Bắc Thượng Phồn Hoa


"Tiểu Nguyệt, tớ đi trước.

Hôm nay tớ có hẹn với Phó Tuân".
An Ny cầm lấy túi xách, bước nhanh đến cửa.

Tôi bật cười, vốn ở Bắc Kinh rất tốt, giờ lại phải vất vả chạy đi chạy lại giữa Thượng Hải và Bắc Kinh.
"Cậu gặp Phó Tuân, bảo cậu ấy đừng trách tớ".
Tôi bước đến giúp An Ny mở sẵn cánh cửa.

Tôi tựa người vào cánh cửa, cười cười, cố gắng chậm chạp nói từng tiếng một, phát âm cho tròn vành rõ chữ.
"Đồ ngốc".
An Ny mang giày xong, ngước lên nhìn tôi cười.

Cậu ấy bước vội, nhưng vẫn không quên quay người vẫy tay chào tạm biệt.
...
Phó Tuân yên lặng lái xe, chăm chú nghe An Ny kể lại tất cả mọi chuyện.

Đôi mắt khẽ lay động, anh không nghĩ người anh em tốt của mình lại tàn nhẫn đến vậy.

Không chỉ tàn nhẫn, lại có chút cầm thú.
"Anh không được nhúng tay vào đâu đấy.

Đây là người anh em của anh tự chuốc lấy, đừng trách em nặng tay.

Là anh ta đã hủy hoại Tiểu Nguyệt".
An Ny tức giận trừng mắt nhìn người đàn ông đang chăm chú lái xe.

Giọng điệu lại có chút cao ngạo mà cảnh cáo.
"Được.

Em cứ cho cậu ta một bài học đi.

Anh tuyệt đối không nhúng tay vào".
Phó Tuân liếc nhìn người con gái ngồi bên cạnh mình, lại nghĩ đến Kiều Nguyệt.

Nói không nhúng tay, nhưng liệu có không nhúng tay vào được không? Người anh em của anh tuy đáng chết, nhưng thân là anh em, anh không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết dưới tay phụ nữ được.

Lại nói, người phụ nữ này lại là vợ anh.
...
Tòa cao ốc cao trọc trời, người đàn ông vắc chéo chân, hiên ngang ngồi trên cái ghế chủ tịch của Cảnh thị, chăm chú nghe người đối diện nói.


Hàng mày đen rậm có chút nhăn lại, nhưng rồi lại nhanh chóng dãn ra.

Cảnh Niên nhếch miệng cười, ngã người ra sau ghế, xoay về hướng người kia đang ngồi.

Cất giọng:
"Vậy sao?"
Giọng nói trầm khàn vang lên, phút chốc trong căn phòng trở nên yên tĩnh.

Phó Tuân ngồi đối diện với Cảnh Niên, yên lặng chăm chú nhìn người bạn thân của mình.

Ánh mắt thoáng lên lửa giận, nhưng lại lập tức thu hồi.

Cậu bạn thân này của anh, có vẻ quá tự đắt rồi.

"Cô ấy đang ở Thượng Hải sao?"
Rất lâu sao, Cảnh Niên lại cất giọng hỏi.

Ba tháng biệt tâm biệt tích, ngay đến cả người của Cảnh thị cũng không tìm thấy một sợi tóc.

Hóa ra là An Ny nhúng tay vào.

Ban đầu hắn còn nghĩ, Kiều Nguyệt sẽ không nhờ đến sự giúp đỡ của An Ny.

Phó Tuân là chồng của An Ny, cũng là bạn thân của hắn.

Cô không sợ hắn phát hiện ra cô sao?
"Đón Tiểu Nguyệt về đi.

Tôi biết cậu đã đi quá giới hạn rồi".
Sự việc lần đó, quả thật khó có thể giải thích rõ một lần.

Nhưng việc Cảnh Niên làm vậy, ngay cả Phó Tuân anh cũng khó chấp nhận nổi.
"Cô ấy sẽ không theo anh về đâu".
Cảnh Niên còn chưa kịp trả lời, từ cửa đã phát ra âm thanh khiến cả hai người đàn ông đều kinh ngạc.
"Cảnh Niên, tôi đến để đòi lại Kiều thị".
An Ny lại tiếp tục lên tiếng.

Cô thông thả đi đến ghế sô pha, thản nhiên ngồi xuống.


Đôi chân thon dài bắt chéo, đôi mắt có phần sắc lạnh đưa mắt nhìn về phía hai người đàn ông.
Gương mặt Cảnh Niên lạnh đi, trong tay liên tục vân vê cái bật lửa.

Anh không nhìn về phía An Ny, chỉ lặng lẽ nhìn ánh sáng trong cái bật lửa, đột ngột sáng, cũng đột ngột tắt đi sau một tiếng "tách" của nắp bật lửa.

"Cậu thấy đó.

Vợ tôi bắt đầu hành động rồi".
Phó Tuân đứng dậy, đi về phía An Ny, ngồi xuống cạnh cô.

Sắc mặc Cảnh Niên lại càng lạnh hơn.

Ý tứ rõ như vậy mà, Phó Tuân trước là đứng về phía của một người là bạn, nhưng hiện tại, vợ anh đang ở đây, anh thật không dám đứng về phía người anh em kia của mình nữa.

"Cô ấy thật sẽ không quay về bên tôi sao?"
Âm thanh trầm khàn lại thêm thập phần lạnh lẽo.

Ánh sáng từ chiếc bật lửa một lần nữa sáng lên, rồi lại thêm một lần vụt tắt sau tiếng "tách".
...
Một tháng nay không bước ra khỏi cửa nhà, tôi có chút buồn chán.

Số sách tôi đặt mua trên mạng tôi cũng đã cày xong.

Từ sau đêm đó cùng An Ny tâm sự, trút bỏ hết tất cả, lòng tôi thoải mái hơn nhiều.

Hôm nay buổi chiều khí trời khá mát mẻ, tôi đột nhiên muốn ra ngoài uống trà chiều.
Tôi ăn mặc đơn giản, như thời sinh viên.

Quần jeans cùng áo thun, bên ngoài lại cẩn thận khoác thêm một cái áo khoác dài đến gối, trên cổ lại quấn thêm chiếc khăn len để giữ ấm.

Hôm qua tôi vừa đến bệnh viện lần trước thăm khám, bác sĩ được An Ny sắp xếp theo dõi sức khỏe cho tôi nói rằng, tôi vừa mới nói lại được, khó tránh thanh quản có phần không thích ứng kịp.

Ra ngoài vẫn nên giữ ấm cổ một chút.
Tôi không đi quá xa tòa chung cư, chỉ là đi đến quán cà phê đối diện tòa nhà.

Tôi chậm chạp bước từng bước ra khỏi khuôn viên tòa chung cư.

Giờ này là thời điểm mọi người thoải mái vui chơi sau một ngày làm việc, vì thế đường phố vô cùng đông đúc.


Tôi đứng bên đường, chờ đèn chuyển xanh.

Bên cạnh tôi là một đôi tình nhân trẻ tuổi, đang sôi nổi bàn luận xem ngày mai thầy dạy toán sẽ cho đề thế nào.

Tôi bậc cười, "thật là trẻ con", tôi thầm nghĩ như vậy.

Đèn cũng rất nhanh chuyển xanh.

Tôi cùng dòng người nhanh chóng qua đường.

Tôi đi cạnh đôi bạn trẻ kia, chú ý nghe họ nói chuyện một chút.

Nghe lén là điều xấu, nhưng tôi lại thật sự đang nhìn thấy thời thanh xuân trước mắt mình.

Chỉ là, mảng ký ức thanh xuân tươi đẹp kia, giờ đây tôi tình nguyện, biến nó trở thành một mảng thanh xuân khuyết đi một nửa kia.
Qua được đường bên kia, tôi cảm giác có người đang chăm chú nhìn mình.

Nhưng cũng không quay đầu lại, ở đất Thượng Hải này, tôi không quen biết ai cả.
...
Mãi đến khi trời tối, tôi mới qua trở về căn hộ.

Ra ngoài một chút, tâm trạng cũng thoải mái hơn.

Tôi nhanh chóng tắm rửa, rồi lại ngã người ra sô pha.

Ôm lấy máy tính, bắt đầu gõ gõ bàn phím.

Đồng hồ điểm một giờ sáng, tôi cuối cùng cũng buông máy tính xuống bàn.

Đứng dậy, ưỡn người, xoa xoa gáy.

Bản dịch vừa được gửi đi, rất nhanh bên kia đã phản hồi lại.

[Cảm ơn nhé.

Tiểu Nguyệt]
Bỏ điện thoại xuống, tôi ra ban công hóng gió một chút.

Thượng Hải xa hoa, trời khuya vẫn còn rất nhiều xe cộ qua qua lại lại.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, khiến tôi có chút giật mình.

Tôi nhìn vào camera theo dõi, một gương mặt điển trai tuyệt mỹ lại xuất hiện trước mắt tôi.

Tia suy nghĩ kia vừa xuất hiện trong đầu, tôi liền hiểu ra, bản thân tôi thật sự không có tiền đồ.

Dù cho anh đã phản bội tôi, nhưng giờ đây tôi lại không ngừng tán thưởng anh.
Cảnh Niên đứng ngoài cửa, kiên nhẫn chờ đợi.


Trên gương mặt điển trai kia không tỏ ra một chút biểu cảm, sự lạnh lùng vô cảm ấy khiến bao người khiếp sợ, duy chỉ có một người dám nhìn thẳng vào mắt anh mà lớn tiếng chê cười.

Trong ký ức của Cảnh Niên, đều là cô chạy đến tìm anh, quấn lấy anh, suốt ngày bày trò để anh chú ý đến mình.

Trước giờ, cô chưa từng từ chối gặp anh dù có bận thế nào, trời khuya thế nào, khoảng cách địa lý thế nào.

Dù anh có đang ở Anh xử lý công việc, cô cũng không ngần ngại bay đến, tranh thủ từng chút ít thời gian để gặp anh, rồi thoáng chốc lại ngồi máy bay quay trở về Bắc Kinh để kịp giờ bảo vệ luận văn tốt nghiệp.

Lúc đó cô nói, "Gặp anh em sẽ không sợ nữa, lại có thêm động lực vượt qua khó khăn".

Giờ đây, khi anh đã tìm đến tận cửa, người con gái đó lại chần chừ do dự, không muốn gặp anh.
Bỏ đi tia suy nghĩ kia, anh đưa điếu thuốc lên miệng, chậm rãi bật nấp bật lửa.

Trong phút chốc, cánh cửa anh ngắm nhìn nảy giờ cũng mở ra.

Do dự một lúc, tôi cũng quyết định mở cửa.

Chỉ là, không phải vì anh, mà vì điếu thuốc trên miệng của anh.
"Ở đây cấm hút thuốc".
Tôi đứng chặn ở cửa, chậm chạp nói.

Cảnh Niên để chiếc bật lửa trở lại túi áo khoác dài, lúc này mới cuối mặt nhìn tôi.

Lòng tôi lúc này vô cùng khó chịu, tôi không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì để đối diện với anh nữa.

Tôi chỉ biết, ngay lúc này tôi nên cố gắng che dấu sự yếu đuối của mình, không để anh nắm bắt được.

"Không định mời tôi vào nhà sao?"
Tôi không muốn trả lời anh.

Nói đúng hơn, tôi không muốn anh nhìn thấy được điểm yếu của tôi lúc này.

"Chỉ cần em theo tôi trở về.

Tôi hai tay dâng Kiều thị cho em".
Tôi thoáng chốc bật cười, có thể xem như anh đang hạ mình cầu xin tôi không? Nhưng mà, anh vốn dĩ không cần cầu xin tôi như vậy, An Ny và Phó Tuân vốn dĩ không thể làm gì được anh.

Từ lúc còn học đại học, trong bốn người chúng tôi, anh là người xuất sắc nhất.

Nếu anh đã muốn cướp Kiều thị, chắc chắn không để người khác đoạt lấy từ trong tay anh.

Tôi lại nhớ về đêm hôm đó, quả thật, tôi chưa bao giờ nhìn thấu được anh.
"Kiều thị vốn là của ba tôi".
Nói rồi, tôi không nể mặt anh, trực tiếp đóng cửa lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận