn mình ra hiệu, ý hỏi có nên đánh thức hay không.
 
Cố Duy giơ ngón trỏ “suỵt” một tiếng, quay đầu chào hỏi với ba mẹ và anh trai rồi mới vòng lại tháo dây an toàn, bế người lên. Hắn nhỏ giọng nói với người nhà: “Tối qua em ấy ngủ ít, nên giờ ngủ bù chút ạ.”
 
Thế là mọi người thâm ý sâu xa “À…” một tiếng, nghển cổ trông hai người lên tầng.
 
Cố Duy sắp xếp cho Bắc Sơn đâu ra đấy xong mới xuống tầng. Mọi người đã tản ra ai làm việc nấy, ba Cố mẹ Cố và Cố Hiểu đang ngồi trên sô pha, dáng vẻ y như bày trận đón địch.
 
Thấy hắn xuống, Cố Lập Quân định nghiêm giọng gọi muốn thị uy một chút, nhưng ông chưa kịp mở miệng đã bị mẹ Cố nói trước: “Con xem con đấy, lớn đầu vậy rồi mà không biết chăm sóc người khác là sao. Biết con dẫn con dâu về nên cả nhà chuẩn bị đầy đủ lắm, sao con để thằng bé lao lực vậy?”
 
Cố Duy: “Con để ẻm lao lực? Ẻm bắt con lao lực thì có!”
 
Ba Cố mẹ Cố đồng thời hít dài một hơi.
 
Cố Duy uống ngụm nước: “Anh, có phải hôm qua anh nói gì với em ấy không? Tối qua chẳng thèm ăn tí cơm nào mà chỉ trông mong đến lúc về nhà, nửa đêm không chịu nổi nữa lại khều em. Một giờ sáng em phải bò dậy nấu cơm cho em ấy ăn!”
 
Cố Hiểu: “Há.”
 

Ba Cố mẹ Cố: …
 
Cuối cùng cả nhà cũng đoàn tụ, nói chuyện hồi lâu cũng tới 6 giờ, đến giờ ăn cơm. Mẹ Cố hơi lo lắng: “Duy Duy, con đi gọi Bắc Sơn xuống ăn chút gì đi đã rồi ngủ tiếp.”
 
Cố Duy: “Không cần đâu ạ, đến giờ em ấy khác tự tỉnh.”
 
Hắn vừa dứt lời, trên tầng đã có tiếng chân chạy bình bịch. Bắc Sơn còn chưa thèm mở mắt đã vừa chạy vừa kêu “Duy Duy Duy Duy Duy Duy”. Khi tỉnh lại thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, Bắc Sơn vội vã tìm kiếm Cố Duy theo mùi hương, giày cũng chẳng kịp đi mà chạy như bay xuống tầng, nhào vào lòng Cố Duy, đu cả người lên người hắn.
 
“Đây là đâu thế!”
 
Cố Duy ôm eo Bắc Sơn, vỗ vỗ lưng cậu: “Ngủ đủ chưa? Chúng ta đang ở nhà ba mẹ anh.”
 
Bắc Sơn yên lặng thu chân lại, thu tay lại, thu mông lại, đoan chính ngồi cạnh Cố Duy. Cậu cất giọng nhỏ nhẹ như mèo con: “Con chào chú, chào dì, chào anh ạ.”
 
Các chị các thím ở Tân Hồng Các có bảo cậu, thấy ba má Duy Duy thì phải lễ phép, nếu không sau này sẽ không thể ở bên Duy Duy.
 
Bắc Sơn thoạt nhìn chỉ như một cậu thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi, không mập nhưng cũng không phải kiểu mình hạc xương mai. Cả tay chân lẫn khuôn mặt đều là thịt mềm, cằm cậu hơi nhọn, mắt to đen láy, nhìn vừa ngoan vừa dễ cưng.
 
Mẹ Cố lập tức giao nộp vũ khí đầu hàng: “Ui này cháu ngoan, tỉnh ngủ hẳn chưa cháu?”
 
Bắc Sơn cẩn thận trả lời: “Tỉnh rồi ạ. Ngày thường con không có lười vậy đâu, con chăm lắm á, ngày nào cũng 6 giờ là con rời giường rồi.”
 
Để ăn sáng á, lúc đó có bánh bao hấp sủi cảo cháo hạt kê vừa nấu xong nóng hôi hổi!
 
Mẹ Cố: “Đúng là đứa trẻ ngoan, bác cũng không thể dậy sớm vậy đâu.”
 
Bắc Sơn được khen nên vui lắm, hai chân ngọ nguậy miết, lúc này Cố Duy mới nhớ ra cậu chưa đi giày. May mà trên sàn có trải thảm, bàn chân trắng nõn của Bắc Sơn đặt trên thảm lông dày, như thể thiên nga tạc bằng đá quý vậy.
 
Cố Duy gọi: “Chú Trương ơi, mang giúp cháu đôi dép với ạ.”
 
Chú Trương ra tủ giày lấy dép. Mấy ngày trước mẹ Cố còn gọi điện hỏi Cố Duy là Bắc Sơn đi giày dép cỡ nào, do vậy đã sớm chuẩn bị cho cậu rồi. Phải nói là bà rất để ý săn sóc con dâu đấy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận