Bạch Tiểu Vân ngẩng đầu: “Vâng, bà ngoại, cháu biết rồi.
”
Xe thể thao sáng chói dừng ở bên ngoài cũng không có vấn đề gì, nhưng Bạch Thụ Thanh muốn để nó vào gara, lúc nhận lấy chìa khóa, ông dừng một chút: “Tiểu Vân, con lái đi, cha nhìn đường giúp con.
”
Bạch Tiểu Vân nói: “Được.
”
Trong ánh mắt đen không giấu được sự phấn khích.
Bạch Thụ Thanh thở dài, xe đẹp như vậy, sao con gái có thể không thích chứ, chỉ là ông không có năng lực mua cho cô.
Thi Phong Lan chọc áo ba lỗ của ông từ phía sau, ghé vào tai ông nói thầm: “Ông xã.
”
Da đầu Bạch Thụ Thanh tê dại, vợ ông sẽ không tự nhiên mà dịu dàng như vậy.
Quả nhiên Thi Phong Lan lắc lắc cánh tay ông: “Tôi cũng thích xe thể thao, chờ ông có tiền sẽ mua cho tôi.
”
“!.
.
”
Trong nháy mắt Bạch Thụ Thanh cảm thấy áp lực như núi.
*
Quý Khâm ngồi ở ghế sau.
Sau khi lên xe nụ cười trên môi anh không hề biến mất, càng lúc càng sâu hơn.
Bí mật thật đáng sợ.
Lòng bàn tay Trình Xuyên chảy mồ hôi, lưng cũng ướt sũng.
Hôm nay đến nhà họ Bạch, mỗi người đều vui vẻ chỉ có anh ta là run sợ.
Vì chuyện căn nhà.
Hợp đồng tặng quà kia vẫn trong tay anh ta, sau lưng Quý Khâm anh ta đã đạt được thỏa thuận thuê nhà cùng nhà họ Bạch, không chỉ vậy, người nhà họ Bạch còn tặng anh ta một bao lì xì lớn.
Tiền lì xì anh ta nhận.
Nhưng không dám dùng, toàn bộ số tiền đấy đều tiêu vào hoa ở trong vườn nhà họ Bạch, tương đương với việc trả lại.
Sau khi anh ta tiếp xúc với người nhà họ Bạch, suy nghĩ của anh ta và Quý tổng có sự khác nhau.
Anh cho rằng có qua có lại mới gọi là tình cảm, Quý tổng lần nào cũng tặng nhà tặng xe, đều là chuyện lớn sẽ làm tăng thêm áp lực tâm lý với người nhà họ Bạch, cho nên anh ta mới…
Anh ta muốn giấu nó đi.
Nhưng sau ngày hôm nay, cảm thấy thật sự sợ hãi nếu bị bại lộ lời nói dối, toàn thân như bị nướng trên ngọn lửa hung hãn, mỗi phút mỗi giây đều là cực hình.
Hôm nay tâm trạng Quý tổng rất tốt.
Không chỉ nhìn thấy cô Bạch mà còn cùng cô ăn cơm, nói chuyện phiếm…
Trình Xuyên thấy như vậy cuối cùng cũng hạ quyết tâm thẳng thắn.