Bạch Đạo Sư


Vạn Vân Phong bước đi dọc con đường ở trấn Cổ Loa, khung cảnh đẹp và cổ kính với những di tích từ thời của An Dương Vương để lại.

Từng bước chân đi như cảm nhận lại lịch sử hào hùng một thời của dân tộc kiên cường chống lại gã khổng lồ phương Bắc.

Bước chân của người lữ khách ấy cuối cùng cũng đến nơi cần đến.

Phủ của Đường Lược to lớn rộng rãi thể hiện sự sang trọng của người giàu có bậc nhất trấn Cổ Loa.

Chỉ nhìn từ bên ngoài vào cũng thấy được bên trong rộng lớn như thế nào, với những bức tường dài xây bằng đá bao quanh phủ nhìn như một thành trì nhỏ.

Vạn Vân Phong có chút cảm thụ, cảm nhận khung cảnh vừa nên thơ vừa hào hùng.

Đi dọc bức tường thành ấy để đến cổng vào của phủ.

Từ xa xa hắn thật sự bất ngờ khi nghe tiếng chửi văng vẳng đâu đó.- " thằng chó Đường Lược , mày ra đây cho tao.

Tao phải giết mày..."Vạn Vân Phong quay sang nhìn Thu nhi, mà nàng cũng quay sang nhìn hắn, hai người rơi vào trạng thái ngáo ngơ.

Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Kẻ nào to gan dám chửi Đường Lược ngay tại trấn Cổ Loa này ? Cả hai liền đi nhanh hơn, nôn nóng tới xem thử kẻ nào lại có khả năng cao như vậy, chửi thẳng tên bá chủ trấn Cổ Loa.

Khi cả hai tới nơi , bọn họ vô cùng ngạc nhiên khi thấy một người thanh niên tầm 25 tuổi , ăn mặc trông cũng bình thường, đang đứng trước cửa phủ mắng chửi liên tục .- " thằng chó Đường Lược , thằng chó kia ra đây gặp tao.

Mày đừng trốn trong đó nữa , suốt ngày rúc trong đó như một con rùa rút đầu.


Có giỏi thì ra đây đối mặt với tao.

Thằng khốn kiếp "Người thanh niên này mắng chửi chua ngoa , lại xộc thẳng vào trong cửa phủ.

Hai người lính canh vạm vỡ đứng canh cổng lập tức xô người thanh niên ra, nhưng tuyệt nhiên lại không gây tổn thương cho người thanh niên này , điều này thật sự kỳ lạ.

Người thanh niên này không vào được , tức giận cầm đá ném thẳng vào , chửi lớn .- "chúng mày đi chết đi..."Viên đá bay vào phía người lính canh, người này liền nâng khiên lên đỡ.

Một tiếng "keng " vang lên.

Viên đá chọi trúng tấm khiên bể tung toé.

Theo lẽ thường mà nói thì người lính canh phải tức giận xông vào tấn công người thanh niên mới phải , thế nhưng vẻ mặt người lính không hề biến sắc mà vẫn đứng yên đó canh cổng, mặc cho người thanh niên kia liên tục chọi vào.

Có viên đá chọi vào cánh cửa phủ bể văng tung tóe, rơi rớt đầy cửa phủ.

Những người lính canh kia vẫn im lặng đứng yên , không có động thái gì ngăn cản, thật sự kỳ lạ.

Thu nhi nhìn thấy có người chửi chồng mình thì nàng phẫn nộ, nàng chỉ tay về phía người thanh niên kia mà mắng .- "nào có đạo lý này ? Một người trẻ tuổi không biết kính lão đắc thọ, lại đi chửi một người đáng tuổi ông nội mình ? Thật là vô giáo dục, đáng ghét"Vạn Vân Phong vẫn nhìn về phía người thanh niên ấy hắn, không bị thu hút bởi những lời mắng chửi mà hắn bị thu hút bởi phản ứng của lính canh nhiều hơn.

Theo lý mà nói , nếu một tên tầm thường dám chửi bới bá chủ trấn Cổ Loa này như vậy , tên Đường Lược kia hoàn toàn có thể giết người thanh niên này và vứt xác đâu đó, thậm chí vứt cho cá ăn cũng không ai dám làm gì hắn.

Vậy tại sao hắn vẫn không làm thế? Người thanh niên kia hẳn có một thân thế vô cùng đặc biệt khiến cho cả Đường Lược cũng phải sợ hãi mà căn dặn lính canh không được làm tổn hại, người này chắc chắn gia thế không tầm thường.


Càng bị tò mò bởi Huyền cơ ẩn giấu , Vạn Vân Phong quyết định tiếp cận người thanh niên này tìm hiểu.

Khi thanh niên kia vẫn đang hăng say mắng chửi , Vân Phong đã tới bên cạnh níu lấy vai từ sau mà nói .- "huynh đài, xin hãy bình tĩnh, đừng làm điều dại dột "Thanh niên kia bị người khác tiếp cận bất ngờ , liền quay phắt lại nhìn thẳng vào mặt đối tượng, hắn trợn mắt mắng.- " ngươi là ai , có phải là con chó của Đường Lược tới đây ngăn cản ta?"Vạn Vân Phong bị chửi, nhưng hắn không tức giận.

Hắn lại cười gượng .- Huynh đài hiểu nhầm rồi, ta chỉ là một người dân ở trấn này đi ngang qua đây, thấy huynh đài làm điều dại dột nên không nhẫn tâm mà tới đây khuyên huynh vài câu.

Tên Đường Lược này là một tên ác bá vô cùng độc ác nham hiểm thủ đoạn, huynh chửi hắn như vậy ta sợ hắn sẽ cho người nửa đêm thủ tiêu huynh"Độc ác nham hiểm thủ đoạn sao? Thu nhi nghe vậy thì trừng mắt nhìn Vân Phong với thái độ không hài lòng.

Nàng rất thần tượng người đàn ông tên Đường Lược này , sao có thể dễ dàng chịu đựng để người ta mắng chồng mình như vậy? Vân Phong làm lơ không để ý đến cái nhìn đầy giận dữ của Thu nhi, đơn giản một điều rằng người thanh niên kia đang mắng chửi Đường Lược thì hắn phải ùa theo mắng chửi cùng mới lấy được lòng tin của người thanh niên này.

Không mắng chửi Đường Lược được vài câu đâu thể hiện là mình cùng phe với người thanh niên đó được.

Người thanh niên nghe Vân Phong mắng chửi tên Đường Lược ấy thì có chút đồng lòng, liền hừ một tiếng.- " ta sợ gì chứ? Hắn có giết ta thì ta cũng mặc kệ.

Ta phải chửi, ta phải chửi hắn"Vẻ mặt càng lúc càng xúc động mà quay vô chửi tiếp.

Vân Phong liền chụp lấy tay người thanh niên này kéo đi, vừa kéo vừa nói .- "được rồi , được rồi.

Huynh đài hãy nghe ta , chúng ta ghé vào quán nước gần đây uống vài ly cái đã.

Uống ngụm nước lấy sức, bình tĩnh rồi có gì từ từ hãy nói tiếp "Và để mặc kệ người kia chống cự , hắn vẫn cứ kéo tay người thanh niên ấy đi.

Vạn Vân Phong kéo người thanh niên ấy vào một quán nước ven đường.


Khi hai người ngồi yên vị , Vân Phong vẫy tay gọi lớn .- "tiểu nhị, cho ta một bình trà nóng loại ngon nhất , thứ trà mà có thể khiến người huynh đệ của ta đây bớt giận "Một câu nói chỉ có ý vui đùa , nhưng cũng làm cho tâm trạng con người ta ổn định hơn.

Người thanh niên kia vẻ mặt vẫn còn tức lắm, ngồi đó hậm hực nhìn về phía xa.

Khi bình trà đưa ra , Vân Phong rót hai chén và đưa cho người thanh niên ấy một chén , mỉm cười ôn hòa .- " Huynh đài , huynh và tên Đường Lược ác ôn ấy có thù hằn gì sâu đậm với nhau mà huynh lại tới tận cửa hắn chửi như vậy ? Ta mặc dù rất ngưỡng mộ huynh đài anh hùng hào kiệt, nhưng làm như vậy vẫn là không được khôn ngoan.

Hắn dù gì cũng là bá chủ trấn này, dưới trướng có 3.000 gia binh.

Huynh không nên lấy trứng chọi đá "Người thanh niên kia hít một hơi thật sâu, đưa chén trà lên uống cạn, thở hắt ra một tiếng .- "ác bá thì đã làm sao chứ? 3.000 gia binh thì đã làm sao? Tên khốn ấy chỉ là một tên khốn"Hắn nói đến đây có vẻ không kiềm chế được dòng cảm xúc mà bắt đầu ngồi kể lại , ánh mắt đầy tức giận mà nói .- " để ta nói cho huynh biết cái bản mặt thật sự của tên Đường Lược ấy , chuyện là thế này..."Nguyên lai người thanh niên này họ Đường tên Phèn , là người ở Hải Nam , một phần lãnh thổ của Đông Ngô.

Đây là khu vực giáp biển và giao với Giao Chỉ.

Chuyện kể về hồi lúc Đường Lược còn trẻ, hắn cũng là người ở Hải Nam.

Đường Lược có lấy một người phụ nữ ở đó, sau đó sinh được một đứa con trai.

Vì một lý do gì đó Đường Lược bỏ vợ ôm tài sản xuống Giao Chỉ lập nghiệp, để lại vợ con bơ vơ.

Hai mẹ con sống cùng nhau cũng khó khăn vất vả, nhưng may mắn vẫn còn một mảnh đất nhỏ cùng căn nhà để hai mẹ con có chỗ trú thân.

Gần 20 năm sau, dân số tăng nhanh, vùng đất ấy trở nên đông đúc và giá đất cũng vì thế tăng lên.

Căn nhà của đường lược nằm ngay vị trí đắt đỏ nhất của thành Hải Nam , giá tiền từ đó mà tăng vọt.

Người vợ cũ của hắn đương nhiên giữ lại căn nhà để cho con trai hắn cưới vợ sinh con, yên bề gia thất.

Thế nhưng chuyện thật tưởng như đùa, Đường Lược lại về trở về viết giấy lên quan phủ kiện chính con trai mình để đòi lại đất.


Điều này đã trở thành trò cười cho thiên hạ.

Tuy là trò cười, thế nhưng theo pháp luật thì Đường Lược lại đúng.

Thế là người vợ cũ và con trai mình muối mặt phải trả nhà cho Đường Lược và ra ngoài ở nhà thuê.

Đường Lược đòi nhà rồi, lại bán căn nhà đấy ôm tiền xuống giao chỉ tiếp tục làm ăn, trở nên giàu có và thịnh vượng , mặc kệ con trai hắn ở nhà thuê.

Người con ấy vẫn phải sống như một người bình thường khác ở Hải Nam, làm lụng dành dụm mãi mới mua được căn nhà nho nhỏ sống cuộc đời bình dị , cưới vợ và sinh ra một đứa con trai.

Đứa con trai được sinh ra ấy chính là Đường Phèn.

Khi kể tới đây , Vân Phong và Thu nhi nhăn mặt nhìn nhau trong thoáng chốc, rơi vào trạng thái ngơ ngáo.

Vân Phong quay lại nhìn Đường Phèn mà cười khổ.- " nếu như lời huynh đài kể là đúng , thì huynh đài đây và tên Đường Lược ấy là..."Vừa nói tới đây , Đường Phèn đã cắt lời.- " ta và tên khốn kiếp ấy không có là gì của nhau cả , tuyệt đối không là gì của nhau hết.

Ta mà gặp tên ấy ta sẽ giết hắn..."Lời nói hằn học phẫn nộ.

Vạn Vân Phong lúc này khó xử, hắn cười gượng gạo .- " phải rồi, phải rồi.

Huynh và hắn không là gì của nhau cả, huynh chỉ là cháu "đích tôn" của hắn mà thôi"Chuyện này thật sự vô lý.

Nếu đúng như lời tên Đường phèn này nói thì cái cảnh tượng Vân Phong chứng kiến lúc nãy chính là cháu đích tôn đang chửi ông nội của mình.

Cái gã Đường Phèn này có thực sự là cháu nội của Đường Lược hay không ? Mọi chuyện nghe thật sự quá hão huyền rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận