CHAP 13
Tào Gia Lương mặt mày cau có nhìn Lâm Khê đi từng bước đến chỗ Đàm Yên. Anh ta nhíu mày, xông tới chặn đường Lâm Khê.
"Lâm Khê, mình đi thôi!"
Anh ta nắm chặt cổ tay Lâm Khê, ngăn cản không cho Lâm Khê đi về phía Đàm Yên.
Lâm Khê rốt cuộc cũng dừng lại, không tiến tới nữa.
Mà Khúc Đức Kinh lại vẫy tay chào Quách Tùng đang đứng bên cạnh.
"Này, người anh em, có nhớ tôi không?"
Quách Tùng nhìn anh ta hồi lâu, sau đó mới nhớ ra: "Tiểu Khúc?"
"Là tôi."
Khúc Đức Kinh cười toe toét bắt tay cùng anh ta, giới thiệu với Đàm Yên: "Tiểu Yên, đây là Quách Tùng. Năm ngoái, khi tôi đang làm ở Hà Khẩu, tôi có gặp một án cướp dao. Anh Quách đây thấy việc nghĩa thì xả thân bất chấp nguy hiểm, cứu được con tin, tôi phải cảm tạ anh ấy ngàn lần!"
Đàm Yên cười đùa: "Hể, đại anh hùng."
Quách Tùng dừng lại: "Có gì đâu, chuyện nên làm mà."
Đàm Yên cố gắng tránh mặt không nhìn Lâm Khê, Tào Gia Lương lại nói.
"Anh Khúc đây đúng là may mắn, bạn gái anh đúng là mỹ nhân."
Lâm Khê liếc nhìn Khúc Đức Kinh.
Khúc Đức Kinh đỏ bừng mặt, phân trần.
"Đâu có, tôi với tiểu Yên không phải người yêu..."
Đàm Yên lúc này mới bình tĩnh lại. Cô không phản bác, chỉ thờ ơ đứng cạnh Khúc Đức Kinh.
Tào Gia Lượng rất ghét Đàm Yên, vô cùng ghét Đàm Yên, ghét nhất là thái độ lúc nào cũng thờ ơ này của cô ta.
Chỉ là bây giờ có Lâm Khê ở đây, anh ta không thể trực tiếp xé nát bộ mặt đạo đức giả của cô ta được.
Anh ta chỉ giả vờ không quen biết rồi thờ ơ nói.
"Vậy sao? Tôi thấy hai người rất hợp nhau."
Khúc Đứng Kinh lại càng thêm lúng túng.
"Quách Tùng." Lâm Khê cuối cùng cũng mở miệng. "Hôm nay lâu ngày mới gặp lại bạn của cậu nên tôi muốn mời cậu bữa cơm. Thế nào?"
Mặt Tào Gia Lương lập tức tái mét.
Bàng Quân Đạt nghiêng về những gì Lâm Khê nói. Mặt khác, anh ta cảm thấy Đàm Yên chắc không phải loại người như vậy.
Chỉ là anh ta đang bị kẹp ở giữa nên nhất quyết ngậm miệng giữ im lặng, một câu cũng không nói.
Lâm Khê đã đưa ra đề nghị như vậy, Quách Tùng tất nhiên là đồng ý: "Được đấy!"
Khúc Đức Kinh vẫn còn từ chối: "Thôi bỏ đi, tôi ngượng lắm......"
Lâm Khê không biết là vô tình hay hữu ý liếc Đàm Yên một cái, nói.
"Tôi là bạn của Quách Tùng, mà bạn của Quách Tùng thì tự nhiên là bạn của Lâm Khê. Hôm nay đã có duyên gặp gỡ, có lý nào lại không mời bạn bè đi ăn cơm?"
Quách Tùng cũng khuyên Khúc Đức Kinh: "Lần trước tôi đi vội, cũng không có lưu lại phương thức liên lạc. Đất nước chúng ta rộng lớn như vậy, biết bao giờ mới có thể gặp lại nhau, nên thà là nhân cơ hội này, uống với nhau một ly đã rồi nói gì thì nói."
Đàm Yên thờ ơ đứng một bên, không bực cũng không vội.
Khúc Đức kinh lúng túng không biết làm thế nào, nhìn Đàm Yên cầu cứu. Cô cười nhẹ.
"Đừng lo cho tớ, nếu cậu thích thì cứ đi."
Khúc Đức Kinh đương nhiên là muốn uống rượu với Quách Tùng. Lúc đó Quách Tùng tay không không chế hai tên cướp, nhan nhẹn và dũng mãnh biết bao khiến Khúc Đức Kinh vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị.
Nhưng một bên, anh ta lại nghĩ đến chuyện mà gia đình giao phó.
Nhất thời anh ta có chút do dự.
Trong mắt Quách Tùng, sự im lặng của anh ta có nghĩa là cam chịu.
Quách Tùng khoác vai anh ta, cười nói: "Đi, ở nơi này dong dài làm gì, đi uống vài chén."
Thế là anh ta nửa kéo nửa túm, cùng nhau tìm được một quán rượu. Quán rượu này mô phòng kiến trúc của thời Tống, một quán rượu nhỏ ba tầng, cửa sổ và cửa ra vào tất cả đều làm bằng gỗ, ở giữa còn treo một lá cờ.
Lâm Khê và bọn họ rõ ràng là khách quen. Họ gọi rượu và đồ uống, sau đó ngồi ở nhã gian nói chuyện phiếm.
Chỉ là bọn họ chủ yếu nói về đề tài kinh tế và tài chính. Khúc Đức Kinh nào có biết mấy thứ này nên chỉ lúng túng ngồi đó mà không nói được câu nào. May mắn thay, Quách Tùng uống rượu với anh ta, hỏi anh ta về chuyện ở Hà Khẩu.
Thế mới biết, Quách Tùng là quân nhân đã xuất ngũ. Khúc Đức Kinh lập tức bày tỏ sự ngưỡng mộ ra mặt.
"Lúc đi học tôi cũng muốn nộp hồ sơ vào trường quân sự, nhưng tiếc là điểm thấp nên không được ghi danh."
Quách Tùng vỗ vai anh ta: "Cậu đừng nói thế. Trăm sông đổ về một biển, cho dù là cảnh sát hay quân nhân thì cũng vì phục vụ nhân dân cả."
Bàng Quân Đạt không nghe nổi nữa: "Khó khăn lắm mới gặp lại nhau, sao lại nói chuyện phức tạp sâu xa thế làm gì? Nào, thêm một chén nữa!"
Người ta bảo người có tâm sự thì rất dễ uống say. Bàng Quân Đạt có thể coi là người cất giấu vô vàn tâm sự-------- thậm chí anh ta còn không dám nói chuyện với Đàm Yên. Vì vậy nên cứ một chén lại một chén, anh ta cứ vậy chuốc đầy một bụng rượu.
Tính ra thì trong đám người bọn họ, Lâm Khê là người uống ít nhất.
Anh ta cầm ly rượu trong tay, nhìn như say mà lại như không say, cười như không cười nhìn chằm chằm Khúc Đức Kinh.
Đàm Yên không uống rượu. Cô gọi một bình trà, chậm rãi nhâm nhi.
Uống rượu dễ hỏng việc, cô luôn khắc sâu trong lòng câu nói này.
Khúc Đức Kinh đã uống nhiều rượu như này bao giờ? Ba người thay phiên nhau nâng ly chúc mừng anh ta, đồ ăn còn chưa đụng tới một miếng. Một lúc sau, hai má anh ta đỏ bừng, gục mặt xuống bàn, say quên trời đất.
Lâm Khê cầm ly rượu đứng lên, loạng choạng tới trước mặt Đàm Yên, cười nói.
"Xin lỗi Đàm tiểu thư, chúng tôi chuốc say bạn của cô rồi."
Đàm Yên trong lòng chửi thề, ngoài mặt thì cười hiền hậu: "Không sao."
Lâm Khê đột nhiên nghiêng người, mùi rượu nhàn nhạn chưa đủ làm cho Đàm Yên ghét bỏ. Nhưng mùi này khiến cô nhớ tới hôm đó, anh ta giở trò với cô.....
Đàm Yên cau mày né tránh.
Lâm Khê lại nghiêng về phía trước.
"Sao em không nhìn tôi?"
Đôi mắt đào hoa của anh ta lúc này sáng lên, nhu tình mà say mê như ngâm rượu, tha thiết nhìn chằm chằm Đàm Yên.
....... Như say.
Đàm Yên lạnh mặt nói: "Lâm tiên sinh, xin ngài buông tôi ra."
"Không, tôi sẽ không đâu."
Lâm Khê nhẹ nói, ly rượu trong tay sóng sánh đổ vài giọt rượu ra ngoài.
Lách tách.
Xung quanh ồn áo nào nhiệt. Lúc đó, Đàm Yên cảm thấy mình nghe được tiếng rượu nhỏ giọt trên mặt đất vô cùng rõ ràng.
Lâm Khê khi say rượu cố chấp hơn bình thường rất nhiều.
Anh cứng rắn không để Đàm Yên trốn tránh, nhất định phải nghe được câu trả lời của cô. Anh nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt ấy như có hàng vạn cánh hoa đào tung bay theo gió.
Đàm Yên ngoảnh mặt đi.
Cô thực sự muốn đấm thẳng vào mặt tên này.
___HẾT CHAP 13___
Editor: Gáu gáu chương này tình quá đi àaaa.